Nha hoàn? Từng cơn đau nhói làm đầu óc Diệp Vân Sơ mơ mơ hồ hồ, thậmchí ngay cả lời nói của Hạ Vệ Lam nàng nghe cũng không rõ, nàng duy trìthần trí của mình, cố gắng đứng vững thân thể đang lảo đảo muốn ngã.
Hạ Vệ Lam thấy vẻ mặt Diệp Vân Sơ mờ mịt, hai hàng lông mày khôngkhỏi nhíu lại, trong mắt hiện lên nghi ngờ, hắn đang muốn hỏi nữa thìthấy thân thể Diệp Vân Sơ lảo đảo một cái, sắp ngã xuống đất, tỳ nữ đỡDiệp Vân Sơ thấy Diệp Vân Sơ không chống đỡ được nữa, bất chấp thân phận Thái tử tôn quý của Hạ Vệ Lam, khó xử nói:
-Tam điện hạ, thân thể Vương phi nương nương khó chịu, người hãy để nô tỳ đưa Vương phi về phòng trước.
Trong mắt Hạ Vệ Lam hiện lên không vui, nhưng cuối cùng cũng khôngcản trở nữa, hắn cười khẽ, nhìn vào mắt Diệp Vân Sơ thật sâu, sau đóxoay người rời đi.
Sau khi Hạ Vệ Lam rời đi, Diệp Vân Sơ vội vàng về phòng, trong lúchỗn loạn, nàng như nghe thấy giọng nói lo lắng của Thu Tứ vang lên, sauđó đầu óc trống rỗng, cả người rơi vào trong bóng tối.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Vân Sơ bị từng cơn đau nhói làmcho tỉnh lại, nàng mở to hai mắt, thấy sắc trời vẫn tối đen, một ngónnến đốt trên bàn, trong phòng âm u. Có một người lẳng lặng nằm yên ở đầu giường.
Bất thình lình nhìn thấy một người nằm ở đầu giường làm Diệp Vân Sơhết hồn, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, đang muốn la lên thì thấy người nọ tỉnh dậy, một giọng nói đầy vui mừng vang lên:
-Công chúa, người tỉnh rồi? Vết thương còn đau phải không?
Nghe giọng nói, tiếng kinh hô của Diệp Vân Sơ bị nghẹn lại ở cổ họng, nàng định thần nhìn lại, thấy đôi mắt buồn ngủ của Thu Tứ đang nhìnmình, trong mắt hiện rõ vô cùng lo lắng.
-Thu Tứ….
Thấy Thu Tứ, Diệp Vân Sơ mới bình tĩnh lại, dựa vào giường. Mấy ngàyliên tiếp bị người ta hành hạ, nàng chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệtmỏi, mệt mỏi không nói nên lời. Ở nơi này, người duy nhất nàng có thểtin tưởng là Thu Tứ, Thu Tứ cũng chỉ có nàng là chỗ dựa duy nhất ở ĐôngLy này.
-Công chúa, tay của người vẫn còn đau phải không? Sao điện hạ có thể nhẫn tâm như vậy….
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Vân Sơ, dung nhan tiều tụy, Thu Tứ chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nghẹn ngào nói.
Diệp Vân Sơ khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Người hắn yêu là Diệp Vân Tuyết, không lấy được Diệp Vân Tuyết, saohắn có thể bỏ qua cho ta một cách dễ dàng? Thu Tứ, đừng khóc, ở đâykhông có ai thương hại chúng ta, càng không có người nào vì chúng ta màrơi nước mắt đau khổ cả….
Nàng bị buộc đến đây hòa thân, phá hỏng tâm nguyện của Hạ Vệ Thần,lại thay thế vị trí Vương phi của Diệp Vân Tuyết, xem ra Hạ Vệ Thần coinàng là đầu sỏ đắc tội hắn, phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn hành hạnàng, hạ nhục nàng, đơn giản chỉ vì nàng không phải là Diệp Vân Tuyết.Nếu như không phải bây giờ nàng còn một chút giá trị lợi dụng, Hạ VệThần đã sớm giết nàng từ lâu. Cho nên ở phủ điện này, ở nơi mà Hạ VệThần là trời, không có ai thương hại nàng, càng không có ai giúp đỡnàng, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, cười nhạo, nhục mạ mà cười hả hê thôi.
-Công chúa, chi bằng chúng ta rời khỏi đây thôi? Thất điện hạ đối với công chúa tốt như vậy, Thất điện hạ nhất định có cách để công chúa rờikhỏi nơi này….
Thu Tứ không đành lòng nhìn Diệp Vân Sơ tiếp tục bị Hạ Vệ Thần hànhhạ, không kìm nén được đem những gì mình suy nghĩ trong lòng nói hết ra.
-Rời đi?
Diệp Vân Sơ cười tự giễu một tiếng, nói:
-Thu Tứ, chúng ta có thể trốn đi đâu? Thất ca rất tốt nhưng ta không thể liên lụy tới huynh ấy….
Nghe Diệp Vân Sơ nói, Thu Tứ cũng hơi sững sờ, một lúc lâu sau, cúiđầu xuống, yên lặng rơi lệ. Đúng thế, thiên hạ rộng lớn, nhưng công chúa không có chốn dung thân, bất kể là ở An Khánh, hay Đông Ly cũng đềumang lại cho công chúa những thương tổn và hành hạ vô tận, hiện tại nàng cũng không cầu xin công chúa nữa, chỉ xin trời cao sau này có thể mởmắt, không để cho công chúa phải chịu khổ sở nữa.