Kiều Vi Vi vẫn chưa biết kẻ đã hại mình là ai, thế nên trước tiên cô vẫn phải nên thăm dò một chút.
Theo như quản gia đã thông báo về tình hình chiếc xe của cô, đúng là thắng xe đã bị cắt đứt. Nếu không nhờ có Tiểu Bình phát hiện, có lẽ cô đã mất đi cuộc đời thứ hai này rồi.
Phó Đình Thiên lúc này lại trưng ra vẻ mặt đau khổ khôn cùng, cứ như buổi hôn lễ này hắn không hề mong muốn một chút nào.
Kiều Vi Vi có chút buồn cười, cô vậy mà không nhận ra nhân cách thối nát này của hắn ở kiếp trước, đâm đầu theo đuổi hắn suốt cả thời thanh xuân. Cuối cùng thì Kiều Vi Vi nhận lại được gì, ông nội bị cô gián tiếp hại chết, Kiều gia rơi vào tay kẻ thủ ác, cô cũng mất mạng.
Nhìn khuôn mặt đau khổ kia của Phó Đình Thiên, biểu cảm Kiều Vi Vi chốc lại lạnh tanh. Mà hắn nhận thấy tính cách cô đã thay đổi, liền cảm thấy bối rối, Kiều Vi Vi chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường này.
"Vi Vi, em nghe anh nói!"
Phó Đình Thiên không từ một thủ đoạn để níu kéo cô. Hắn nắm lấy tay Kiều Vi Vi, quỳ xuống, đôi mắt ánh lên vẻ cầu xin rõ ràng, mặc kệ xung quanh khách mời đám cưới lần lượt chỉ trỏ về phía này.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn, tỏ vẻ mong chờ không biết Phó Đình Thiên sẽ nói gì.
"Dù em có tin hay không, trong trái tim anh vẫn luôn có em! Vi Vi, lần này anh đã lầm lỡ, chỉ cần đợi anh thêm một chút, được không em?"
Phó Đình Thiên quả là mặt dày ghê gớm!
Trái ngược với vẻ mặt thành khẩn của hắn, Kiều Vi Vi dáo dác nhìn quanh, muốn tìm kiếm người nào đó. Sau khi nhìn mãi vẫn không thấy người kia đến, cô có chút thất vọng, bèn cúi xuống nhìn hắn, dịu dàng nói.
"Chúng ta đi nơi khác nói được không? Ở đây nhiều người..."
"Không! Anh muốn mọi người biết, người anh yêu là ai!"
Tên Phó Đình Thiên này vừa ảo tưởng vừa ngoan cố, bây giờ hắn hành động như thế này chẳng khác gì chuốc nhục vào thân, mất mặt luôn cả hai bên sui gia.
Nếu hắn đã muốn diễn tận tâm như thế, Kiều Vi Vi cô cũng sẽ xuôi theo, đã là một người đáng thương thì vẫn phải đáng thương cho trót.
"Anh nói thật không?"
Kiều Vi Vi nhìn hắn ngẩng mặt đối mắt với mình, cô lí nhí hỏi.
Có vẻ như Kiều Vi Vi sắp tha thứ cho hắn, Phó Đình Thiên hớn hở ra mặt, vội vàng gật đầu.
"Tất nhiên rồi Vi Vi! Anh bị Cao Nhiễm hại, vốn dĩ chỉ có một lần đó thôi!"
Kiều Vi Vi nghe lời giải thích của hắn, cảm giác thực sự rất chói tai. Bức hình thám tử chụp được cho cô còn thấy hắn cười vui vẻ với Cao Nhiễm, trông chẳng có vẻ gì là người bị hại cả. Chứng cứ đã rành rành như thế, hắn còn muốn đổi đen thay trắng.
Cô thở dài, ghé sát tai Phó Đình Thiên, nhẹ nhàng thì thầm.
"Anh yêu em, hay là yêu gia sản của Kiều gia?"
Chỉ một câu hỏi, đánh trúng ngay tim đen của Phó Đình Thiên. Hắn mở trừng mắt, như không thể tin cô đã nói những lời kia, hoang mang kì lạ.
Kiều Vi Vi nhoẻn miệng, mắt hơi cong lên, từ tốn nói.
"Có vẻ trong lòng anh cũng đã có câu trả lời, nhỉ? Phó Đình Thiên?"
