Editor: Lưu Nguyệt
Linh Cưu vừa chạy vừa nhẩm tính thời gian. Nàng vào bí cảnh đã được khoảng mười bốn giờ nhưng ánh sang xung quanh không có chút thay đổi nào, luôn chập choạng nửa sang nửa tối.
“ Trước mắt tìm một chỗ nào đó nghỉ tạm đã.”
Nàng vừa trốn trên một cây to vừa bình tĩnh nhìn một con rắn loan dài khoảng mười mét nuốt gọn con sói cao đến ba mét.
Rất rõ ràng là nàng đánh không lại nó.
Mười bốn giờ không ngắn, Linh Cưu cũng chẳng chậm nhưng nàng cũng chỉ đi được có ngàn mét. Lý do bỏi vì có quá nhiều dã thú nguy hiểm. Giống như chồn đen vừa rồi ở đây chẳng khác nào loài gà nhà, chỉ là loài thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Tuy nhiên, một ngàn mét này cũng khiến Linh Cưu thu hoạch vô cùng phong phú, nàng đã có một bao lớn thảo dược quý hiếm.
Mặc dù nàng biết những loại cỏ này ở đây cũng chẳng tính là gì nhưng đối với cảnh giới của nàng hiện nay mà nói cũng là đồ tốt.
Nàng yên lặng nhìn mãng xà nuốt xong sói lớn bắt đầu nhìn xung quanh rồi từ từ bò đi. Chờ đến khi nó đã bỏ đi một lúc lâu, Linh Cưu mới cử động cơ thể cứng ngắc của mình.
“Chỗ đó có vẻ được đó.”
Linh Cưu tinh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một chỗ cành lá rậm rạp, cành cây đan xen tạo thành hình tròn giống như một cái tổ tự nhiên, nàng quyết định tạm thời nghỉ chân ở đó.
Nàng nhanh chóng lại gần mói phát hiện thực ra đó vốn là một cái tổ chim, trong đó còn có cả cỏ khô, vỏ trứng. Nàng cẩn thận cầm vỏ trứn lên ngửi sau đó dung lực một chút vỏ trứng vỡ thành mảnh vụn.
“ Vỏ trứng ít nhất đã để vài tháng cho thấy chủ nhân chiếc tổ này đã rời đi rất lâu rồi, như vậy cũng không cần lo bọn chúng sẽ trở lại.
Linh Cưu gật đầu, bỏ bao lớn trên lưng xuống rồi cầm bảy lá bùa dán theo các vị trí tương ứng của thất tinh mê trận.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng mới lôi viên châu c màu xám xanh ra , trong tay lập lờ ánh lửa. Thời gian chầm chậm trôi qua, viên châu dần dần hỏ lại chỉ còn bằng hạt chân châu màu sắc cũng dần biến đổi từ xanh xám sang màu xanh biếc, linh động đẹp mắt.
“Phù”
Lúc này Linh Cưu mới thở phào cười híp mắt nhìn linh châu xanh biếc trong tay. Một viên linh châu này đã thừ sức bù lại năng lượng tiêu hao của nàng rồi.
“Thật tốt nha, dã thú càng tàn bạo giết chúng chẳng những không tang sát nghiệp còn tích công đức. Nếu không phải dã thú quá mạnh thì đây đúng là một nơi tốt.”
Nàng đang cười thì chợt nhìn thấy bên ngoài kẽ lá có một đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chằm chằm ….linh châu trong tay mình.
Linh Cưu nhanh chóng cất linh châu đi, mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm đôi mắt đó.
Một người một thú mắt to trừng mắt nhỏ khoảng ba giây, Linh Cưu囧. Nàng đang phát điên gì với con gấu trúc ngốc ngếch này?
Khoan đã!
Nàng rõ rang đã bày thất tinh mê trận sao qốc bảo ngốc ngếch này có thể tìm thấy nàng? Quả nhiên ở đây làm gì có laoif động vật nào vô hại cơ chứ!
Linh Cưu cảnh giác nhắm mắt hồi phục lại linh lực vừa tiêu hao.
“Y nha?”
Gấu mèo ở bên ngoài khẽ kêu, đôi mắt trong veo chớp chớp, cánh mũi tam giác hít hít, mùi hương rất quen thuộc nha. Rõ rang cùng một mùi vị nhưng sao biến hóa lớn như vậy, bây giờ nhìn nàng có vẻ rất yếu, rất yếu giống như thú non vừa sinh ra vậy.
“ Y nha nha.”
Gấu mèo nghĩ nghĩ rồi xoay người bay đi giống như hết hứng thú đối với Linh Cưu vậy.
Một phút sau, Linh Cưu mở nhắt nhìn phương hướng gấu mèo bỏ đi rồi lại nhắm mắt lại.
Một canh giờ sau, nàng lại mở mắt ra, song mắt lập lòe, tinh thần sung mãn.
“ Cách tiến vào bí cảnh thật kỳ quặc, chẳng lẽ lúc ra cũng đi đằng trời?”
Bụng bắt đầu lên tiếng kháng nghị, nàng tùy tiện mở gói to lấy ra một quả trái cây ăn.
“Chậc chậc, lấy thảo dược cấp chín làm thức ăn, thật sa xỉ nha!”
Nàng vừa ăn vừa tự tìm niềm vui, đương nhiên không quên dung công pháp hấp thu năng lượng của trái cây.
Sauk hi ăn thảo mộc cấp chin, Linh Cưu phát iện ra hai việc.
Đầu tiên công pháp nàng tu luyện giống như một cái động không đáy, giống như bao nhiêu linh lực cũng không lấp đầy được, cũng không biết bao giờ nàng mới có thể đạt đến đỉnh của tụ linh cảnh, tiến vào tâm động cảnh.
ĐIều thứ hai là càng là thảo dược chân qúy ăn sống càng lãng phí. Nếu đem chúng đi luyện dược tinh hoa trong đó có thể gấp mười thậm chí là tram lần so với ăn sống. Như vậy có thể thấy luyện dược sư cao cấp có địa vị cao như thế nào.
“ Ngự Hải Trấn hình như không có vị luyện dược sư nào, nhiều lắm là y sư, dược sư, đại phu. Nhưng ở Thiên Bảo Hiên, lúc Ngũ Hoàn đan được đưa ra đấu giá, mọi người đều trở nên điên cuồng, như vậy có thể thấy tầm quan trọng của đan dược rất lớn.”
“Ngũ hoàn đan chỉ có tác dụng đối với võ giả đã được coi trọng như vậy, nếu như luyện ra linh đan có tác dụng với người tu luyện thì sao? Nếu ta đoán không nhầm đến thượng giới địa vị của luyện đan sư sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.”
Sau đó, nàng nghĩ đến Tống Tuyết Y. Mới mười ba tuổi đã có thể luyện ngũ hoàn đan, chưa nói đến thiên hạ vô song cũng là tuyệt đỉnh thiên tài nhỉ? Luyện đan cần có thiên phú, đối vói nàng mà nói, vẽ bùa, luyện khí không có vấn đề gì nhưng luyện đan thì mù tịt.