Từ sau khi quyết định sẽ sống chết theo đuổi, Lộ Hướng Đông càng tích cực chạy tới đường Ánh Huy hơn.
Hôm đó, Lộ Hướng Đông lại đến, Đường Thời vừa từ phòng khám bước ra. Ngồi lâu nên thắt lưng có hơi mỏi, anh vừa tính đưa tay xoa bóp thì ngẩng đầu lên lại thấy Lộ Hướng Đông, cánh tay vừa đưa ra liền khựng lại.
Lộ Hướng Đông rất thích bộ dạng giật mình này của Đường Thời.
“Bác sĩ Đường.” Lộ Hướng Đông từ sofa đứng lên, khẽ mỉm cười.
“Anh Lộ tới đó à.” Đường Thời gật đầu với y, đi ra sau bàn máy tính rồi ngồi xuống.
Eo vẫn còn mỏi, nhưng chẳng biết vì sao, có Lộ Hướng Đông ở đây, anh không muốn đưa tay ra xoa.
Rõ ràng biết người ta có ý với mình lại còn xoa eo trước mặt người ta, nhìn kiểu gì cũng như có chút…. ám chỉ.
Lộ Hướng Đông tinh ranh lắm cơ, bác sĩ Đường thấy vẫn nên tránh y.
“Bác sĩ Đường lát còn lịch hẹn nào không? Cùng nhau ăn bữa cơm?”
Chẳng chờ Đường Thời lên tiếng, y như thể đã biết anh định nói gì, vội tiếp một câu, “Tôi không lái xe, lát bác sĩ Đường cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
“……… Được rồi.”
Lời từ chối tới cửa miệng bác sĩ Đường lại nuốt trở vào.
Thật ra hai người họ nói thân thì cũng chẳng thân cho lắm, từ lúc quen biết tới giờ mới hơn ba tháng. Tuy nói đã đi ăn cùng mấy bữa nhưng đếm ra cũng chỉ được bằng một bàn tay.
Ban đầu là vì Lộ Hướng Đông, sợ dọa người ta chạy mất nên muốn hẹn mà chẳng dám hẹn.
Sau tới Đường Thời trốn tránh, Lộ Hướng Đông hẹn không được.
Hôm nay khó khăn lắm mới hẹn được người, dù sao cũng tính là có chút tiến triển.
“Bác sĩ Đường xem này.” Lộ Hướng Đông bảo phục vụ đưa thực đơn cho Đường Thời, “Tiệm này khá được đó. Tôi với bạn có tới mấy lần, vẫn luôn muốn mời cậu nếm thử.”
Nói nghe tốt đẹp biết bao, nhưng tiếc là bác sĩ Đường người ta không muốn tiếp lời.
“Anh Lộ, anh tới rồi thì anh chọn món đi, tôi thế nào cũng được.” Đường Thời đưa lại thực đơn cho Lộ Hướng Đông.
Lộ Hướng Đông cầm thực đơn gọi vài món được đề cử, sau đó bỏ thực đơn qua một bên rồi trò chuyện cùng Đường Thời.
Đường Thời cũng không ghét Lộ Hướng Đông.
Chẳng ai ghét Lộ Hướng Đông cả.
Lộ Hướng Đông năm nay tuy đã 32 nhưng trông không hề già chút nào. Lúc y khen Đường Thời trẻ trung thì thực ra bản thân nhìn cũng không thấy đứng tuổi.
Lộ Hướng Đông trừ trường hợp bắt buộc rất ít khi mặc vest, hôm nay từ trên xuống dưới diện đồ vải bò đen, tóc buộc thành búi tròn, trông rất có phong cách.
Mấy người Trình Dịch hay bảo trông y không giống buôn bán đồ cổ, giống nghệ sĩ hơn.
Bình thường Lộ Hướng Đông nghe vậy cũng chẳng quan tâm, giờ lại có chút để ý.
Nghệ sĩ với bác sĩ tâm lý nghe có vẻ xứng đôi hơn là buôn bán đồ cổ với bác sĩ tâm lý.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, hai người họ tùy tiện tán gẫu mấy câu.
Đường Thời không thể không thừa nhận, Lộ Hướng Đông rất có sức quyến rũ. Tuy anh không cong nhưng cũng không khỏi bị y thu hút.