Tất cả mọi người đều không nghe được cả hai người đang nói chuyện gì, họ cho rằng bầu không khí ám muội này là do Phó Đình Thiên muốn quay lại với Kiều Vi Vi, thế nên cũng đứng sang một bên hóng hớt
Mà Cao Nhiễm sau khi Phó Đình Thiên rời khỏi phòng một lúc liền đuổi theo, vô tình trông thấy một màn này.
Cô ta thấy chồng sắp cưới của mình nắm tay với tình cũ, tất nhiên, Cao Nhiễm cũng không nhịn nổi, liền xông đến muốn cho cô một bạt tay.
Chỉ là cánh tay vừa mới giơ lên kia của Cao Nhiễm đã bị Kiều Vi Vi nắm lấy rất chặt. Không để cô ta kịp phản ứng, cô lập tức đáp trả, tiếng chát giòn tan vang lên.
Cao Nhiễm bị tát lệch mặt, má in hẳn dấu tay của Kiều Vi Vi. Cô ta ôm mặt trừng mắt với cô, nghiến răng.
"Cô...Cô..."
"Tra nam tiện nữ, xứng đôi vừa lứa!"
Kiều Vi Vi đã hoàn toàn lật bài ngửa với Phó Đình Thiên.
Cô ném ánh mắt khinh khỉnh về phía hắn, tặng cho cặp đôi trước mặt mình lời chúc phúc.
"Chúc cho cẩu nam nữ các người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi ở bên nhau! Cứ ngoạm lấy nhau suốt đời nhé, kẻo thả ra lại cắn sau lưng người khác! "
Giới nhà giàu này ai cũng biết, Phó Đình Thiên bắt cá hai tay. Vừa mập mờ với tiểu thư Kiều gia vừa ăn nằm cùng Cao Nhiễm, thế nên cô có phỉ báng gì hai người đó, mọi người ở đây cũng không can.
Cô dâu lẫn chú rể bị sỉ nhục một tràng, khách mời chỉ biết hóng hớt. Đâu ai muốn vô tội vạ gây chuyện với Kiều gia nổi tiếng thù dai đó đâu!
Phó Đình Thiên vẫn chưa tin những gì mình nghe được, hắn muốn hỏi Kiều Vi Vi cho ra nhẽ.
Kiều Vi Vi luôn nói rằng cô yêu hắn nhất, sao có thể cam tâm để hắn kết hôn cùng với người khác được chứ?
Có lẽ là cô chỉ đang giận dỗi hắn mà thôi, chỉ cần Phó Đình Thiên an ủi con mèo xù lông này một chút, nó sẽ lại rúc vào lòng bàn tay hắn như trước.
"Vi Vi, em..."
"Đừng chạm vào cô ấy!"
Bàn tay hắn vươn đến, muốn chạm vào cô, thế nhưng lại bị ai đó hất ra. Kế đó, cả người Kiều Vi Vi dựa vào lồng ngực của người kia, ấm áp khó tả.
Phó Đình Thiên thấy dáng người quen thuộc kia, răng lại nghiến chặt, rít ra ba chữ.
"Phó Ngạn Đình!"
Cô ngẩng mặt lên nhìn góc nghiêng của anh, cảm giác vui vẻ đến lạ. Kiều Vi Vi nghiêng người, dựa vào vai Phó Ngạn Đình khoác tay anh, nụ cười trên môi lại càng thêm kiều diễm.
Không chỉ Phó Đình Thiên, cả khách mời ở đây đều bất ngờ trước hành động thân mật của hai người, lập tức xì xào.
"Đó không phải là anh trai cùng cha khác mẹ với Phó Đình Thiên đó sao? Sao Kiều tiểu thư với anh ta lại cứ như quen biết nhau trước vậy?"
"Không biết nữa! Nhưng chuyện này vui đấy!"
Hắn tất nhiên nghe được mấy lời bàn tán kia, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng nói tức giận hướng thẳng về phía Phó Ngạn Đình.
"Cút! Anh có tư cách gì mà chen ngang tôi và Vi Vi!"
Trái với vẻ căng thẳng trên mặt Phó Đình Thiên, Phó Ngạn Đình chỉ lạnh lùng nói.
"Anh mới là người hỏi chú. Đình Thiên, chú có tư cách gì?"
Kiều Vi Vi cũng không để anh bị thiệt, liền lên tiếng nói.
"Tiện đây tôi cũng thông báo cho hai người biết! Ngày mười tháng sau, tôi và Ngạn Đình sẽ kết hôn!"