Vương Tuấn Khải từ người bạn của mình mới biết được rằng, Vương Nguyên đã làm việc liên tục cả năm trời, cho nên vào cuối năm này, cậu sẽ đi đến nước Ý để nghỉ ngơi. Nhưng anh không ngờ tới, người đang nghỉ ngơi ở Florence lại đang gõ cửa nhà anh vào lúc ba giờ sáng.
Thiếu niên ngoài cửa vì chạy quá nhanh mà hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, cớn gió lớn thổi tung mái tóc của cậu, hai má cậu ửng hồng.
"......."
Vương Tuấn Khải ngây ngốc ra một hồi, sau đó mới kéo cậu vào trong nhà, đóng lại cánh cửa nặng nề, anh hỏi: "Sao em lại ở đây? Bên ngoài lạnh như vậy, sao em lại không mặc ấm thêm một chút hả? Cũng không đeo khẩu trang, khi em đến đây có ai đi theo em không? Em--"
Anh chỉ là theo bản năng mà lảm nhảm hỏi cậu, sau đó anh lại đột nhiên nhớ đến tờ giấy dán trên đầu giường của cậu dành cho anh, vì thế anh giật mình một cái, hai bàn tay nắm lấy cánh tay cậu cũng vội vàng buông ra, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại.
Anh suy nghĩ nhiều rồi - cả hai từ lâu đã không còn như trước. Giữa bọn họ hiện tại chẳng còn mối quan hệ gì.
Nhưng giây tiếp theo, người đã luôn tàn nhẫn và lạnh lùng, lúc nào cũng dùng lời nói sắc bén đâm vào vết thương của anh từng chút một, đột nhiên lại đến gần, rồi ôm lấy anh thật chặt, mặt của cậu chôn vào trong bờ ngực rộng9 lớn và ấm áp của anh, cậu nức nở gọi: "Tiểu Khải--"
Nghe được cách xưng hô quen thuộc của người trong lòng, điều này khiến Vương Tuấn Khải giật mình.
"Tiểu Khải." Vương Nguyên cố gắng khắc phục giọng mũi đang dày đặc của mình, lời nói đứt quãng: "Thật xin lỗi..Thật xin lỗi anh...."
Cả người Vương TuấnKhải như bị phù phép cho đóng băng, đứng đờ một chỗ, anh không biết tại sao đối phương lại bất chợt xuất hiện ở đây, cũng không hiểu lời xin lỗi này tại sao lại được cậu đột ngột nói ra, đầu ngón tay của anh run lên nhè nhẹ cuối cùng bị anh nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay bấu chặt vào trong thịt.
Trong phòng khách chỉ bật mỗi cây đèn màu vàng ấm áp, ở góc tường có một chậu lan hồ điệp thân cây hơi nghiêng, giống như đang nghiêng đầu nhìn cả hai, hính dáng phiến lá giống như trái tim, không biết vì gió hay như thế nào mà có chút rung động.
Vương Tuấn Khải không nói gì, trong im lặng, anh dường như thấy được lại ngày mình và cậu chia tay. Đêm đó anh không nói gì nhiều, nhưng trong ánh mắt của anh khi nhìn cậu đều là ánh nhìn dịu dàng nhất, nhưng đáng tiếc là cậu không nhìn thấy được.
Một lúc sau, Vương Nguyên cũng đã lấy hết can đảm mà ngẩng mặt lên, trong đôi mắt của cậu lấp lánh như sao, cậu cẩn thận hỏi: "Anh...Còn thích em không?" Lúc cậu hỏi câu này, trái tim cậu giống như đã được đặt nằm sẵn trên tấm thớt gỗ, chỉ chờ người cắt ra thành từng mảnh.
Cậu cũng cảm thấy được, da mặt của mình rất dày.,
Nhưng cậu không đợi được câu trả lời từ anh. Vương Nguyên lại cố gắng mở miệng nói, vẫn mang theo chút ngây thơ của xưa cũ, vẫn giống như cậu lúc xưa khi không muốn nghe được câu trả lời, mà bản thân cậu không muốn nghe. Nhưng lúc này đây, lời nói ấy đã chẳng còn sự kiêu ngạo bên trong đó nữa.
Cậu chậm rãi nói: "Em sẽ nghe lời anh. Nếu anh thích em một ngày, em cũng sẽ thuộc về anh một ngày, anh thích em một tuần, em sẽ là của anh một tuần, còn nếu anh không còn thích em, vậy..em sẽ...em..."
Vương Nguyên không nói được nữa.
"Em thật ngốc."
Thanh âm trầm thấp trong phút chốc vang lên bên tai của Vương Nguyên.
