“Sao anh lại ở đây?” Dương Uyển Linh hoảng sợ lùi về sau, phòng bị nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt.
Trần Huy Cường thành công bị lời nói của Dương Uyển Linh chọc cho tức giận, nụ cười ngả ngớn trên môi tắt ngúm. Anh ta cười lạnh, trừng mắt: “Không hoan nghênh tôi?”
Trần Huy Cường tiến lên, thu hẹp khoảng cách, chẳng đợi Dương Uyên Linh mở miệng đã tuôn ra một tràng chất vấn:
“Cô xem thường tôi? Cho rằng tôi không có tư cách tham gia bữa tiệc tối nay? Hừ, ngủ với hắn ta xong liền tưởng bở biến thành phượng hoàng, thật sự trở thành chủ nhân Diệp Gia? Uyển Linh à cô bớt hoang tưởng đi, chim sẻ chỉ mãi là chim sẻ thôi.”
“Đồ thần kinh.” Sẵn trong người đang khó chịu, Dương Uyển Linh buồn bực mắng. Đồng thời không có tâm trạng đứng đây đôi co với Trần Huy Cường, cô liền xách váy rời đi.
Trần Huy Cường chụp lấy tay Dương Uyển Linh kéo ngược trở về: “Đi đâu mà đi. Tôi cho phép cô đi chưa hả?”
Dương Uyển Linh loạng choạng xém chút ngã, cố giằng ra khỏi tay Trần Huy Cường: “Anh điên vừa thôi. Mau buông ra.” Hiểu rõ bản tính ngang ngược và gia trưởng của anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, cô lạnh giọng đe dọa, “Anh đừng quên đây là đâu. Gia Quân thấy tôi không trở về nhất định sẽ đi tìm, để anh ấy trong thấy cảnh này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Trần Huy Cường giống như đang nghe phải truyện cười, ngửa cổ cười to. Dương Uyển Linh rùng mình, càng thêm giãy dụa kịch liệt: “Còn không chịu buông?”
Trần Huy Cường ngừng cười, tàn nhẫn tạt cho Dương Uyển Linh gáo nước lạnh: “Diệp Gia Quân vốn không để ý đến cô. Hắn ta còn đang bận tình nồng ý mật với gái đẹp, hơi sức đâu mà chạy đi tìm cô?”
Vạch trúng nỗi đau, Dương Uyển Linh thẹn đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn mạnh miệng chống chế: “Bớt chia rẽ chúng tôi đi. Vừa rồi Gia Quân mới gọi điện, tôi đã nói nơi mình đang đứng rồi. Cứ chờ anh ấy đến xử lý anh đi.”
Dương Uyển Linh âm thầm quan sát xung quanh, nơi cô đứng là một đường mòn đầy sỏi đá, hai bên đường trồng cây và hoa các loại, cành lá rậm rạp chằng chịt che khuất ánh sáng đèn đường. Đây là một không gian mờ tối rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Dương Uyển Linh nuốt nước bọt, vô cùng hối hận bản thân trong giây phút bồng bột đã bỏ đi xa như vậy.
“Cô tưởng rằng tôi là đồ ngu?” Trần Huy Cường nở nụ cười gian xảo, “Mà nếu có đến cũng tốt, cho hắn xem cảnh chúng ta làm tình, nhìn cô rên rỉ dưới thân tôi, nghĩ thôi đã thấy đặc sắc lắm rồi.”
Dương Uyển Linh sợ hãi, muốn bỏ chạy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, không cách nào di chuyển được: “Anh muốn làm gì?”
Trần Huy Cường thô bạo ôm chầm lấy Dương Uyển Linh, hôn hít loạn xạ, lè lưỡi liếm láp lên cổ lên xương quai xanh, bàn tay suồng sã sờ mó lung tung trên người cô, cười dâm dê: “Nhà khà, tất nhiên làm cho em sướng như tiên rồi.”
“Đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, đồ biến thái.” Dương Uyển Linh kinh hãi cào loạn, đá đạp túi bụi, da gà nổi đầy người, cảm thấy ghê tởm và buồn nôn, cất tiếng tri hô, “Có ai không? Cứu tôi với, cứu tôi.”
“Ui da.” Trần Huy Cường đau đớn nhăn mặt, nhìn cánh tay có mấy vết cào dài, da tróc thịt bong, máu me lẫn lộn liền giận dữ vung tay tát mạnh vào mặt cô, “La này.”
Dương Uyển Linh choáng váng ngã dúi ra đất, trước mắt nổ đom đóm, má trái bỏng rát, hai tai ong ong. Theo lực đánh, mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, chạm vào mặt đất lạnh lẽo. Sỏi, đá vụn đâm vào da thịt, đau đến xé ruột xé gan. Cô cắn chặt răng, chống tay lồm cồm bò dậy. Trong đầu chỉ có một ý niệm chính là thoát khỏi nơi này.
