Nghe tiếng cô gái phát ra từ bên kia. Ngụy Lăng Thy ánh mắt phát sáng. Giống như phát hiện ra chuyện gì vĩ đại. Có thể không vĩ đại sao. Người dám gọi thẳng tên anh trai chỉ có bà nội cô. Hơn nữa bên cạnh anh trai làm gì có cô gái nào. Mà cho dù có đi nữa. Các cô ấy chắc cũng vì muốn lấy tiền của anh nên mới tiếp cận anh thôi. Vậy thì làm sao dám gọi thẳng tên anh đây.
Ngụy Lăng Thy phấn khích. Nếu cô đoán không sai. Cô gái vừa gọi tên anh trai chắc chắn là chị dâu. Trời ạ,chị dâu dám gọi thẳng tên anh trai. Vậy thì chị dâu chắc chắn đã làm cho anh trai phải sợ chị ấy nhỉ. Chẳng phải thường đàn ông sau khi kết hôn đều sợ vợ sao. Càng nghĩ Ngụy Lăng Thy càng đứng ngồi không yên. Cô phản ứng nhanh hét to vào màn hình.
" Chị dâu ơi...chị dâu ơi".
Đường Tiểu Yên vừa gọi Ngụy Lăng Thiên xong. Lại nghe được tiếng hét của một cô gái. Cô ngạc nhiên chớp chớp mắt với Ngụy Lăng Thiên đang ngồi trước máy tính.
Ngụy Lăng Thiên vừa thấy biểu cảm phấn khích của em gái. Vừa chạm tay vào chuột tắt cuộc gọi. Tiếng chị dâu ơi cũng cùng lúc phát ra rồi kết thúc theo động tác nhấp chuột của anh. Anh thản nhiên như chưa có gì. Nhìn cô gái trước mặt.
"Anh đang gọi video call sao. Tôi có làm phiền anh không. À hình như vừa rồi tôi nghe tiếng con gái nhỉ. Hình như cô gái ấy hét chị dâu ơi thì phải". Cô tò mò nhìn anh.
Đường Tiểu Yên có thể không tò mò sao. Có trời mới biết vừa nghe tiếng hét ấy. Cô đã giật mình đứng hình hết năm giây đấy. Cô cứ nghĩ anh ta là gay sẽ không thích tiếp xúc với con gái. Cô nghĩ như vậy là lẽ dĩ nhiên. Bởi vì xung quanh anh nếu có con gái. Lúc anh cần kết hôn, cũng không phải khổ sở tìm người chứ. Vì vậy,bây giờ cô lại phát hiện anh nói chuyện với con gái. Chuyện này…..chuyện này... có tin được không.
" Cô cũng vào rồi. Giờ mới hỏi có phiền không. Không phải quá dư thừa à. Nói đi tìm tôi làm gì." Ngụy Lăng Thiên không quên nói móc cô.
Đường Tiểu Yên nghe anh ta nói khoé miệng giật giật. Không phải cô chỉ nói câu đó cho lịch sự thôi sao. Anh có cần phải bắt bẻ thế chứ. Cô liếc anh một cái đầy khinh thường rồi nói ra mục đích cô đến tìm anh.
" Tôi nghĩ chúng ta nên làm một cái hợp đồng hôn nhân?".
Ngụy Lăng Thiên nhướng mày trước lời đề nghị của cô. Không phải cô sợ anh nuốt lời. Sau một tháng không đồng ý ly dị với cô đó chứ. Hay cô sợ anh sẽ không cho cô thêm tiền sau khi ly hôn. Cô gái này cũng tâm cơ đấy chứ.
" Được.Tôi sẽ soạn một cái hợp đồng rồi sau đó sẽ đưa cho cô ký".
Đường Tiểu Yên hài lòng với câu trả lời của anh. Nói thật cô sợ anh sẽ không ly hôn với cô. Không phải vì anh thích hay yêu cô gì. Mà cô sợ anh sẽ lấy cô làm bình phong. Giúp anh che dấu giới tính thật của mình. Mặc dù anh ta đẹp trai và xem ra cũng có tiền. Nếu không phải cô cũng muốn có con. Thì cô có thể bấm bụng làm bình phong cho anh ta cũng được. Nên vì thế việc này cô đành phải lo xa trước. Bởi vì cô cần đàn ông. À không phải,cô cần người chồng là đàn ông thật sự. Để góp sức cùng "tạo" ra những đứa nhỏ đáng yêu. Mà đều này anh không thể làm được. Có lúc cô cũng tiếc thật. Bởi vì gen của anh tốt vậy mà.
" Còn chuyện gì sao?" .Ngụy Lăng Thiên thấy cô nhìn mình thất thần. Anh ngước mắt nhìn cô. Rồi lại nghe cô lẩm bẩm.
" Thật là tiếc. Gen tốt thế mà lại không dùng được".
Ngụy Lăng Thiên đen mặt. Nếu anh không hiểu ý cô. Thì chức CEO này cũng vứt đi là vừa. Cô nghĩ anh là gay. Nên cô nghĩ anh sẽ không thể có con phải không. Anh cười nham hiểm.
