Chiều tối Đường Tiểu Yên được người của Ngụy Lăng Thiên đến đón và đưa về nhà anh. Cô đã thử hỏi anh. Xin được ở lại chăm sóc em trai mình ít hôm. Nhưng anh thẳng thắn từ chối.
"Cô có phải bác sĩ đâu. Có ở đây cũng vô dụng với em cô. Tôi đã thuê cho cả bà nội tôi và em trai cô y tá riêng. Mọi việc cứ để y tá chăm sóc đi".
Anh đã sắp xếp mọi việc nên cô cũng không còn gì để nói.
Đứng trước ngôi biệt thự to lớn. Đường Tiểu Yên trừng lớn mắt. Cô cũng từng nghĩ nhà anh có điều kiện, chắc cũng thuộc hàng giàu có. Nhưng không ngờ anh lại giàu khủng bố thế này.
Đường Tiểu Yên nhìn ngôi nhà mà ánh mắt đầy mơ ước. Phải chi đây là nhà của cô. Cô nằm mơ cũng cười tỉnh cả ngủ.
Đi vào nhà, Đường Tiểu Yên ánh mắt như ga đa nhìn khắp nơi. Hết trợn mắt đến hít hà. Nhà cô chỉ là một căn hộ chung cư cũ. Nên cũng chỉ có hai phòng ngủ và phòng khách nhỏ,thêm căn bếp chật hẹp. Cô không ngừng cảm thán. Chỉ riêng phòng khách của biệt thự này. Cũng bằng cả căn hộ của cô luôn rồi. Trang trí trong nhà thì lộng lẫy xa hoa không còn gì phải bàn.
" Nhìn đủ chưa. Có nhìn đến chết cũng không thuộc về cô đâu." Giọng điệu chế diễu của Ngụy Lăng Thiên vang lên.
Đường Tiểu Yên hậm hực liếc xéo anh. Cô không cam lòng đến nhướng mày phản bác.
" Tương lai ai biết trước được. Bây giờ tôi...ừ thì nghèo. Nhưng năm mười năm sau. Tôi giàu nức vách đổ tường thì sao. Lúc đó tôi sẽ mua căn nhà còn to hơn anh. À không mua cả trang viên luôn. Trong nhà trang trí toàn là đồ nạm vàng,đồ cổ quý giá còn độc nhất vô nhị trên thế giới nữa".
Càng nói Đường Tiểu Yên càng hăng say. Nghĩ đến có một ngày như vậy, cô lại cảm thấy vui vẻ.
" Lầu 2, phòng trong cùng".
Đường Tiểu Yên khó hiểu nhìn anh. Chắc là anh nghĩ cô mệt mỏi cả ngày rồi. Nên sắp xếp phòng cho cô đi nghỉ ngơi đây mà. Cô đưa ánh mắt cảm kích nhìn anh.
" Lên phòng ngủ rồi mơ tiếp giấc mơ của cô đi." Ngụy Lăng Thiên không nhìn cô mà thản nhiên bồi thêm một dao.
Nghe đến đây Đường Tiểu Yên trợn to mắt nhìn anh. Cô mà không hiểu ý anh. Thì phí công tốt nghiệp loại giỏi rồi.
" Anh chờ đi. Cho dù tôi không làm được. Thì người đàn ông tôi lấy nhất định sẽ làm được cho tôi". Cô hừ lạnh.
Anh nghe vậy nhướng mày. Nếu không phải vì bà nội,anh cũng đã chẳng kết hôn với cô. Mà kết hôn thì sao,chẳng phải một tháng sau cũng ly hôn đó thôi. Anh cũng tò mò tương lai liệu thằng đàn ông mắt mù nào lại cưới cô. Một cô gái nhan sắc đã không có. Nói chuyện lại xổ sàng chẳng có ý tứ. Vào nhà người ta mà nhìn khắp nơi như trộm. Anh nhìn cô lắc đầu.
" Tôi cũng muốn chờ xem thằng đàn ông nào bất hạnh như thế. Dù làm chồng của cô chỉ một tháng,mà tôi đã hối hận xanh ruột rồi đây".
Đường Tiểu Yên tức sắp nổ phổi. Không ngờ anh lại độc mồm độc miệng hơn cô nghĩ. Hèn gì đến cái tuổi này mà vẫn không có bóng dáng cô gái nào bên cạnh. À..mà anh ta là gay mà nhỉ. Không có cô gái nào là đúng rồi.
" Anh...anh... cứ chóng mắt lên mà coi đi. Chồng tương lai của tôi sẽ làm anh sáng mắt". Cô giận quá hóa thẹn, nói xong câu đó dậm chân đi lên lầu.
Ngụy Lăng Thiên vẫn ngồi thản nhiên không quan tâm lắm câu nói của cô. Nhưng anh nào ngờ,tương lai anh lại tự "ép mù" bản thân.
__________…….___________
Ngụy Lăng Thiên đáng ghét. Anh là đồ….là đồ đàn ông không phải đàn ông. Nhất định sau này, tôi sẽ làm cho anh hối hận vì lời nói hôm nay. Thật là tức chết cô mà. Cũng may cô chỉ là "vợ hờ" của anh ta. Chứ nếu là vợ thật sự. Cô có điên mới đi lấy anh. Hít sâu đi tới đi lui trong phòng để hạ hỏa.
