Editor: Lưu Nguyệt
“Gàoooooooooo”
“Gàooo………”
Đúng lúc từng tiếng rống đinh tai nhức óc nối tiếp nhau vang lên.
Linh Cưu sợ hết hồn, tinh tường cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển giống như muốn nứt ra. Chim chóc trên trời hoảng loạn kêu. Dã thú trên mặt đất cũng hoảng loạn tháo chạy giống như có gì đó vô cùng đáng sợ sắp xuất hiện.
Nàng cũng nhận ra con mãng xà hôm qua. May mắn rằng nó đang bận chạy trối chết không chú ý đến nàng.
Ngay sau đó là một con hổ lớn chừng tám mét. Trên lưng nó là đôi cánh lớn, trong đó chiếc cánh bên trái còn vô tình đập vào gốc cây nàng đang trốn, chiếc tổ cùng hỏng mất một nửa để lộ thân hình nho nhỏ của Linh Cưu. Tuy nhiên trong mắt đám dã thú này nàng chẳng khác gì con thỏ nhỏ, bình thường nhìn thấy chưa chắc đã để ý huống hồ lúc này còn đang chạy trối chết.
“Ta nói này, làm hỏng tổ người khác cũng nên bồi thường chứ?”
Càng những lúc tình huống quỷ dị, Linh Cưu càng dễ dàng có những hành động quái dị, đây cũng là biểu hiện bình tĩnh của nàng.
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng cũng không chút chần chờ vác túi lên vai trốn vào một chỗ rậm rạp.
“Ý, đó là?”
Nàng tinh mắt nhìn thấy một con hồ ly đỏ cõng một chút gì đó màu trắng trên lưng, sau đó mắt đối mắt với một đôi mắt âm trầm lại nhếch nhác.
Hai người chỉ nhìn nhau trong chớp mắt, hồ ly đã chạy qua.
Tần Si!
Mặc dù không nhìn rõ bộ dạng người đó nhưng dựa vào mái tóc trắng cùng đôi mắt âm trầm kia nàng có thể khẳng định người đó là Tần Si.
Trong tình huống như vậy chỉ có thể tự cầu phúc thôi. Linh Cưu nghĩ vậy, bản thân tiếp tục trốn trong kẽ lá nhìn đám dã thú chạy trốn bên dưới.
Thời giang giống như rất lâu lại giống như mới chỉ một lát. Sauk hi hỗn loạn, khu rừng giống như đột nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Linh Cưu trốn kỹ bình tĩnh lấy ra một trái cây đưa lên miệng gặm, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy thanh âm nàng gặm quả “ rộp ..rộp…”
“Rào Ràooooo…..”
Một trận cuồng phong thổi tới khiến cảnh lá kêu rào rào , thậm chí có những cành cây lớn bị thổi gãy.
Linh Cưu ợ một tiếng rồi bỏ hatk cây vào trong hốc cây, sau đó kinh ngạc nhìn thấy trức mắt có một cái chân. Không sai, là một chiếc chân, hơn nữa trên đó phủ kín vảy đen, bàn chân cũng lớn đến một mét!
“Gaoooo….”
Lại một tiếng gào đinh tai, nếu khoogn phải Linh Cưu sớm đã chuẩn bị chỉ sợ màng nhĩ nàng cũng bị chấn rách rồi.
Chủ nhân của chiếc chân đứng lên, chiếc đuôi dài vung lên từng gốc cây lớn rào rào đổ xuống, sau đó Linh Cưu mới rõ rang chuyện gì xảy ra.
Chủ nhân chiếc chân đó là một dã thú có hình thể giống như con tê tê khổng lồ , trước mặt nó là một con thú giống loài rồng đất phương tây nhưng có them đôi cánh lớn, đương nhiên kích cỡ của náo cũng không hề nhỏ.
Hai bên đều lớn đến mười mét, cả thân mình là lớp vảy cứng rắn, khí thế tàn bạo giống như nếu không xé nát đối phương thì khong bỏ qua.