" Nếu cô muốn xin gen của tôi không phải là không được. Một tỉ..à hơi nhiều với cô thì phải. Nghĩ tình cô cũng là vợ hờ của tôi một tháng. Giảm cho cô còn 990 triệu."
Đường Tiểu Yên trừng mắt nhìn anh. Có phải đầu óc anh ta có vấn đề phải không. Cô mà phải bỏ một tỉ ra để xin gen của một tên gay sao. Trời đất, nói ra chuyện này người ta sẽ cười vỡ bụng mất. Thật sự như vậy. Trừng mắt rồi cô lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khó khăn mà hỏi anh.
" Có phải anh áp lực công việc quá rồi não có vấn đề không?".
Ngụy Lăng Thiên nhíu mày nhìn cô. Dám nói anh não có vấn đề. Người có vấn đề không phải cô sao. Phải biết là có biết bao nhiêu cô gái mơ ước anh. Thèm khát gen của anh cỡ nào cô biết không. Đừng nói là một tỉ. Dù có là mười tỉ chỉ cần anh nói đều này ra. Cũng sẽ có cô gái thật sự trả mười tỉ để được ngủ với anh đấy. Anh hừ lạnh khinh thường cô. Anh sẽ không chấp với những người tâm lý bất bình thường như cô.
" Không còn gì nữa thì ra ngoài đi. Tôi bận lắm không rảnh nói chuyện vớ vẩn với cô".
Đường Tiểu Yên bịt miệng lại,cố gắng nhịn cười. Cô nghĩ anh thẹn quá hóa giận. Nên mới đuổi cô ra ngoài như vậy. Cô cũng không còn gì để nói với anh nữa. Nên quay người đi ra ngoài đóng cửa lại. Sau đó tiếp tục cười ha hả.
" Đồ điên". Ngụy Lăng Thiên nghe tiếng cười thô kệch của cô bên ngoài. Anh khẽ mắng.
"Chào cô,tôi có thể giúp gì cho cô không? Cô có cần gì không ạ?".
Đang cười thích thú thì Đường Tiểu Yên nghe tiếng nói phía sau lưng cô. Cô dừng cười. Quay lại nhìn. Là một cô giúp việc đang hỏi cô. Cô mỉm cười vừa định nói không cần. Thì bụng cô lại phát ra tiếng. Cô ôm bụng ngượng ngùng. Cô giúp việc khẽ cười rồi mời cô xuống phòng ăn. Cô đi theo cô giúp việc.
" Không cần mọi người phải nấu ăn cho tôi đâu. Nhà bếp ở đâu. Tôi tự mình nấu là được". Cô ngượng ngùng lên tiếng khi thấy có một đầu bếp đi ra hỏi cô muốn ăn gì.
Đường Tiểu Yên không quen được người ta phục vụ như vậy. Dù sao cô cũng làm phục vụ gần nửa năm ở nhà hàng năm sao. Toàn phục vụ cho người ta, chứ làm gì được thế này. Còn khả năng nấu ăn của cô. Tuy không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng cô cũng là đệ tử ruột của siêu đầu bếp. Nên khả năng nấu ăn cũng không tệ.
Nghe cô nói vậy. Vị đầu bếp già khẽ cười khó xử với cô. Hỏi cô có phải là sợ ông làm món ăn. Cô ăn không ngon không hợp khẩu vị không. Nếu vậy cô cứ nói rõ khẩu vị,ông sẽ cố gắng nấu đúng như cô muốn.
Đường Tiểu Yên nghe vậy khẽ cười lắc đầu. Cô nói rõ ý của mình với ông. Để ông đừng hiểu lầm cô khó tín gì. Cô chỉ muốn ăn món ăn đồ mình nấu hơn.
Thấy không thể thuyết phục được cô. Vị đầu bếp cùng cô giúp việc chỉ bếp cho cô. Nói cô tự nhiên mà dùng. Trong tủ lạnh có đầy đủ thực phẩm.
Đường Tiểu Yên nói cảm ơn rồi bước vào phòng bếp. Không biết cô làm món gì. Mà chỉ năm phút sau. Trong phòng bếp nực nòng mùi thơm. Ai ngửi thấy cũng phải hít hà. Thậm chí đói bụng cồn cào.
Ngụy Lăng Thiên vừa bước vào phòng ăn cũng ngửi được mùi thơm. Anh sáng mắt lên. Thầm nghĩ hôm nay đầu bếp nghĩ ra món mới à. Nghe mùi thơm như thế này. Chắc chắn sẽ rất ngon. Anh đi thẳng vào bếp, muốn nhìn đầu bếp chế biến một chút. Nhưng anh lại vô cùng ngạc nhiên trước người trong bếp. Vậy mà người đang nấu ăn không phải đầu bếp. Đầu bếp già chỉ đứng một bên nhìn. Thậm chí anh nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của vị đầu bếp già kia. Cô giúp việc cũng vui vẻ nhìn chăm chú. Vì vậy chuyện trước mắt anh thấy là thật phải không. Không phải vì đói mà hoa mắt.
" Cô đang làm cái gì đấy?. Cô đang phá nhà bếp của tôi sao?".