Giờ phút này, hồn của anh cuối cùng cũng chịu trở về thể xác, anh không biết là nên mắng Caroline hay là nên cảm ơn chị ấy. Anh chỉ thở dài một tiếng, anh chợt cảm thấy một cảm giác thăng trầm dường như đã trải qua cuộc đời anh. Trong đầu anh đột nhiên nảy sinh ra vô số cảm xúc, anh dừng nửa giây, sau đó đưa tay ôm lấy Vương Nguyên, dùng tay phải đặt lên sau gáy của cậu rồi hôn lên đỉnh đầu của cậu.
"Cả đời này, anh chỉ yêu em."
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, khi cùng nhau ca hát bài hát đầu tiền:
Nothing's gonna change my love for you.
Nước mắt hạnh phúc của Vương Nguyên trong vô thức rơi xuống, thấm vào trên đầu vai của Vương Tuấn Khải.
Cậu cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, ngốc đến mức cái gì cũng không biết. Nghĩ đến bốn năm trước, chỉ vì vừa mới nghe tin Vương Tuấn Khải rời đi, tin tức ấy đã phá tan lý trí của cậu. Và cậu cứ như vậy, vẫn luôn nghĩ bản thân mình bị anh bỏ rơi.
Nhưng Vương Tuấn Khải không những không có bỏ rơi cậu, mà còn thay cậu che chở cho cậu, tha thứ cho những lời nói cay nghiệt của cậu dành cho mình, dù bao nhiêu năm trải qua anh vẫn chưa từng oán hận cậu một câu nào, còn luôn nói thương cậu cả đời.
Tình cảm thâm tình này của anh, ai có thể xứng đáng được có nó.
"Em cũng sẽ thuộc về anh cả đời."
Thời kỳ động dục của Omega vẫn chưa qua, sau khi tình cảm phát sinh, pheromone của hai bên đã bộc phát mạnh mẽ.Vương Tuấn Khải chặn lời Vương Nguyên định nói tiếp theo bằng đôi môi run rẩy, hai người nhanh chóng ôm chặt lấy nhau, như thể sẽ gắn chặt vào cơ thể nhau không bao giờ rời nhau.
Vương Tuấn Khải không kiềm chế được mà ôm lấy cậu, hôn lên vành tai đã đỏ ửng của cậu, gọi cậu bằng cái tên ngọt ngào nhất, mà đã từ lâu cả hai chưa từng gọi nhau.
"Bé cưng, anh vẫn rất nhớ em."
Sợ em bị người khác có được, lại sợ em cô độc. Sợ em hạnh phục, nhưng lại càng sợ em không hạnh phúc.,
Giờ phút này, sự bất an cùng lo sợ về buổi họp báo ngày mai của Vương Nguyên cũng sụp đổ, một lần nữa cậu như được mặc thêm một chiếc áo giáp.
Carolone nói nếu cậu muốn công khai thân phận Omega của mình cũng được, chỉ là chị ấy tiếc cho những nỗ lực để bảo vệ điều ấy cho cậu của Vương Tuấn Khải. Nhưng cậu vẫn muốn kiên trì với quyết định của chính mình, đây không phải là do cậu nhất thời nói ra.
Vương Nguyên cũng đạ hiểu được, che giấu thân phận không phải để cậu mạnh mẽ hơn, mà là để cậu yếu đuối hơn, có thể chân chính đối diện với chính bản thân mình, mới là một kẻ mạnh mẽ. Huống chi --.
Cậu cũng không muốn, thân phận của mình lại chính là điểm yếu của Vương Tuấn Khải, để anh phải vì sự uy hiếp của người khác mà thỏa hiệp.
Anh là áo giáp, là thanh kiếm, cũng là kỵ sĩ đồng minh sánh vai bên cậu.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tình yêu đọng lại trong không khí thật lâu mà chẳng tan biến. Vương Tuấn Khải nằm đè trên người cậu, một giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống xương quai xanh của cậu, đôi mắt hoa đào của anh hơi nhắm lại, đôi môi mỏng khẽ mở ra, anh dùng chất giọng nhẹ nhàng hỏi cậu: "Nguyên Nguyên có thể chứ?"
Đầu Vương Nguyên đầy mồ hôi, từ hai má đế cổ đều vì ngượng mà đỏ ửng. Nghe câu hỏi từ anh, đôi mắt như có sương mù chỉ trong một giây đã bừng sáng lên, cậu nở nụ cười, lộ ra tính cách trẻ con, nhẹ giọng nói: "Tùy anh xử trí."
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như muốn hòa vào cùng bọn họ, cơn mưa đêm tầm tã, hạt mưa rơi tí tách va vào ô cửa sổ tạo nên thanh âm.
Cho đến giờ phút này, cậu cũng đã được đánh dấu hoàn toàn, linh hồn và xác thịt của cả hai đã hoàn toàn hòa vào nhau.