“Ào”
Rồng đất không chần chờ chút nào mở rộng đôi canh phi đến tấn côn đối thù.
Tê Tê cũng không chậm trễ tiến lên ngênh chiến.
Mỗi lần bọn chúng va chạm đều nổi lên cuồng phong gió lớn khiến mặt đất nứt ra thành từng hố sâu.
Linh Cưu trốn trong kẽ lá không bị thương nhưng bất hạnh là hai con thú đánh nhau trong tầm nhìn của nàng, hơn nữa có dấu hiệu càng ngày càng đến gần.
Linh Cưu không phải chưa từng nghĩ rời đi nhưng nàng không dám đảm bảo đối phương có để nàng trong mắt không. Nếu bọn chúng không vui thổi chút nửa về phía nàng, như vậy nàng coi như xong đời.
“ Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Sau đó, nàng dứt khoát ngồi ngư ông đắc lợi.
Từ trong xương Linh Cưu có một loại điên cuồng cùng cố chấp. Càng những lúc nguy hiểm nàng càng đưa ra những quyết định không giống người thường. Mượn lờI những đồng bọn cảu nàng lúc trộm mộ thì đầu óc thiếu sợi gân nào đó, nhưng lần nào cũng hóa nguy thành an khiến bọn họ không thể không cảm thán, quả đúng là thần côn, vận khi đúng là nghịch thiên.
Nhưng có đúng chỉ là dựa vào vận khí không?
Linh Cưu cũng chưa từng lý giải, nhưng lúc này nàng rất rõ ràng, lúc này nếu bỏ chạy khả năng sống sót là 50_50, nhưng nếu tiếp tục trốn thì sống chết sẽ quyết định bởi chính bản thân nàng.
Cao thủ so chiêu hoặc là vài chiêu định thắng thua hoặc là chiến đấu lâu dài.
Hai con dã thú này giống như đã mất hết lý trí, điên cuồng tàn sát lẫn nhau, ả người đã đầm đìa máu tươi, khí tức càng điên cuồng hơn.
Khi đuôi của tê tê quét đến gốc cây mà nàng đang trốn, Linh Cưu nhanh chóng trốn vào một cái hố đã ngắm chuẩn từ trước đó, cành lá rậm rạp đổ xuống vừa hay che kín cho nàng.
Một loạt các động tác này đã được nàng tính toán vài chục lần trong đầu, do vậy làm vô cùng nhanh nhẹn.
Lúc này nàng vẫn còn an toàn, như vậy cho thấy hai con thú này hoàn toàn không thèm nhìn đến nàng.
Tầm nhìn trong hố không tốt lắm nên nàng chỉ có thể căn cứ vào chấn động trên mặt đất cùng nhừng tiếng gầm rú để đoán tình trạng chiến đấu của chúng ra sao.
Thời gian từ từ trôi qua, một phút, hai phút, năm phút….. thời gian cụ thể Linh Cưu cũng không tính toán. Đợi đến khi nàng sắp bị đá vụn rơi xuống chôn kín thì chấn động trên mặt đất mới dừng lại.
Linh Cưu bới đất xung quanh bò lên, cảnh giác nhìn hai con thú chưa rõ sống chết.
“Quả nhiên đã chết.”
Ngay khi hai con thú mới xuất hiện một lúc, Linh Cưu đãnhìn thấy trên người bọn chúng có tử khí lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện khó phân biệt giống như có gì đó đang cản trở thiên nhãn của nàng.
“Tuy nhiên, hồn phách bọn chúng đâu?”
Linh Cưu không lập tức chạy ra mà nhìn chằm chằm bọn chúng nghi hoặc.
“Đạt trình độ như bọn chúng không chỉ là thân thể mà hồn phách cũng trở lên mạnh mẽ, đáng lẽ không nên biến mất nhanh như vậy chứ?”
Đợi mười giây sau, sau khi xác định quả thật không còn vấn đề gì, Linh Cưu mới chạy nhanh đến chỗ rồng đất, lại gần mi tâm nó. Nàng rất rõ ràng, chỉ một lúc nữa thôi, uy áp của chúng sẽ biến mất, đám thú vừa trốn chạy sẽ nhanh chóng tiến đến hưởng lợi, do vậy phải nhanh tay.
