Cố Tĩnh Trạch nhất thời nhìn tay mình, xác thật cũng không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ đánh cô.
Chỉ là vừa rồi nhất thời trong lòng vô cùng phẫn nộ, giống như một ngọn hỏa một đốt ở trong lòng anh, làm toàn bộ thân thể anh đều phẫn nộ.
Liền không tự chủ được, trực tiếp tát coi ở nơi đó.
Cố Tĩnh Trạch cứng đờ ở nơi đó nhìn cô.
Mạc Huệ Linh cắn môi, trừng mắt Cố Tĩnh Trạch: "Cố Tĩnh Trạch, em vì anh như vậy nhiều năm, thế nhưng anh vì cô gái khác đánh em! Lúc trước em đau một chút ngươi cũng không chịu được, em bị chạm vào một chút anh cũng sẽ đau lòng, hiện tại thế nhưng anh đánh em……”
Mạc Huệ Linh nói xong, trực tiếp đi chính giữa hai ra ngoài, khóc lóc chạy đi.
Lâm Triệt nhìn Mạc Huệ Linh đi ra ngoài, lại quay đầu, Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, biểu tình cũng rất khó xem, Lâm Triệt chỉ cảm thấy mình xấu hổ không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.
Này dù sao cũng là chuyện giữa hai bọn họ, nhưng lại là bởi vì mình mới có thể phát sinh.
Cô nhìn Cố Tĩnh Trạch, chậm rãi hoạt động một chút, mới kéo sợi tóc mình, gian nan nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh có khỏe không? Rất xin lỗi, em……”
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy được âm thanh Lâm Triệt, nhất thời phản ứng lại đây, cúi đầu, kéo tay cô qua, cũng may, canh cũng không quá nóng, nhưng trên hơi hơi đỏ lên.
Cố Tĩnh Trạch phất tay kêu người hầu lại đây.
“Đi lấy thuốc phỏng.”
Lâm Triệt muốn nói không có việc gì, cô không cảm thấy như thế nào, chỉ là cảm thấy rất chật vật.
Nhưng mà, nhìn biểu tình âm trầm của Cố Tĩnh Trạch, lại không nói ra lời.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu kéo tay cô, bôi chút nước thuốc cho cô.
“Em đi đổi quần áo một chút.”
Lâm Triệt lúc này mới nhớ tới, quần áo của mình còn rất chật vật.
Gật gật đầu đi thay quần áo, lúc ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch đã an tĩnh ngồi ở chỗ kia, tiếp tục ăn bữa tối chưa ăn xong.
Chỉ là, bầu không khí nhà ăn trong lúc nhất thời giống như thấp tới đáy cốc, làm người cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Lâm Triệt đi qua, cúi đầu nói: "Cố Tĩnh Trạch, rất xin lỗi……”
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt: "Không quan hệ với em”
“Nhưng mà……”
“Là anh làm không tốt, cũng không phải em sai.” Cố Tĩnh Trạch đặt đôi đũa xuống: "Cô ấy xác thật làm không đúng, mặc kệ thế nào, không thể làm như vậy, nhưng mà xác thật anh không nên đánh cô ấy, em chỉ là có chút ảo não, anh chưa bao giờ ra tay đánh người, vừa mới nhất thời quá xúc động, không khống chế được mình.”
Cố Tĩnh Trạch chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là người xúc động, không lý trí, nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy Mạc Huệ Linh đổ canh trong tay vào trên người Lâm Triệt, Cố Tĩnh Trạch xác thật không biết mình làm sao vậy, sẽ khống chế không được mình, đây là chuyện chưa từng phát sinh, làm anh nhất thời rất khó tiếp thu.
Anh xác thật trước nay không đánh người, càng miễn bàn vẫn là phụ nữ, mà còn là Mạc Huệ Linh.
Anh không phải thánh nhân, nhưng mà, anh làm cái gì, cũng chưa bao giờ cần mình ra tay.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Nên xin lỗi chính là anh, em không sao chứ?”
Lâm Triệt vội vỗ vỗ trên người mình: “Em đương nhiên không có việc gì.”
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, chạy lên lầu.
Ban công lầu ba rất lớn, hoa cỏ được thợ làm vườn cắt tỉa vô cùng xinh đẹp.
Lâm Triệt đi lên với Cố Tĩnh Trạch, nhìn Cố Tĩnh Trạch đứng ở sau lan can, một mình đứng ở bên ngoài.
Biết tâm tình anh không tốt, tâm tình Lâm Triệt cũng không tốt lên, đi qua, trong lòng còn có tự trách, nếu không phải bởi vì cô, có lẽ Cố Tĩnh Trạch sẽ không cãi nhau với Mạc Huệ Linh.
“Cố Tĩnh Trạch, em……” cô bỗng nhiên nói: "Em hỏi anh một đề toán đơn giản nhé?”
Thấy Cố Tĩnh Trạch không quay đầu lại, Lâm Triệt nói: "Đây là đề toán tiểu học, hỏi, người đàn ông tắm rửa năm phút đồng hồ, người phụ nữ tắm rửa nửa giờ, như vậy, người đàn ông và phụ nữ cùng nhau tắm rửa cần bao nhiêu phút?”
Bả vai Cố Tĩnh Trạch cứng đờ một chút, còn đang kỳ quái.
Lâm Triệt cười ha ha nói: "Tiểu Minh trả lời nói, ngu ngốc, đương nhiên là nửa giờ, Tiểu Hoa nói, ngu ngốc, thời gian tắm dài ngắn phải xem người đàn ông muốn kéo dài cỡ nào!”.