“Cứu tôi....cứu tôi với...có...ai không...cứu tôi…”
“Giờ cô có kêu rách cổ họng cũng không có ai chạy tới cứu cô đâu.” Tay nhét túi quần, Trần Huy Cường thong thả đi tới giống như đang đi dạo.
Dương Uyển Linh khiếp đảm, càng thêm ra sức bò dậy.
Trần Huy Cường tạch lưỡi mấy tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lá gan dạo này lớn nhỉ? Không chỉ biết mắng chửi còn biết đánh người nữa.”
Dương Uyển Linh kiềm chế không bật ra tiếng chửi bới, nhỏ giọng mong mỏi, hi vọng anh ta còn chút tình người: “Xin anh đó. Hãy buông tha cho tôi đi.”
“Buông tha? Cô đừng có nằm mơ.” Trần Huy Cường trừng mắt, bóp cằm Dương Uyển Linh, anh ta dùng lực rất mạnh, khiến cằm cô muốn nát ra đến nơi, “Từ hôm ở đồn cảnh sát trở về, tôi đã luôn chờ đợi ngày này.”
Bao phẫn nộ tích tụ khiến Trần Huy Cường không thể đợi thêm nữa, lập tức buông cằm, chuyển sang túm tóc, kéo Dương Uyển Linh đứng dậy, chậc một tiếng làm ra vẻ tiếc nuối, “Phải cảm ơn Diệp Gia Quân rồi, tổ chức tiệc rình rang, bao nhiêu người trong khách sạn đều huy động tới đó hết.”
“Á.” Để giảm bớt đau đớn, Dương Uyển Linh run rẩy vươn tay bám víu vào chân Trần Huy Cường, cố rướn người ngồi dậy.
Trong mắt tràn sự ngập điên cuồng, Trần Huy Cường lạnh lùng đá tay đang bấm víu chân mình, nắm chặt chùm tóc kéo mạnh.
Mặt Dương Uyên Linh trắng bệch, giàn giụa nước mắt, nén đau cầu cứu: “Anh tha cho tôi đi mà. Xin anh đó.”
Trần Huy Cường ghé sát mặt tới, cay nghiệt nhục mạ: “Không phải cô thích bị đàn ông chơi lắm à? Hay sợ tôi không thỏa mãn được cô?”
Thái độ quay ngắt ba trăm sáu mươi độ, Dương Uyển Linh ghê tởm nhổ nước bọt vào mặt anh ta mắng: “Kinh tởm.”
Trần Huy Cường híp mắt như rắn độc sắp sửa tấn công con mồi. Cảm nhận được nguy hiểm, Dương Uyển Linh toát mồ hôi hột, kích động giãy giụa, không ngừng gào thét cầu cứu.
Bất thình lình, Trần Huy Cường duỗi tay còn lại bắt lấy góc váy Dương Uyển Linh, thô bạo xé mạnh.
Xoạc. Trong đêm khuya thanh vắng tiếng vải vóc bị xé càng nghe rõ mồn một.
“Anh làm cái gì vậy?” Dương Uyển Linh khiếp sợ cực độ hét toáng, phần váy xẻ tà bị xé cao đến ngang hông, để lộ nội y như ẩn như hiện bên trong. Mặc kệ đau đớn trên đỉnh đầu, cô chống cự mãnh liệt hơn, điên cuồng vùng vẫy.
Trần Huy Cường kéo lê Dương Uyển Linh đến gốc cây, dùng nửa thân trên áp sát vào cô, ngăn không cho cô chống cự, còn tay thì suồng sã sờ đùi, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, anh ta liền ra sức cáu véo, miệng thỏa sức phun ra những lời thô tục.
Mắt thấy ngón tay bẩn thỉu của Trần Huy Cường trượt lên, gân xanh trên trán Dương Uyển Linh giật nảy liên tục, mắt trợn lớn hết cỡ, cô cắn răng co đầu gối, dùng hết sức bình sinh thúc mạnh vào giữa hai chân anh ta.
“Chết đi.” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Khuôn mặt Trần Huy Cường vặn vẹo dữ tợn, trán nổi đầy gân xanh, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ruột quặn thắt, cổ họng như bị nghẹn khiến anh ta không thở nổi. Chật vật đưa tay bụm lấy chỗ đó, hai chân run rẩy khụy xuống đất, anh ta gào rú như một con heo bị chọc tiết.
“Đáng đời. Cái tên dê xồm chết tiệt, xem anh còn dám suốt ngày ra đường động dục nữa không?” Cô phỉ nhổ xong, vội co giò bỏ chạy.