“ Hy vọng hấp thu xong con này, con bên kia chưa bị tiêu tán hết.”
Linh Cưu đặt tay lên trán con này ra sức hấp thu năng lượng còn sót lại, ánh mắt lại không rời Tê tê, ánh mắt đó chẳng khác nào cẩu nhìn bánh bao thịt, chỉ kém chảy nước miếng thôi.
Một viên vụ châu (viên ngọc hình thành từ khói cô đạc lại.) màu xám đỏ xuất hiện trong tay nàng, kích cỡ cũng lớn dần thành quả dưa hấu nhỏ.
Cho đến khi không hấp thu được chút năng lượng nào nữa Linh Cưu mới bọc lại quả dưa hấu đỏ này chạy sang chỗ Tê tê làm tương tự.
“xào xạc”
Có âm thnah khác thường do phong linh truyền vào tai Linh Cưu.
Ánh mắt Linh Cưu biến đổi, không thể không dừng tay, cất vụ châu màu xám mới chỉ to bằng nắm tay đi, trốn kỹ đằng sau thân thể Tê tê.
Khoảng năm giây sau bóng dáng hồng y tóc trắng xuất hiện trong đám cây cối bừa bộn.
Tần Si không vội đi đến chỗ hai thi thể mà cẩn thận nhìn xung quanh, mũi giống như đánh hơi trong không khí, sau đó nhìn mày, phi đến chỗ rồng đất, con ngươi nàng co lại giống hệt bản năng của dã thú.
“Bách Lý Linh Cưu?”
Giọng nói âm trầm mang chút dò xét.
“Có nha!”
Linh Cưu nhảy ra từ sau người Tê tê, tiếc nuối nhìn nó, năng lượng đã tiêu tán hết, tuy nhiên vẫn còn thứ có giá trị nha!
Thân hình nho nhỏ của bé gái bò lên mình tê tê, một tay cầm vụ châu màu xám đỏ, một tay cầm dao róc vảy thú!
“….”
Tần Si vốn dĩ vô cùng vui mừng vì nhìn thấy bé gái bình an vô sự, đang định tiến lên thấy vậy im lặng không biết nói gì.
“Tiểu Si, đừng đứng đực ra vậy chứ.”
Linh Cưu vừa róc vảy vừa dạy dỗ Tần Si:
“ Mau lấy máu trong tim của rồng đất, thời gian không đợi người nha!”
Tần Si giật mình nhớ ra giá trị của máu trong tim của hai con thú lớn này, đặc biệt là đối với nàng. Tuy nhiên sau khi phanh ngực rồng đất ra, nàng mới nhận ra mình không có thứ gì để đựng máu.
Tần Si đứng trước mặt bảo bối, con ngươi hoàn toàn dựng đứng, trong đó nhiếm sác đỏ.
“Wa, quả nhiên rất hung tàn.”
Sauk hi róc xong một miếng vảy của tê tê, Linh Cưu ngẩng đầu nhìn Tần Si thì thấy nàng đang vùi đầu há miệng giống như định trực tiếp ăn luôn tim rồng đất, hấp thu tinh hoa tâm huyết của nó.
Mặc dù hung tàn, nhưng Linh Cưu cùng không thể để mặc nàng làm như vậy.
“Dừng lại!”
Linh Cưu hét lên, phi đến cạnh Tần Si, nắm tóc kéo nàng lại.
“Ngaooo!”
Trong miệng Tần Si phát ra thanh âm giống dã thú, con người đã hoàn toàn dựng đứng âm trầm nhìn nàng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Linh Cưu vào bụng.
Linh Cưu đối diện vơi ánh mát này cũng chẳng hề sợ hãi:
“Trong màu này đầy năng lượng táo bạo, ngươi có thể khống chế được à? Đến lúc đó đám dã thú kia cũng không cho ngươi thời gian điều chỉnh.”