Cả nhà Đường Thời đều là bác sĩ, từ đời ông bà cố cũng là thành phần tri thức. Có lẽ do chịu ảnh hưởng của gia đình, từ bé tới lớn bên cạnh Đường Thời chưa từng có ai như vậy.
Lộ Hướng Đông quá đặc biệt.
Hôm nay Đường Thời nhìn y nhiều hơn mấy lượt. Lộ Hướng Đông phát hiện thấy, sướng muốn chết.
Lộ Hướng Đông từng này tuổi rồi chưa yêu đương bao giờ, được người mình thích nhìn thêm mấy lượt liền không cầm cự nổi, liên tục cười ngu.
Đường Thời không biết y cười gì nên có hỏi mấy lần, Lộ Hướng Đông đều giả bộ cho qua.
Cũng chẳng thể nói vì em nhìn anh nên anh cười được, tuy sự thật là thế nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ.
Lộ Hướng Đông tuy chưa từng theo đuổi ai nhưng cũng biết chuyện tình cảm tuyệt đối không thể vội vàng.
Mọi việc đều cần nước chảy đá mòn, tình cảm cũng vậy.
“Hôm nay làm phiền bác sĩ Đường rồi,” Lộ Hướng Đông mỉm cười với Đường Thời, “Nay tôi không qua tiệm nên không lái xe.”
Đường Thời nghĩ thầm, Anh có mà cố ý không lái xe để chờ tôi đưa về ấy.
“Không có gì. Anh ở Đường Khang Hoa nhỉ? Cũng không xa.”
Khi hai người ăn uống gần xong xuôi, điện thoại Đường Thời đổ chuông. Anh cầm lên nhìn một cái rồi ấn tắt âm, úp mặt điện thoại xuống bàn.
Đường Thời đang không vui. Lộ Hướng Đông nhìn ra được nhưng không dám hỏi.
Y sợ người ta thấy y quản quá nhiều.
Nhưng sắc mặt Đường Thời thật sự không tốt. Lộ Hướng Đông suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định hỏi, “Sao thế, bác sĩ Đường?”
Đường Thời ngẩng đầu nhìn y, đặt đũa xuống cầm điện thoại lên nhắn một tin trả lời, sau đó lại nhìn Lộ Hướng Đông rồi nói:
“Vương Thế Lâm.”
Người thông minh như Lộ Hướng Đông vừa nghe thấy họ Vương là biết ngay đang nói ai.
Cái lão Vương Tổng bụng phệ làm phiền Đường Thời hôm đó.
“Ông ta còn quấn lấy cậu sao?” Lộ Hướng Đông tức rồi. Y thích Đường Thời, chẳng nỡ làm gì cả, lão họ Vương đó đúng là không biết điều.
Đường Thời nhìn y một cái, không nói gì, cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Lộ Hướng Đông thì tức đến ăn không vô, y lúc này đây có chút không nhịn nổi, “Bác sĩ Đường, ông ta như vậy bao lâu rồi?”
Ban đầu thật ra Đường Thời cũng không muốn nói ra, nhưng ngồi đối diện với Lộ Hướng Đông, anh bỗng có chút ý muốn thăm dò khó có thể nói rõ.
Thấy phản ứng của Lộ Hướng Đông thì đúng là giận thật rồi. Nhưng sau khi nói xong tự anh lại thấy hơi bứt rứt, thêm vào đó bản thân Lộ Hướng Đông cũng có ý với anh, anh có chút nghẹn nghẹn.
“Anh Lộ, ý của anh tôi hiểu.” Đường Thời lúc này cũng nuốt không trôi nữa. Anh tháo kính ra soi trước ánh đèn rồi lại đeo vào.
“Bác sĩ Đường, tôi…..” Lộ Hướng Đông còn chưa nói xong đã bị Đường Thời giơ tay cắt ngang.
Đường Thời hơi ngồi thẳng người, “Nhưng anh tìm nhầm người rồi.”
“Tôi không phải người bên mấy anh.”
—
Note: Ước gì một ngày có 48h nhỉ, để vừa có thời gian làm việc, vừa có thời gian edit truyện, vừa có thời gian xem phim, đọc truyện các thứ T^T Hôm qua mải đọc Quán cơm Tỳ Hưu quá, thành ra lười không đăng bài, đành để hôm nay đăng bù 2 chương vậy.