Màn sương mùa thu mờ mịt, ánh trăng mờ mờ ảo ảo. Ở nơi này vào ban đêm yên tĩnh lộ ra vẻ cô quạnh vô hạn.
Sau khi nói Thu Tứ trở về phòng, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng vẫn không ngủ được, trong lòng có tâm sự, nhưng không thể nói rõ. Lúc còn đangngẩn ngơ, trong đầu nàng xẹt qua hình ảnh một đôi mắt trong veo, một cảm giác ấm áp như gió mùa xuân tràn vào hấp dẫn nàng, không cách nào kháng cự được, giống như người đó còn đang ở trước mặt, cười nói với nàng:
-Vãn nhi, đợi tới mùa xuân, chúng ta thành thân được chứ?
Ánh trắng mênh mông chiếu từ ngoài cửa sổ vào, gương mặt Diệp Vân Sơđã sớm ướt đẫm nước mắt. Nàng túm chặt lấy cái chăn, co thân thể nhỏnhắn lại, run rẩy, nàng không tài nào quên được, không cách nào quênnhững chuyện có liên quan đến chàng. Tất cả hy vọng của nàng, tất cảmong đợi nay đều đã trở thành hy vọng xa vời không thể thành hiện thựcđược.
Chàng trở lại, chàng mỉm cười vẫn giống như ngày xuân ấm áp, nhưnglòng của nàng sớm đã bị thương khắp nơi, dơ bẩn không thể chịu nổi, nàng hôm nay đã không còn xứng với chàng nữa, không xứng với nam nhân dịudàng mà thâm tình kia.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, sa trướng trong phòng bayloạn làm Diệp Vân Sơ tỉnh táo lại, nhưng lúc này có một bóng người nhảytừ ngoài cửa sổ vào trong phòng, vén rèm lên cực kỳ nhanh, trèo lêngiường, chạm trán với nàng.
-A!
Diệp Vân Sơ hoảng sợ thét chói tai, tiếng kêu vừa mới đến cổ họng đãbị người kia bịt chặt miệng lại. Nàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn, nhờ ánh nến u ám trong phòng, một đôi mắt hoa đào nửa cười nửa không đang nhìnnàng, dĩ nhiên đó là Hạ Vệ Lam!
-Là ngươi, ngươi….
Thấy người đến là Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ vô cùng kinh ngạc, cảm giáclúc này nàng bị ôm rất chặt, không khỏi tức giận, quát mắng:
-Tam hoàng đệ, ngươi có ý gì?
Ánh nến mặc dù u tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ dung mạo một người, đối mặt với lời mắng mỏ của Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Lam chỉ híp đôi mắt hoa đàolại, bên môi cười đầy ma quái, nhìn nàng thật kỹ.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm một cách đầy si mê:
-Quả nhiên là nàng, Bổn Vương cũng biết, là nàng, lần đâu tiên gặp gỡ, Bổn Vương đã nhận ra nàng.
Nghe lời nói ngớ ngẩn của Hạ Vệ Lam, trong lòng Diệp Vân Sơ nghi ngờ, kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu đi, tránh ánh mắt của hắn. Bâygiờ là lúc nàng đang đi ngủ, đã sớm tháo khăn che mặt xuống, nàng giờphút này, là xinh đẹp. Dưới ánh nền mờ ảo, dung nhan khuynh thành đẹptựa ảo mộng vậy.
Mà hắn cũng không cho nàng trốn tránh, ngón tay thon dài bắt được cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng đỏ, ướt át mê hồn của nàng, cười cảm thán:
-Mẫu đơn cùng không đẹp bằng nàng cười, vừa bí ẩn lại vừa thanh cao,cũng không bằng một nửa của nàng. Diệp Vân Sơ, Diệp Vân Sơ, nàng cũngbiết, ngày đó vừa gặp nàng đã làm hồn ta suốt ngày như ở trong mộng, cho tới hôm nay ta vẫn chưa từng quên nét mặt nhăn mày khi nàng cười mộttiếng.
Bị người ta phát hiện ra thân phận, trong lòng Diệp Vân Sơ cực kỳ khó chịu, cử chỉ vô lễ của hắn làm nàng nổi giận. Nàng dùng sức giãy dụathoát khỏi hắn, tức giận nói:
-Ngươi buông ra!
Mà hắn lại bắt được tay nàng, chậm rãi hôn nhẹ lên miệng vết thương đã được băng bó kỹ càng, cười nói:
-Thật vất vả mới có thể gặp lại nàng, sao Bổn Vương có thể buông tay?
Nói xong, hai tay của hắn bỗng dùng sức, ôm nàng chặt vào trong lòng, xoay người một cái, đặt nàng ở dưới thân mình.
-Ngươi là đồ vô liêm sỉ!
Diệp Vân Sơ không thể nhịn được nữa, đột nhiên giơ tay lên tát mạnh hắn một cái, tức giận nói:
-Hạ Vệ Lam, ngươi dám vô lễ với ta, ngươi vô lễ với hoàng tẩu, tội không thể tha….