Tối đến, Vương Tuấn Khải tự mình đến đón Vương Nguyên đi dùng bữa. Vương Tuấn Khải lái xe đến trước cửa nhà cậu thì dừng lại, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho cậu tự mình ra ngoài.
"Anh đang ở phía trước, ra ngoài đi anh đưa em đi ăn tối."
(Anh đợi em lấy áo khoát.]
"Không vội, cứ từ từ chuẩn bị."
Vương Tuấn Khải nói xong liền gác máy mà ra khỏi xe đợi cậu. Vương Tuấn Khải đứng được 3 phút thì Vương Nguyên cũng ở trong nhà chậm rãi đi ra. Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu mặc quần dài thì khẽ cười, đi đến.
"Sao lại mặc quần dài?" Vương Tuấn Khải đỡ cậu hỏi.
"Trời lạnh, hơn nữa chân cũng đã không đau như mấy hôm trước có thể mặc quần dài rồi." Vương Nguyên bám vào cánh tay anh nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đỡ cậu đến chỗ xe đang dừng ở đó mở cửa cho cậu ngồi vào trước sau đó thì vòng sang bên kia mở cửa ngồi lên ghế lái.
"Anh biết lái xe sao?" Vương Nguyên có chút kinh ngạc nói.
"Ừm, chỉ là chưa có bằng lái mà thôi." Vương Tuấn Khải khẽ cười trả lời cậu rồi cũng lái xe đi.
"Chưa có bằng lái mà anh còn tự mình lái xe, lỡ đâu không may gặp phải công an thì làm sao?" Vương Nguyên nhìn anh phàn nàn.
"Không sao đâu đừng lo lắng. À phải rồi, hôm nay em về nhà có sao không?" Vương Tuấn Khải hỏi.
"Không có, cha em chỉ nhìn em một cái rồi thôi. Lúc sáng về em tưởng ông ấy sẽ đánh em nữa cơ."
"Không sao là tốt." Vương Tuấn Khải nói.
Lúc sáng Vương Kiến Quy bị Di Tuệ nói mấy câu nên thái độ với Vương Nguyên mới như thế. Nếu không phải
Vương Tuấn Khải đoán được Vương Kiến Quy không dám động vào Vương Nguyên thì anh sẽ không để cậu một mình tự vào nhà như lúc sáng.
Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải chạy qua khỏi nhà anh thì khó hiểu hỏi.
"Anh đưa em đi đâu ăn tối vậy?"
"Anh có hẹn bạn ở nhà hàng gần đây, sẵn tiện giới thiệu em với nó cho hai người làm quen." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi đó lấy điện thoại ra xem. Vương Tuấn Khải nhìn cậu xem điện thoại rồi cũng chỉ khẽ cười sau đó tập trung lái xe đi.
Vương Tuấn Khải đưa cậu đến Nhà Hàng QX rồi cũng dừng xe. Vương Tuấn Khải xuống xe, anh mở cửa giúp cậu sau đó đỡ cậu vào bên trong. Vương Tuấn Khải vào đến quầy lễ tân, anh nói tên của Dịch Dương Thiên Tỉ ra nhân viên liền dẫn đường cho anh và Vương Nguyên đến phòng mà Dịch Dương Thiên Tỉ đã đặt sẵn.
Bên trong phòng Dịch Dương Thiên Tỉ đã ngồi đợi sẵn, Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên vào trong kéo ghế cho cậu ngồi xuống, sau đó mới ngồi vào chỗ đối diện Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Giới thiệu một chút, đây là người yêu tôi Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên là người yêu của anh thì nhất thời cứng đờ, thật không ngờ được Vương Tuấn Khải đến đây chỉ mới nửa tháng đã yêu đương.
"Xin chào, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, là bạn thân của Tuấn Khải." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên cười nói.
"Xin chào, tôi là Vương Nguyên." Vương Nguyên nhẹ giọng nói.
Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng lấy menu trên bàn đưa vào tay Vương Nguyên nói.
"Em muốn ăn gì thì gọi đi, anh và Thiên Tỉ đều không kén ăn."
Vương Nguyên gật đầu, cậu nhìn về phía phục vụ gọi vài món ăn cùng với 3 ly nước ép sau đó thì nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Anh, em đi nhà vệ sinh một chút."
"Đi đi, cẩn thận đấy có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh." Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu đáp ứng với anh rồi cũng đứng lên rời đi. Sau khi Vương Nguyên đi khuất thì Dịch Dương Thiên Tỉ mới nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Thật sự động lòng?"
Vương Tuấn Khải gật đầu.
"Ữ, thật sự động lòng."
"Thật không ngờ, là vì cậu ấy lớn lên thanh tú hay vì lý do gì khác."
"Em ấy là người đầu tiên nói mắt tôi đẹp, hơn nữa em ấy từng gặp qua mẹ tôi."
"Đúng là thú vị, lần đầu tiên tôi thấy có người khen đôi mắt giết người của cậu đẹp đấy." Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch môi cười nói.
Đôi mắt của Vương Tuấn Khải không những khác màu mà còn lạnh lẽo thập phần. Nếu không phải nghe Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên khen đôi mắt anh đẹp thì Dịch Dương Thiên Tỉ thật không biết trên đời này mấy ai dám nói đôi mắt của Vương Tuấn Khải đẹp đấy.
"Lúc đầu tôi cũng cảm thấy có chút thú vị, sau đó tiếp xúc với em ấy thì thật sự động tâm rồi." Vương Tuấn Khái nói.
"Thôi đừng đem những chuyện ân ân ái ái của hai người kể cho tôi nghe tôi đây mới không thèm."
Vương Tuấn Khải nhếch môi cười.
"Vậy thì xem dự án ở Thành Phố A của Phương Thị đi. Cho người điều tra kĩ một chút."
"Phương Thị? Phương Thị chọc giận cậu?" Dịch Dương Thiên Tỉ khó hiểu hỏi.
"Không hẳn, chỉ là muốn thay Vương Nguyên trút giận một chút thôi."
"Vậy được, tôi nói với phía ông ngoại cho người xử lý."
Vương Tuấn Khải gật đầu, nếu không phải Phương Hiệp động vào Vương Nguyên hại cậu té từ trên cầu thang xuống thì Vương Tuấn Khải cũng lười phải để mắt đến hắn ta. Nhưng hắn làm Vương Nguyên bị thương, Vương Tuấn Khải cũng không thể bỏ qua như thế được. Trước hết cho hắn ta biết nặng nhẹ một chút, nếu còn không an phận liền xử đẹp hắn ta.