Dương Uyển Linh mang giày cao gót cộng thêm váy dài chấm đất chạy rất khó khăn và vướng víu, dưới chân sỏi đá lởm chởm mấy lần suýt ngã. Cô nhịn đau, hoảng hốt nhìn quanh tìm đường quay trở về sảnh chính nhưng khuôn viên quá rộng lớn tựa như mê cung khép kín vậy cộng thêm ban nãy lúc đến không có chú ý đường, thành ra cô chạy mãi, chạy mãi vẫn không tìm được lối ra.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Con đàn bà thúi, mau đứng lại.” Trần Huy Cường loạng choạng đuổi theo.
Dương Uyển Linh ngoái đầu, nhìn thấy Trần Huy Cường cách mình chưa tới ba mét, cô hoảng sợ, không dám dừng lại, mím môi tăng tốc. Nếu để anh ta bắt được cô nhất định sẽ chết chắc. Trên đường đi quơ trúng cành cây, hay bất cứ thứ gì linh tinh cô đều ném bừa vào người anh ta.
Trần Huy Cường còn đau lắm, mỗi lần cử động, nơi ấy lại nhói đau nhưng anh ta không muốn cứ vậy buông tha. Anh ta phải trừng trị Dương Uyển Linh, bắt cô trả giá đắt cho hành động xấc xược của mình.
“Mẹ kiếp, có đứng lại không thì bảo. Tôi mà bắt được thì cô xong đời.” Trần Huy Cường đe dọa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh đau đến nhe răng nhưng cơn tức cũng theo đó tăng vọt.
“Có kẻ ngu mới đứng lại.” Dương Uyển Linh bĩu môi.
Một lát sau, tình thế nhanh chóng đảo ngược, Dương Uyển Linh mệt lả, bước chân lảo đảo, tốc độ cũng chậm dần. Ngược lại, Trần Huy Cường hết đau, thể lực liền tăng vọt theo cấp số nhân. Một bước biến thành ba bước, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô.
Phía trước là quảng trường lớn, ở giữa là đài phun nước, xung quanh là những bật thang trải dài xây theo hình vòng cung.
Dương Uyển Linh thật sự muốn chửi thề, suốt quãng đường chạy trốn, đến nửa bóng người cũng không nhìn thấy huống hồ một bóng người để cầu cứu, trong lòng khó tránh tuyệt vọng. Bất ngờ, bả vai bị nắm lấy, trong đầu vang lên tiếng còi báo động inh ỏi.
“Xem cô còn chạy đi đâu.” Trần Huy Cường cười lạnh.
“Tên khốn buông ra.” Dương Uyển Linh chống trả quyết liệt, giơ tay cào loạn về phía anh ta.
Trần Huy Cường đau tới kêu cha gọi mẹ, trong mắt hừng hực lửa giận, quyết tâm trừng trị Dương Uyển Linh bằng được. Anh ta nhịn đau vươn tay bóp cổ cô.
Dương Uyển Linh sao có thể ngoan ngoãn để Trần Huy Cường thực hiện ý đồ, vừa tránh né vừa đánh trả. Trong lúc giằng co, hai bên đã lui tới bên rìa cầu thang.
“Á.” Gót giày không có điểm tựa, Dương Uyển Linh trượt chân ngã ngửa ra sau, lăn lông lốc từng bậc một, cuối cùng đầu đập mạnh xuống đất.
“Cứu...tôi…” Dương Uyển Linh mấp máy môi, trước mắt tối sầm, cô dần mất đi ý thức.
Trần Huy Cường trợn to mắt, nhanh chóng hoàn hồn chạy vội xuống xem. Anh ta vỗ má Dương Uyển Linh thăm dò: “Uyển Linh? Uyển Linh? Uyển Linh?”
Không có ai đáp lời, hai mắt Dương Uyển Linh nhắm chặt, làn da tái nhợt tựa một con búp bê sứ yếu ớt chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan ngay.
Dòng máu đỏ tươi chậm rãi thấm vào nền gạch, Trần Văn Huy toát mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Không...không phải...chết rồi chứ?”
Trần Huy Cường bật dậy, hoảng hốt bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy được mấy bước anh ta vòng về, hít thở mấy cái lấy bình tĩnh, ghé sát xuống, phát hiện Dương Uyển Linh còn thở, anh ta liền nhẹ nhõm rồi sau đó bắt đầu hoang mang. Lỡ cô tỉnh dậy nói với mọi người chính anh ta ra tay thì phải làm sao?
Trần Huy Cường híp mắt, lộ ra vẻ tàn độc, vươn đôi tay chạm vào cổ Dương Uyển Linh, cảm nhận được mạch máu đang chảy không dứt dưới lớp da mỏng. Anh ta cắn răng bóp mạnh.
Thấy hàng chân mày Dương Uyển Linh hơi cau lại, Trần Huy Cường nghiến chặt khớp hàng, càng thêm dùng sức.
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới kèm theo giọng nói ngã ngớn của đàn ông: “Em yêu, đêm nay trăng thanh gió mát, thật thích hợp cho chúng ta cùng nhau ‘tâm sự’.”