Bởi vì không quen dùng đồ bếp của Nhà họ Hoa, không cẩn thận bị một vết thương nhỏ, nhưng cô đã xử lý rồi.
Biết Hoa Ngọc Thành cho tới bây giờ đều không thích cô bị thương, cô theo bản năng mà vừa muốn đem tay giấu đi, thả vào dưới bàn, nhưng mà, một bàn tay lớn, lại từ dưới bàn, nắm tay cô.
Trong nháy mắt, Cao Thanh Thu có cảm giác bị điện giật.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, Hoa Ngọc Thành dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp thức ăn, nghiêm túc ăn, phảng phất như anh không hề làm gì cả, càng không có len lén cầm tay Cao Thanh Thu.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người giải tán, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành cũng trở về phòng của mình.
Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, Cao Thanh Thu ngồi xổm ở trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô như vậy, hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?"
Như vậy trừng trừng nhìn anh, giống như một kiểu quyến rũ mê người...
Cao Thanh Thu nhếch nhếch khóe môi: "Em chỉ muốn nhìn một chút, tại sao bình thường chú chững chạc như vậy, lsao lại dễ ghen tuông đến thế! Chú là thùng giấm chua sao?"
Vừa ghen với của huấn luyện viên Lưu, rồi lại ghen với Tả Dục, mặc dù cô biết, chuyện này đúng là bởi vì Tả Dục mà ra, nhưng là, Hoa Ngọc Thành ghen tuông, cũng quá đáng sợ rồi.
Hoa Ngọc Thành nói: "Trách tôi?"
Đều là vì cô vô cùng đáng yêu, mới để cho người khác luôn muốn theo đuổi như thế.
Cao Thanh Thu dịch chuyển về phía trước, tiến đến Hoa Ngọc Thành một cách thành khẩn, nắm tay anh, nghiêm túc nói: "Trách em, cho nên, em nói xin lỗi với chú! Chứ đừng giận nữa, có được không?"
Hoa Ngọc Thành nhìn đôi mắt phảng phất như muốn nói của cô, kéo cô lại gần, để cô ngồi ở lên đùi, ôm cô, dán môi vào tai cô thủ thỉ: "em rất biết dỗ ngọt anh!"
Cao Thanh Thu bắt được hai tay đang ôm eo kia, cúi đầu cười nói: "Đó là bởi vì em rất sợ chú không để ý tới em nữa."
Đã rất lâu cô không có cùng người nhà liên lạc, ban đầu là giận dỗi đi ra ngoài, nếu như chú không để ý tới cô, có khả năng cô cũng sẽ trở về Hải Thành, như thế, cô liền thật sự chỉ có thể cô đơn một mình.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cô thỉnh thoảng toát ra vẻ bi thương trên mặt, sẽ luôn làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Anh nhìn Cao Thanh Thu, nói: "được rồi, không có giận em nữa, tôi chỉ định trêu chọc em thôi! Ai mà biết em coi là thật."
"Nhưng chú không để ý tới em." Cao Thanh Thu trừng mắt liếc anh một cái, dùng đầu dụi dụi vào ngực anh.
Hoa Ngọc Thành thừa cơ đè lại đầu nhỏ của cô, cười nói: "Được rồi, là lỗi của anh."
Bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ngồi dựa ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng của Hoa Ngọc Thành xem phim, thỉnh thoảng bị nội dung phim chọc cười, mười ngốn chân nho nhỏ, lọt vào đáy mắt Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, nhìn Cao Thanh Thu đang xem phim rất nhập tâm, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem sách của mình.
Nếu như là những người khác, ở bên cạnh anh xem phim như vậy, còn cười ra tiếng, anh khẳng định cảm thấy rất khó chịu, nhưng là, Cao Thanh Thu như vậy, anh lại không có chút nào cảm thấy ồn ào, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Một cảm giác thỏa mãn chân thực khi có cô bên cạnh.
Cảnh tượng ấm ấp như trong tranh, cuối cùng lại bị điện thoại của Cao Thanh Đức kết thúc.
Cao Thanh Thu nhìn điện thoại di động, ấn một cái, sau đó nghe.
Cao Thanh Đức ở trong điện thoại di động hỏi: "Chị, chị huấn luyện quân sự kết thúc rồi à?"
"Ừm."
"Em muốn tới tìm chị."
"Làm cái gì?" Cao Thanh Thu nhíu mày. Bởi vì Cao Thanh Thu đã đi học, Cao Thanh Đức cuối cùng, cũng bị Bà Cao ép phải thi vào một ngôi trường không tốt cho lắm.