Trans/edit: Hiên Viên Tịch
Nụ cười của Sở Hành Uyên khiến cho cảm giác bản thân bị nhìn thấu của Diệp Mạch Nhiên lần nữa ùa về.
Cũng quá kinh khủng rồi đó, cậu có chút sợ...
Từ từ đã, không thể nào đâu ha, đến cả bố mẹ sống cùng cậu từ lớn tới bé còn chưa nhìn ra được gì, anh ta chỉ mới gặp cậu làm sao biết là cậu đang giả danh cô dâu được chứ?
Sẽ không đâu, không được tự mình doạ mình như thế, Diệp Mạch Nhiên
an ủi trái tim nhỏ bé của mình, hoàn toàn ngó lơ lời MC nói phải tháo găng tay. Cậu đưa tay ta, đeo thì đeo lẹ dùm, dù gì thì nhẫn là đo theo cỡ tay của chị cậu, làm sao mà vừa được.
Thế thì càng không được tháo găng tay, nếu không vừa còn có thể đổ tại găng tay làm tay to ra một chút.
"Không sao, như vậy cũng được." Sở Hành Uyên bình tĩnh nói, sau đó từ trong hộp nhẫn được đựng trong rổ hoa lấy ra một chiếc nhẫn kim cương màu trắng.
"??" Diệp Mạch Nhiên sững sốt, cậu cho rằng mấy gia đình lớn như nhà họ Sở lựa nhẫn cưới thì phải cỡ mười mấy cara trở lên mới xứng tầm.
Tuy nhiên, cặp nhẫn trước mắt cậu lại rất gọn gàng, chiếc nhẫn được đính xen kẻ những viên kim cương nho nhỏ, hơn nữa còn là một cặp nhẫn đôi màu đen trắng, tuy rất có giá trị nhưng nhìn kiểu nào cũng cảm thấy hơi kì kì???
Sở Hành Uyên ấn tay phải của Diệp Mạch Nhiên xuống, nắm lấy tay trái của cậu thong thả đeo nhẫn vào, mà vi diệu ở chỗ là chiếc nhẫn bạc này lại phi thường vừa vặn, cứ thế ở trên ngón áp út của cậu mà sáng lấp lánh.
Như thể nó được làm ra là dành cho cậu vậy
"...." Diệp Mạch Nhiên không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Hành Uyên.
Nhưng người đàn ông trước mặt này sắc mặt không chút thay đổi, hoàn toàn chẳng nhìn ra được cảm xúc gì khác. Sở Hành Uyên nhẹ nhàng đưa tay trái lên, yên lặng chờ Diệp Mạch Nhiên đeo chiếc nhẫn cưới còn lại lên tay mình.
Diệp Mạch Nhiên theo phản xạ muốn chạy trốn, chân nhanh hơn não, đi được một bước liền khựng lại
Cậu không thể chạy trốn như thế này....
Lý trí dần được kéo trở về, Diệp Mạch Nhiên không ngừng tự nói với bản thân không được chạy trốn, cậu phải tiếp tục, tiếp tục và tiếp tục.
Xoay người mỉm cười, cặu cầm lấy chiếc nhẫn kim cương màu đen khác từ trong rổ hoa đeo cho Sở Hành Huyên một cách mạnh bạo.
Ngay sau đó, Sở Hành Uyên đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo Diệp Mạch Nhiên, cả người dường như muốn dán chặt lấy cậu.
Rõ ràng là một người bệnh tật đầy mình, nhưng vào lúc này không biết vì sao lại toát ra khí thế cường hãn, bàn tay đang ôm eo cậu vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Diệp Mạch Nhiên sợ đến toát mồ hôi lạnh, giống như bị kẻ thù trong tự nhiên nhìn chằm chằm hăm he ăn thịt. Cảm giác này... cậu bây giờ là con mồi còn anh ta là kẻ đi săn!
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Không biết là ai khởi xướng, tất cả mọi người đều đồng loạt hô vang.
Đừng sợ đừng sợ, cảnh này đã diễn thử rồi, chỉ là hôn thôi ha? Cứ coi như là bị chó liếm một cái, cũng chẳng có gì to tát.
Diệp Mạch Nhiên liều mạng xây dựng tâm lý vững vàng, nhắm mắt chờ đối phương hành động.
Nhưng đợi một lúc vẫn không cảm thấy có gì diễn ra, cậu chầm chậm mở mắt mới phát hiện người kia đã vén mạng che mặt lên, nhìn thẳng vào cậu.
Con ngươi sâu thẳm như muốn hút cả người cậu vào trong, nhịp tim của Diệp Mạch Nhiên cứ thế lệch một nhịp.
Hả? Lệch cái khỉ gì!
Có chút liêm sỉ nào không vậy?
Diệp Mạch Nhiên tự phỉ nhổ bản thân.
Muốn hôn thì hôn nhanh đi, Diệp Mạch Nhiên không chịu nổi cảm giác như bị lăng trì xử tử thế này đâu, đang lúc cậu định bất chấp tất cả mà lao đến tốc chiến tốc thắng lại bị đối phương ra đòn trước một bước nắm lấy cằm cậu.
Tiếp đó trên môi liền truyền đến hơi lạnh cùng cảm giác mềm mại, Diệp Mạch Nhiên cảm thấy như có một dòng điện không không ngừng lan toản ra toàn thân.
Cảm giác tê dại khiến cậu bất giác run lên một cái.
——————————
Tịch: =))))) Tầm này thì liêm sỉ cái gì nữa, tới đi hai anh!