Trường học của Cao Thanh Đức so với trường Cao Thanh Thu thoảI mái hơn rất nhiều, huấn luyện quân sự trong một tuần là kết thúc rồi.
Cao Thanh Đức nói: "Hôm nay mẹ tới thăm em, còn bảo em mang cho chị ít đồ."
"Lại đồ ăn?" Cao Thanh Thu còn nhớ lần trước Bà Cao để cho Cao Thanh Đức mang cho cô đồ ăn vặt.
Cao Thanh Đức gật đầu, "Đúng a! Chị không biết hiện tại mẹ thương yêu chị biết bao nhiêu đâu! Gặp người khác liền khen chị, còn nói không yên tâm, bảo em đến thăm chị một chút."
"..." Cao Thanh Thu cảm thấy rất bất đắc dĩ, bất quá, mẹ cô sẽ làm ra loại chuyện này, cô không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Chỉ là trước kia, ở trước mặt Nhà họ Hoa, bà lại cư xử quá đáng đến thế, hiện tại cũng không biết sao lại không ngại ngùng gì rêu rao bên ngoài.
Cao Thanh Đức tiếp tục hỏi: "Có được không? Chị, lần trước chị mời em ăn cơm, lần này em mời chị."
"Em mời chị?" Cao Thanh Thu nói: "em có tiền, mẹ cho?"
Cao Thanh Đức tiêu tiền tương đối vung tay quá trán, nhưng bởi vì là con trai, mẹ luôn luôn rất chiều nó. Mỗi lần tiền tiêu vặt mẹ cho đều nhiều hơn so với Cao Thanh Thu.
Bất quá, chính Cao Thanh Thu có thể kiếm tiền, lại so với Cao Thanh Đức lớn hơn, cũng không để ý những thứ này.
Cao Thanh Đức cười một tiếng, "em cũng biết kiếm tiền nha!"
"Em còn có thể kiếm tiền?" Cao Thanh Thu cảm thấy có chút thần kỳ.
Cao Thanh Đức nói: "gần đây nhận cày game, bọn họ cho em tiền, còn có... Em đã vào đội tuyển game, sau này sẽ nói cho chị biết. Có tới hay không?"
Cao Thanh Thu nói: "Được."
Cô cũng rất lâu không nhìn thấy Cao Thanh Đức rồi.
Mặc dù mẹ làm cho cô không vui, nhưng Thanh Đức là em trai cô, hai chị em cùng nhau lớn lên, Cao Thanh Đức nhỏ hơn cô một tuổI, trước THCS đều học cùng một trường, đều còn tình cảm với nhau.
Cúp điện thoại, Cao Thanh Thu liền nói với Hoa Ngọc Thành chuyện này, "chú ơi, buổi chiều em phải đi ra ngoài một chuyến."
Hoa Ngọc Thành hỏi: "Đi đâu?"
"Em trai em mời em ăn cơm, em đi một lát sẽ trở về, có thể không?" Mặc dù cô là người tự do, muốn đi nơi nào đều có thể, nhưng vẫn có thói quen lúc đi ra ngoài sẽ với Hoa Ngọc Thành một tiếng, cũng để cho Hoa Ngọc Thành yên tâm.
Hoa Ngọc Thành cũng không ngăn cô: "Đi đi, về sớm một chút."
Cũng không thể mỗi ngày liền đem cô trói ở trong nhà, cùng anh xem tivi được!
Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, đứng lên, nói: "Vậy chú giúp em nói lại cùng ba mẹ và chị Châu Du một tiếng."
Cô nói xong, liền vào phòng vệ sinh, đi sửa sang lại quần áo. Không bao lâu liền đi ra cửa.
Cuối Tháng chín, thành phố này đã không còn nóng như dạo trước, lúc Cao Thanh Thu đến nhà hàng, nhìn thấy Cao Thanh Đức ngồi ở chỗ đó, cậu ta tìm một vị trí gần cửa sổ đang chờ cô.
Cao Thanh Thu đi tới.
Cao Thanh Đức đem đồ mà Bà Cao nhờ chuyển cho cô, nói: "Mẹ bảo em nói với chị, chị lúc nào rảnh rỗi thì trở về thăm nhà một chút."
Thái độ Cao Thanh Thu thờ ơ, "Nói sau đi."
Cô biết, nếu như mình khi đó không có phản kháng, nếu như anh cũng không có đáp ứng giúp cô, hết thảy, cũng sẽ không có được như ngày hôm nay.
Khả năng cả đời liền hoàn toàn hủy ở trong tay Bà Cao.
Cao Thanh Thu cô, yêu rất mãnh liệt, hận cũng rất mãnh liệt.
Đối với người cô yêu, cô cái gì cũng tốt.
Còn đối với người mình hận, cô có thể ghi hận rất lâu.
Hai chị em ăn bữa cơm, lúc ăn cơm, Cao Thanh Đức nói với Cao Thanh Thu chút ít tiến triển gần đây của cậu.
Trước đó cậu ta đã tới bên này tham gia một một cuộc thi đấu, kết quả vòng thứ nhất chọn liền bị loại, sau đó, mấy người đồng đội liền bỏ cuộc rồi.
Cậu ta lại lần nữa tham gia vào một đội tuyển chuyên nghiệp mới thành lập.
Chiến đội này không giống với đội trước, sau lưng có ông chủ lớn, còn mời huấn luyện viên trước đây cũng là tuyển thu chuyên nghiệp đến...