Hoa Ngọc Thành đi lên lầu rồi vào phòng ngủ.
Cao Thanh Thu không ở trên giường, cô còn dỗ Bóng Đèn Nhỏ ngủ ở phòng bên cạnh.
Hoa Ngọc Thành mở cửa ra nhìn thấy cô đã ngủ thiếp đi.
Anh đứng ở cửa nhìn cô một lát nhưng không đi vào làm phiền cô mà anh đi tắm trước.
Cao Thanh Thu ngủ không sâu nên cô nghe thấy tiếng động thì ngồi dậy, cô nhìn quần áo trên người là biết Hoa Ngọc Thành đã về nên vội vàng quay về phòng ngủ, quả nhiên phòng tắm sáng đèn.
Cô ngồi trên giường ôm đầu gối chờ Hoa Ngọc Thành đi ra.
Cho nên lúc Hoa Ngọc Thành ra khỏi phòng tắm thì thấy Cao Thanh Thu xõa tóc dài ngồi trên giường nhìn anh.
Anh dời tầm mắt, làm bộ lơ đãng đi lên giường.
Cao Thanh Thu thấy anh không nói lời nào thì chỉ có thể chủ động mở miệng: “Ngày mai anh có nghỉ ngơi không?”
Nói lời này rất xấu hổ, nhưng bọn họ chưa từng chiến tranh lạnh, cô cũng không muốn cứ vậy nên nghĩ cách giải quyết vấn đề.
“Không nghỉ, còn có một số việc.” Hoa Ngọc Thành vốn bận rộn, trước kia anh về nhà sớm là vì muốn ở bên cạnh vợ con, gần đây anh hơi buông thả, tâm tư dồn vào công việc nên lười quan tâm trong nhà.
Cao Thanh Thu muốn nói chuyện anh: “Cuối tuần cũng phải làm việc sao?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Công việc của công ty rất nặng, gần đây có rất nhiều chuyện phải làm.”
Khi Hoa Ngọc Thành bận rộn thì càng bận hơn Cao Thanh Thu.
Ngày thường anh cũng rất bận, nhưng anh vẫn cố gắng dành thời gian cho gia đình.
Nhưng hiện tại anh không muốn ở nhà.
Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu tỉnh dậy thì Hoa Ngọc Thành đã đi rồi, Cao Thanh Thu và Cao Thanh Đức ăn cơm ở nhà, Bóng Đèn Nhỏ cũng ở đó.
Cao Thanh Đức nói: “Tối hôm qua em đã nói chuyện với anh rể, anh ấy nói gần đây quá mệt mỏi, chị đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Ừ.” Cao Thanh Đức rất tin lời Hoa Ngọc Thành nói.
Cao Thanh Thu lại cảm giác trong lòng mình trống rỗng.
Đến cả nói mà anh cũng không muốn nói, mới làm cho người ta không biết làm thế nào.
Cô muốn giải quyết vấn đề, cũng không biết ra tay từ đâu, chẳng lẽ cô thật sự… Phải rời khỏi Đông Hằng sao?
Trong công ty, Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, anh không ở bên cạnh Thanh Thu và Dương Dương sao?”
Bình thường anh bận rộn nhưng cuối tuần vẫn dành thời gian cho bọn họ.
Hoa Ngọc Thành ngồi trên ghế nói: “Cậu cảm thấy có phải hiện tại tôi rất không bình thường đúng không?”
“Gần đây rất không không bình thường.” Lý Sơn tán thành câu này.
Nhưng không phải là không bình thường sao?
Trước kia anh coi Cao Thanh Thu là báu vật, nhưng bây giờ thì sao? Mỗi ngày hình như anh đang trốn tránh Cao Thanh Thu vậy.
Chẳng lẽ bởi vì anh nghe thấy những người đó thảo luận về chuyện của Cố Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu ở bữa tiệc lần trước sao?
Có cần phải như vậy không?
Hoa Ngọc Thành nhìn tài liệu trên bàn: “Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi có thể cho cô ấy tự do, cho cô ấy không gian riêng, ủng hộ công việc và suy nghĩ của cô ấy. Nhưng gần đầy tôi luôn muốn cô ấy rời khỏi Đông Hằng.”
Vì chuyện này mà suýt nữa anh nổi giận.
Hoa Ngọc Thành biết được chuyện này nên tâm trạng không tốt lắm.
Nếu anh không chịu được cô làm việc với người đàn ông khác, vậy thì chỉ có thể cột cô ở nhà mỗi ngày.
Nhưng Thanh Thu của anh cũng không phải là người đồng ý chịu trói buộc ở nhà.
Cho nên hiện tại Hoa Ngọc Thành không biết đối mặt với cô thế nào.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành: “Đây là chuyện của anh và bà chủ, có lẽ không đến lượt tôi nói, nhưng tôi chỉ nói một câu.”
Những chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Thành thì Lý Sơn còn coi trọng hơn chuyện của mình.