Phó Đình Thiên mặc trên người bộ vest chú rể màu đen lịch lãm, gương mặt vẫn mang vẻ hoàn hảo như bao ngày, thế nhưng biểu cảm lại có chút hoảng loạn dễ thấy.
Hắn cắn móng tay, sự bực tức lúc này lại không biết xả ở đâu.
Vì sự nóng vội của bản thân, hắn đã đánh mất cơ hội bước chân vào Kiều gia!
Không hiểu hắn đã bị ai nắm thóp, Kiều Vi Vi cũng đã biết chuyện, mấy tấm ảnh đó là do ai chụp lén Phó Đình Thiên. Một mớ câu hỏi không thể giải đáp xoay quanh đầu hắn, khiến bản thân Phó Đình Thiên tức tối đến điên người.
Vốn hắn chỉ muốn để Cao gia chống đỡ mình, mối quan hệ với Cao Nhiễm cũng chỉ là qua đường. Sự tình bây giờ đã ép hắn vào đường cùng, đến cả cha mẹ cũng bắt hắn lấy Cao Nhiễm vô dụng kia, quả thật cuộc đời Phó Đình Thiên cũng đã đủ thảm lắm rồi.
Hắn nghiến răng ken két. Cứ ngỡ bản thân sẽ không bị phát hiện, nhưng lúc này mọi chuyện đã vỡ lỡ ra hết, Phó Đình Thiên còn có thể làm gì đây?
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Kiều Vi Vi.
Hắn biết, cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Chỉ cần Phó Đình Thiên có thể gặp được Kiều Vi Vi, cô chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn, cùng hắn bắt đầu lại một lần nữa.
Chính Phó Đình Thiên cũng biết, Kiều Vi Vi hèn mọn tình yêu của hắn đến như thế nào, khao khát được hắn quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.
Chỉ cần có được Kiều Vi Vi, cả Kiều gia toàn bộ sẽ là của hắn. Cả người anh trai tên Phó Ngạn Đình kia cũng sẽ để hắn tùy ý chà đạp dưới chân, bởi dù anh có tài giỏi như thế nào cũng không thể chống lại một trong tam đại gia tộc.
Chỉ có như thế, cha của Phó Đình Thiên sẽ không bao giờ có thể so sánh hắn với Phó Ngạn Đình một lần nào nữa.
"Kiều Vi Vi, nhất định em phải thuộc về anh!"
Hắn lầm bầm, nụ cười méo mó đến phát sợ.
Mà Cao Nhiễm đứng phía sau cánh cửa mở hờ, nghe thấy một câu nói kia khiến trái tim cô ta lập tức chết lặng.
Có trời mới biết, khi Phó gia đến hỏi cưới Cao Nhiễm cho Phó Đình Thiên, cô ta đã hạnh phúc đến nỗi không thể ngủ được. Dù cho có bị người khác đồn thổi, chỉ cần có thể gả cho Phó Đình Thiên thì Cao Nhiễm không còn gì cầu mong hơn nữa.
Ngày hắn vươn tay kéo cô ta ra khỏi đám đông hỗn độn đó, Cao Nhiễm bỗng chốc đã nhận ra thế nào là tình yêu, sẵn sàng trao cái quý giá nhất của mình cho Phó Đình Thiên mà không chút đắn đo. Dù cô ta biết cô tiểu thư họ Kiều kia công khai theo đuổi hắn, thế nhưng hắn vẫn chọn Cao Nhiễm để ở bên.
Vậy mà kết quả, cô ta vẫn không thắng được Kiều Vi Vi sao?
Cô ta yêu Phó Đình Thiên như thế, vẫn không đủ sao?
Cao Nhiễm cắn môi, cố gắng ngăn lại lồng ngực đang nhói đau từng đợt, chậm rãi đi vào phòng.
Phó Đình Thiên vò tóc, hắn đã mất đi dáng vẻ ôn nhu thường ngày, trong đôi mắt nhìn Cao Nhiễm chỉ còn lại sự khó chịu cực điểm.
"Cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn mặt cô!"
"Đình Thiên, nghe em nói!"
Cao Nhiễm rốt cuộc cũng không thể kiềm nén câu hỏi trong lòng nữa, run rẩy hỏi.
"Nếu em nói, em có thai rồi, anh định như thế nào?"
Đó không phải là "Nếu", mà chính là sự thật. Cao Nhiễm đã có thai được 1 tháng hơn, là trước tiệc sinh nhật của Kiều Vi Vi.
Cô ta muốn biết hắn có muốn đứa trẻ này hay không.
Cao Nhiễm chờ đợi từ hắn một câu trả lời, hồi hộp đến nỗi tay bấu vào váy cưới, cứng đơ cả người. Cô ta dù yêu Phó Đình Thiên, nhưng lại sợ bị người mình yêu nhất tổn thương chính bản thân mình nhất.
Thực ra trước khi câu nói tàn khốc kia được thốt ra, Cao Nhiễm cũng đã mộng tưởng về một gia đình.
Phó Đình Thiên hai tay ôm đứa trẻ, ánh mắt nâng niu dịu dàng. Cao Nhiễm dựa vào lồng ngực hắn, hạnh phúc mỉm cười. Đứa trẻ có đôi mắt của Phó Đình Thiên, khi cười cong lên như hình trăng khuyết, đáng yêu khôn xiết.
Nhưng thực tại đã đánh vỡ giấc mộng của cô ta.
"Đám cưới xong thì phá đi!"
Cao Nhiễm ngây người, hoàn toàn không thể tin những lời mình vừa nghe được.
"Đình...Đình Thiên?"
"Không nghe tôi nói gì à? Đám cưới xong thì nhanh phá đi!"
Phó Đình Thiên lạnh lùng cất giọng, đôi mắt cũng không có một tia ấm áp nào. Hắn nói xong thì lách người sang, mở cửa đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu.
"Sắp đến giờ rồi! Cô lo mà chuẩn bị."
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, theo đó cũng là tiếng trái tim Cao Nhiễm tan nát. Cô ta ngã phịch xuống, thẫn thờ một lúc lâu.
...
Kiều Vi Vi tất nhiên vẫn theo phép lịch sự, dự đám cưới của cặp đôi kia.
Cô đã chuẩn bị tiền mừng cưới, còn khá là hậu hĩnh. Cứ coi như là chúc họ mãi mãi giữ lấy nhau, đừng ra ngoài làm khổ người khác vậy.
Kiều Vi Vi nhìn quanh khắp nơi, vẫn không thấy người mình cần tìm ở đâu. Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, hơn nữa còn siết rất chặt.
Cô lập tức xoay người nhìn sang, thừa biết rằng đối phương là ai, nụ cười khẩy khó mà che giấu được.
Phó Đình Thiên nắm lấy tay Kiều Vi Vi giữa sảnh tiệc cưới, gương mặt lại tỏ ra hỗn loạn vì sự xuất hiện của cô.
Trái với hắn, Kiều Vi Vi híp mắt, nở ra một nụ cười xinh đẹp.