Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc nghe Đường Thời từ chối mình, tim Lộ Hướng Đông vẫn thấy nhói đau.
Dù Lộ Hướng Đông lớn tuổi hơn nữa thì Đường Thời vẫn là người đầu tiên y thích tới mức này, bị người mình thích từ chối như vậy, sao có thể dễ chịu.
“Bác sĩ Đường, tôi thật sự không có ý gì khác, cậu đừng thấy khó chịu.” Lộ Hướng Đông biết quan tâm người khác, dù trong lòng có không thoải mái tới đâu thì vẫn để ý tới suy nghĩ của Đường Thời.
“Tôi biết, là tôi quấy nhiễu cậu, vốn như vậy mà.” Lộ Hướng Đông đưa tay gõ cho điếu thuốc lá chui ra, đặt lên tới miệng thì khựng lại, “Có thể hút chứ?”
Đường Thời gật đầu bảo không ngại.
Lộ Hướng Đông lấy bật lửa ra rồi lại đặt xuống, nói tiếp lời lúc nãy, “Nhưng tôi chưa từng thích ai, cũng không rõ thích có phải như này không.”
“Nhưng bác sĩ Đường à, nếu hôm nào cậu có tâm sự thì hãy cho tôi biết. Lộ Hướng Đông tôi tuy lắm tật nhưng mà,” Lộ Hướng Đông tới cuối cũng không châm thuốc. Y để điếu thuốc xuống rồi nói cho hết lời, “Sẽ không ai tốt với cậu bằng tôi đâu.”
Lời này nói ra nghe thật ngông cuồng nhưng chẳng hiểu sao Đường Thời lại thấy đáng tin.
Quả đúng là chưa ai tốt như Lộ Hướng Đông.
Nhưng Lộ Hướng Đông có tốt hơn nữa, hai người họ cũng không thể thành.
“Anh Lộ, tôi thật sự có chỗ không tiếp nhận nổi.” Đường Thời cười khổ, “Anh Lộ, sau này,” Tới đây, Đường Thời ngừng lại một chốc, dường như lời tiếp theo có chút không tiện nói ra miệng.
Tim Lộ Hướng Đông đã treo lên dây rồi. Y thấy bản thân biết Đường Thời muốn nói gì.
“Anh Lộ, sau này…. đừng tới nữa.”
“Bác sĩ Đường, cậu không quản được tôi mà tôi cũng không quản nổi tôi nữa.” Khóe miệng Lộ Hướng Đông hơi giật giật, thật sự không sao cười nổi, “Chỉ cần cậu còn ở đó một ngày, tôi không thể không tới.”
“Lộ Hướng Đông tôi lăn lộn nhiều nhưng trước lúc quen biết bác sĩ Đường, tôi chưa từng có đối tượng nào cũng chưa từng thích ai cả. Bác sĩ Đường là người đầu tiên.”
“Có lẽ tôi đã gấp gáp quá rồi, nhưng trong lòng tôi rất trong sáng. Tôi không giống tên Vương Thế Lâm kia. Bác sĩ Đường đừng phán án tử hình cho tôi nhanh như vậy, có được không?” Lộ Hướng Đông nói rất chậm, cứ được một câu lại ngừng một nhịp.
Đường Thời cảm thấy Lộ Hướng Đông từng này tuổi rồi có lẽ cũng chưa từng nói chuyện với ai mà phải suy tính đến thế.
“Anh Lộ, đừng khiến tôi cũng thấp thỏm theo anh. Thật sự đừng tới nữa.”
Lộ Hướng Đông không thể ngờ Đường Thời lại nói lời tuyệt tình đến thế. Trong lòng y thấy quan hệ giữa mình và Đường Thời cũng không đến nỗi tệ, có thể nhìn ra Đường Thời rất bao dung với người đồng tính, mà cũng không ghét y.
“Bác sĩ Đường, cho tôi hỏi thêm một câu, tôi phiền phức lắm sao?”
Lộ Hướng Đông vẫn chưa từ bỏ. Già đầu vậy rồi theo lý mà nói sẽ không hỏi một câu âu trĩ như này, nhưng y vẫn cứ hỏi, bản thân cũng chưa biết thế nào thì đã hỏi mất rồi.
Vốn không thật sự muốn hỏi nhưng hỏi ra rồi lại bắt đầu chờ mong Đường Thời trả lời y, như cậu học trò nhỏ đang vội vã muốn chứng minh điều gì.
Nhưng câu y hỏi, Đường Thời không cách nào trả lời.
Phiền sao? Đương nhiên không phiền, nhưng muốn anh tiếp nhận tình yêu đồng tính thì vẫn có chút khó khăn.
“Anh Lộ, tôi vẫn chỉ có câu đó thôi.” Đường Thời nói lời này có chút khó mở miệng, “Sau này… đừng tới nữa.”
“Được, đã biết.” Lộ Hướng Đông gật đầu rồi rời đi.
Lộ Hướng Đông đi rồi, Đường Thời khẽ bóp trán, thầm nghĩ, thế này là sao đây.
Thực ra ban đầu anh không tính nói vậy, nhưng lời cứ tuôn như thể có sợi cơ nào đó bị chuột rút, nên chọc người ta tức giận rời đi rồi.
Đường Thời quy hết cho cú điện thoại lúc nãy của Vương Thế Lâm, quay qua ném điện thoại.
Bác sĩ Đường ngày nào chẳng ôn tồn lịch sự, vui vẻ thoái mái, đâu có lúc nào mất kiểm soát như này.
Anh thật sự mất kiểm soát, có chút không nén nổi giận, còn xuất hiện ý muốn giết chết Vương Thế Lâm.
Bác sĩ Đường học tâm lý học, những suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã được phân tích một lượt. Từ việc bị Vương Thế Lâm quấn lấy, tới việc bị người cùng giới theo đuổi, nhưng anh chưa từng tự mình phân tích xem vì sao lại chỉ riêng với Lộ Hướng Đông.
Vì sao anh lại thấy bồn chồn như vậy chỉ riêng lúc Lộ Hướng Đông thấy Vương Thế Lâm gọi điện cho anh.
Không biết là vì muốn chứng minh Lộ Hướng Đông khác với Vương Thế Lâm hay vì lý do nào khác.