Tần Si chớp mắt, ánh mắt dần thanh tỉnh, không nỡ rời khỏi vị trí máu thịt mơ hồ kia, mắt nhìn thẳng Linh Cưu:
“Ngươi nói sẽ giúp ta giành bảo vật.”
Ánh mắt âm trầm xuất hiện chút ánh sáng, vậy mà lại có chút đáng yêu. Linh Cưu quay mặt đi, một phần tử hung tàn như ngươi cũng biết làn nũng giả bộ đáng yêu sao? Hơn nữa còn giả bộ rất tốt!
Lúc đầu vốn định giúp Tần Si nên Linh Cưu đương nhiên sẽ không từ chối, tuy nhiên muốn nàng giúp đỡ vô tư thì đương nhiên không có cửa đâu.
Nàng híp mắt cười sang lạn nhìn Tần Si:
“Đúng vậy, chúng talaf bạn tốt, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi rồi.”
Nói xong nàng dung miếng vảy vừa lấy được làm dao cắt lấy quả tim lớn cỡ quả bóng rồi ném cho Tần Si.
“ Cầm lấy, vần còn một con Tê…Hả? Có thứ gì đó đang đến đây!Chạy mau!”
Tần Si im lặng nhìn quả tim máu me đầm đìa trong tay, may mà trên người nàng mặc quần áo đỏ nên cũng không bắt mắt mấy. Những việc tàn bạo hơn nàng cũng làm rồi nhưng nhất thời quả thật chưa thể chấp nhận được việc bé gái đáng yêu có thể tay không móc tim. Sau đó nàng thấy bé gái chạy đến một đống cây rậm rạp nhanh chóng nhắc nhở:
“Ngươi đi nhầm hướng rồi…..”
Sau đó, im lặng nhìn bé con cõng một bao lớn chui ra, bên trên còn có một tấm da thú gấp gọn. Bao đồ lớn đến nỗi giống như sẽ đè bẹp bé con nhưng nàng lại cõng nó nhẹ nhàng, vẫy vẫy tay”
“Còn ngây ra làm gì, đi thôi ~”
Tần Si cả người đầy máu me cứng ngắc nhìn nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy bé con trôi quá rất tốt, ít nhất tốt hơn nàng nhiều, căn bản chẳng chịu chút khổ cực nào!
Lúc trước bản thân còn lo lắng bé con gặp nguy hiểm, quả thật đã nghĩ nhiều rồi!
Hai người rời đi không lâu , nơi đây tràn ngập các loại dã thú. Bọn chúng còng xông vào xâu xé thi thể hai con thú lớn, khung cảnh vô cùng hung tà n chẳng khác gì bữa lớn của đám dã thú.
Sau đó, đám dã thú đang xâu xé cái xác phát hiện điều bất thường.
Nếu bọn chúng có thể nói, nhất định sẽ kêu lên: Tại sao cự thú cường hãn như vậy lại không có chút năng lượng nào? Ngoại trừ có thể no bụng thì chỗ tốt khác đâu rồi? Bọn chúng mạo hiểm trở lại giành ăn cũng không phải chỉ để ăn thịt tê tê cùng rồng đất khó ăn đâu! Đây là lừa thú sao? Lừa thú sao?
Bọn chúng sao biết được rằng, đồ tốt đều bị nhóc con đen tối nào đó thu thập không thừa chút nào rồi.
Thực ra nếu có đủ thười gian và năng lực, đứa nhỏ nào đó chưa chắc đã bỏ qua cho thi thể đâu!
“Gào!!!”
Khi một dã thú nào đó nhìn thấy trái tim của Tê Tê, nó giống như mừng phát khóc, đồ tốt! Cuối cùng cũng thấy đồ tốt!
“Gàoooo…” “Ngaoooooooooooo” “Húuuuuuuu” ………..
Ánh mắt tất cả các dã thú đều phát ra ánh sáng xanh ( Nguyệt: màu xanh_mắt sói đói)
Tên kia! Bỏ tim xuống! Ta đến!
Một đám dã thú bắt đầu giành ăn.