Cô không ngừng nói với mình, phải nhẫn nại, phải ẩn nhẫn.
Cố Tĩnh Trạch không phải là người như vậy, cố chấp, cảm thấy Lâm Triệt là vợ trên danh nghĩa của anh, cho nên mới ở trước mặt người hầu làm bộ làm dáng, để cho người ngoài tin tưởng.
Nhưng mà, lúc này, Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy chóp mũi Lâm Triệt dính nước sốt, cười cầm lấy khăn ướt bên cạnh, nâng tay lên, tự nhiên mà lau cho cô.
Lửa giận trong lòng Mạc Huệ Linh ào ào xông lên.
Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Triệt, cô trực tiếp bưng một chén canh bên cạnh lên, đi qua nói với Lâm Triệt: "Lâm Triệt, hôm nay thật là vất vả cho cô, ăn nhiều một chút, còn có, buổi tối đừng ăn thứ nhiều dầu mỡ như vậy, uống nhiều canh tương đối tốt.”
Nói xong, cô trực tiếp đưa chén canh cho cô.
Lâm Triệt vừa thấy, vội nói: "Không cần, Mạc tiểu thư, tôi tự mình làm là được.”
Mạc Huệ Linh cười tới gần: "Sao cứ gọi tôi là Mạc tiểu thư làm gì, quá khách khí, tôi thân với Tĩnh Trạch như vậy, cô là vợ anh ấy, cô cũng như Tĩnh Trạch cùng nhau kêu tô Huệ Linh là được, này này, ăn canh”.
Lâm Triệt thật sự không muốn uống, đứng dậy vừa muốn nói cái gì, lại thấy Mạc Huệ Linh đi tới, ánh mắt lãnh duệ, ánh mắt ác độc, bưng chén canh nghiêng bên này, Lâm Triệt theo bản năng nâng tay lên quay lại chắn.
Nhưng mà, Lâm Triệt rõ ràng cảm thấy mình không đụng chén canh, canh lại bỗng nhiên ào ào đổ vào cánh tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt còn không phản ứng lại, Mạc Huệ Linh đã a một tiếng thét chói tai.
“Sao như vậy, Lâm Triệt, tôi mang canh cho cô cô đỡ cái gì, tôi cũng không đưa độc dược cho cô.”
Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cánh tay Lâm Triệt, thấy canh trong tay cô bị nóng ửng đỏ, nước canh đổ trên nửa người, ánh mắt anh trừng lớn, trong đó càng nhiều, quay đầu lại, nhìn Mạc Huệ Linh, bỗng nhiên anh giơ bàn tay lên, nhắm ngay mặt Mạc Huệ Linh: "chát” một cái, đánh qua.
Mạc Huệ Linh lập tức ngây ngẩn cả người.
Không thể tưởng tượng, không thể tin tưởng.
Mạc Huệ Linh ngước đôi mắt lên, che lại nửa bên mặt mình lại, dùng sức nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mặt.
Anh…… Ang thế nhưng đánh cô?
Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt nháy mắt bị nước mắt lấp đầy, tí tách, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Lâm Triệt đứng ở một bên, giờ khắc này, cả người đều sững sờ ở đó, cho rằng mình giống như đang nằm mơ, nhìn Mạc Huệ Linh.
“Anh đánh em……” Trên mặt Mạc Huệ Linh cũng vặn vẹo theo, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cắn môi khóc lóc nói: "Sao anh đánh em, vì cô gái này, thế nhưng anh đánh em!”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh, đôi mắt trầm xuống