Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn: “Chuyện gì?”
“Nếu anh thật sự không thích bà chủ ở lại Đông Hằng thì hãy nói rõ với cô ấy, cô luôn yêu anh nên sẽ nghe lời anh. Anh cứ buồn bực như thế, lạnh nhạt với cô ấy cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất.”
Hoa Ngọc Thành nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời trong xanh: “Cậu cũng nói hiện tại công việc của cô ấy đang phát triển, tôi biết rõ cô không muốn mà còn ép cô ấy làm như vậy thì cô ấy sẽ không vui vẻ.”
Lý Sơn nói: “Vậy anh cảm thấy bây giờ cô ấy vui vẻ sao?”
“……”
Buổi chiều Hoa Ngọc Thành về nhà sớm, hôm nay là cuối tuần, anh cho rằng về nhà là có thể nhìn thấy Cao Thanh Thu, kết quả trong nhà chỉ có Hoa Châu Du và Dương Dương.
“Em về rồi à?” Hoa Châu Du ngồi trên sô pha chào Hoa Ngọc Thành. Chị ta nghe nói gần đây mỗi ngày Hoa Ngọc Thành về rất trễ, kết quả anh về nhà rất sớm.
Hoa Ngọc Thành nói: “Chị.”
“Ba.” Bóng Đèn Nhỏ nhìn thấy Hoa Ngọc Thành thì nhỏ giọng gọi anh.
Gần đây mỗi ngày Hoa Ngọc Thành về nhà rất trễ nên Bóng Đèn Nhỏ hiếm khi thấy anh, hiện tại cậu gặp được ba nên trong lòng rất vui vẻ.
Hoa Ngọc Thành đi tới ôm con trai, hỏi Hoa Châu Du: “Thanh Thu đâu?”
“Con bé nói chị đến trông Dương Dương một lát, công ty có việc gấp nên đến đó rồi.” Hoa Châu Du nhìn Hoa Ngọc Thành: “Xảy ra chuyện gì? Chị nghe nói gần đây em rất bận rộn?”
Dì Ngô ở đây nên bên Hoa Ngọc Thành có động tĩnh gì thì người trong nhà đều biết hết.
Huống chi anh và Cao Thanh Thu giận nhau, đi sớm về trễ nhiều ngày như thế, loại chuyện này, trong nhà sao có thể không lo lắng?
Hôm nay Hoa Châu Du đến đây nên thuận tiện hỏi một câu.
Hoa Ngọc Thành nói: “Có chút việc.”
“Công ty bận rộn đến mấy thì cũng sẽ không khiến em làm việc cả cuối tuần chứ?” Bọn họ cũng không độc ác đến mức độ đó.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoa Châu Du, anh biết chị lo lắng cho mình và Cao Thanh Thu nên nói: “Chỉ là một việc nhỏ nên chị và ba mẹ không cần lo lắng.”
Anh sợ hãi mình sẽ cãi nhau với Cao Thanh Thu nên mới cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Nếu em nói như vậy thì chị sẽ không hỏi.” Hoa Châu Du cười cười: “Chị tin em sẽ giải quyết tốt.”
Nhà bọn họ rất lo lắng quan hệ của Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu xuất hiện vấn đề.
Hiện tại bọn họ đã có con nên phải nghĩ đến hạnh phúc của đứa bé, không hy vọng bọn họ mâu thuẫn.
Hoa Ngọc Thành gật đầu: “Ừm.”
Trời tối lại, trong văn phòng rất yên tĩnh Cao Thanh Thu ngồi trước máy tính nhìn tin tức trên mạng không ngừng tăng cao.
Hoa Ngữ Quốc Tế lên hot search, lượng tiêu thụ trên trang web và cửa hàng của bọn họ tăng vọt.
Cố Sâm tiến hành hoạt động này hoàn toàn nhắm vào Đông Hằng.
Bọn họ vốn là thương hiệu lớn, mỗi hành động đều hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trong điều kiện tương đương thì bọn họ sẽ chọn sản phẩm của Hoa Ngữ Quốc Tế.
Cao Thanh Thu ngồi trên bàn làm việc, cô nhớ Cố Sâm là thầy của mình, đúng là người cô hâm mộ nhất từ trước đến nay, chỉ cần động một ngón tay đã làm cho bọn họ mưa to gió lớn.
Cao Thanh Thu không biết Điện Tử Đông Hằng còn có hy vọng hay không.
Trời đã tối rồi, Hoa Ngọc Thành dừng xe ở ven đường, anh nhìn tin tức trên điện thoại thì nhíu mày lại.
Là bạn bè thì anh rất thích năng lực của Cố Sâm, là đối thủ thì Cố Sâm đúng là một kẻ địch làm cho người ta đau đầu.
Ngay cả tập đoàn Hoa Thị muốn đối đầu với Hoa Ngữ Quốc Tế thì Hoa Ngọc Thành cũng phải tốn không ít công sức, huống chi hiện tại là Điện Tử Đông Hằng.