Đường Tiểu Yên sau khi hết tức. Lại tò mò đi nhìn khắp ngõ ngách của căn phòng. Rồi lại nhớ đến câu nói của anh. Anh nói cô giống ăn trộm. Ăn trộm sao,cô mà là ăn trộm. Cô cũng không thèm lấy đồ của nhà anh. Mắc công lại bị lây nhiễm hội chứng "mắt cao hơn đầu,độc mồm độc miệng". Mà cái cô sợ hãi hơn hết. Cô sợ mình sẽ đồng tính giống anh mất. Mặc dù cô không kỳ thị cộng đồng LGBT. Nhưng cô thích sáu múi, soái ca là đều chắc chắn. Nên cô không muốn yêu con gái đâu.
Suy nghĩ lung tung cả buổi. Cô lấy quần áo từ balo ra vào phòng tắm. Bước vào phòng tắm. Cô lại thở dài. Chỉ phòng tắm thôi đã to bằng phòng ngủ ở nhà cô rồi. Chợt nghĩ ra điều gì. Cô che miệng trợn to mắt. Anh ta đi làm ở Lăng Thần tiền lương có cao cỡ nào. Cũng không thể có nhà biệt thự to thế này. Chỉ có thể anh ta cũng là người tình của CEO gay kia. Nên được sếp anh bao nuôi. Trời ạ. Cô rùng mình một cái. Rồi bước vào bồn tắm ngâm mình.
_____________…...__________
" Đàm Minh. Bà nội của mình không sao chứ. Cậu có làm như lời mình nói không?"
" Cậu yên tâm đi. Bà nội cậu tuy thật sự hôn mê. Nhưng không nguy hiểm tính mạng đâu. Có lẽ nhanh nhất một tuần bà sẽ tỉnh, hoặc chậm thì một tháng là cùng. Mình đã nói theo lời cậu dặn. Nhưng nếu để anh trai cậu phát hiện chuyện này thì chúng ta chết chắc đấy".
" Cậu yên tâm đi. Lúc đó bà nội cũng tỉnh rồi. Mình sẽ nói với bà nội. Bà nội sẽ bảo vệ cho hai đứa mình mà. Huống hồ, mình chỉ giúp anh ấy tìm vợ nhanh chóng thôi. Không phải mình lo lắng anh ấy không cưới được vợ sao".
Đúng vậy bà nội không sao,không hấp hối. Nhưng chắc là do tâm lý nên bà mới hôn mê lâu như vậy thôi. Cô đã thông đồng với bạn mình là bác sĩ chữa trị cho bà. Bảo anh ta nói với anh trai cô như thế. Và kết quả thật sự anh trai cô đã lập tức tìm một cô gái kết hôn. Mặc dù có gấp gáp, sợ cũng không phải là người anh trai yêu thích. Nhưng chẳng sao,không phải người ta nói ở lâu cũng nảy sinh tình cảm sao. Cưới về yêu sao cũng được mà.
Ngụy Lăng Thy vui vẻ quơ quơ điện thoại. Cô rất tò mò không biết cô gái mà ông anh trai khó ưa của cô, đồng ý kết hôn như thế nào. Chắc cô gái đó cũng không tệ lắm đâu nhỉ. Cô chỉ hy vọng,cô ấy sẽ không bị cái miệng ác độc của anh doạ chạy mất thôi. Nếu không lại uổng phí công sức của cô.
Tuần sau,sau khi kết thúc khóa học cô sẽ lập tức từ Mỹ bay về. Cô sắp tò mò về chị dâu này chết rồi. Cô về nước mà mọi chuyện như cô nghĩ. Anh trai cô và chị dâu mới không hề có tình cảm với nhau. Cô sẽ dùng tất cả những kiến thức đã học. Giúp cho hai người nhanh chóng yêu nhau. Để cô còn mau chóng có cháu chơi đùa nửa. Càng nghĩ cô càng muốn mình có thể quay về ngay lập tức.
Cô phấn khích tò mò quá nên nhin không được gọi video về cho anh trai. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.
" Anh..anh khỏe không?. Có nhớ em không?. Em nhớ anh sắp điên rồi nè". Thấy người đàn ông đang ngồi trong màn hình. Cô vui vẻ hớn hở như con nít.
"Tiền đã gửi đủ không thiếu mà nhỉ". Ngụy Lăng Thiên vẻ mặt bình tĩnh đáp lời cô.
Ngụy Lăng Thy nghe vậy nụ cười cứng đờ. Đúng là không thể trông cậy anh trai cô nói lời gì hay được mà. Cô thở dài lắc đầu.
" Không lẽ anh nghĩ em gọi cho anh chỉ vì thiếu tiền tiêu thôi sao?".
" Không phải thế sao". Ngụy Lăng Thiên thản nhiên.
Lần này thì cô thật sự không biết nói gì nữa. Cô và anh không thường xuyên nói chuyện lắm là vậy. Ai có thể chịu được cái giọng điệu nói chuyện kiểu đó của anh chứ. Không tức chết mới là lạ.
" Anh vừa kết hôn phải không?". Cô cũng chẳng thèm vòng vo, hỏi thẳng anh.
" Có sao?. Ai nói với em thế?. Anh kết hôn khi nào mà anh không biết vậy?." Anh bình tĩnh nói dối không chớp mắt.
" Ngụy Lăng Thiên,anh có trong đó không?". Giọng nói cùng bóng dáng cô gái từ từ tiến vào phòng.