Tiệc Tất Niên được tổ chức tại VIC, khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở thành phố. Nghe đâu, chuỗi khách sạn này được thành lập bởi một vị tỷ phú, chuyên dùng để phục vụ cho giới quan chức, thượng lưu, doanh nhân và người nổi tiếng. Nói một cách dễ hiểu hơn nơi này chính là dành cho những người có tiền.
Khi Dương Uyển Linh đến, bên trong đã tụ tập rất đông người, nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Cô đưa thiệp mời cho người gác cổng. Sau khi nhận lấy, xác nhận cô là nhân viên của Diệp Khang, anh ta liền nở nụ cười tươi rói, hơi khom lưng, đưa tay làm động tác mời.
“Mời vào, chúc cô một buổi tối vui vẻ.”
Không hổ danh khách sạn dành cho giới nhà giàu, đến người gác cổng cũng mang phong thái vô cùng khác biệt. Dương Uyển Linh mỉm cười, nói tiếng cảm ơn, nhấc váy chậm rãi bước vào trong.
Nơi tổ chức tiệc là một đại sảnh rất rộng, có thể chứa hơn ba bốn trăm người. Đại sảnh trang trí theo phong cách châu Âu, với gam màu trắng và vàng chủ đạo. Hàng trăm bàn tiệc trải dài hai bên, chia thành từng khu như rượu, nước ngọt, thức ăn và đồ tráng miệng. Ở giữa trải thảm đỏ kéo dài đến tận cổng chính.
Dương Uyển Linh lạc lõng nhìn quanh, người tham dự không chỉ có nội bộ nhân viên Diệp Khang mà còn có khách mời, bọn họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, doanh nhân thành đạt, đối tác hoặc thậm chí là ông to bà lớn có chức có quyền ở thành phố.
Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, Dương Uyển Linh rơi vào ảo giác, cảm thấy bản thân như đang quay về mấy tháng trước, ngày ngày treo lên bộ mặt giả tạo cùng Trần Huy Cường tham dự những bữa tiệc rượu xã giao nhạt nhẽo nhưng chứa đựng đầy mưu mô, toan tính.
Đám đông chợt huyên náo, Dương Uyển Linh thoát khỏi cơn ác mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô chống vào cạnh bàn, há miệng thở dốc. Hóa ra cô chưa từng thoát khỏi bóng ma ấy, cứ tưởng rằng không nghĩ đến nữa thì cô có thể bắt đầu cuộc sống mới nhưng những việc bẩn thỉu từng làm trong quá khứ như bóng ma bám chặt lấy cô dai dẳng, không buông, chỉ cần có cơ hội thích hợp sẽ thoát ra, tàn nhẫn nhắc nhở cho cô nhớ.
Trước khi hoàn toàn sụp đổ, Dương Uyển Linh rất muốn chạy trốn.
“Diệp Tổng tới rồi kìa.”
“Mẹ ơi! Đẹp trai quá. Chị Lâm Bình đẹp xỉu.”
Diệp Gia Quân đến rồi?
Cái tên ấy như đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, trong đôi mắt hoảng loạn và sợ hãi ánh lên tia sáng, Dương Uyển Linh đưa mắt trông mong tìm kiếm.
“Gia Quân.” Cô mừng rỡ, lẩm bẩm trong miệng.
Từ mong đợi biến thành sững sờ, khiếp sợ chỉ trong chớp mắt. Mặc dù, Dương Uyển Linh sớm chuẩn bị tâm lý từ trước đó, nhưng khi thật sự chứng kiến vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngỡ ngàng.
Diệp Gia Quân sóng vai cùng Triệu Lâm Bình từ cửa chính tiến vào.
Vẻ mặt Diệp Gia Quân lãnh đạm như nước, dường như mọi thứ xung quanh không có gì đáng để lọt vào trong mắt. Tối nay, anh diện âu phục màu đen tuyền, ghim cài áo hình chim ưng đính ngay ngực tựa như vì tinh tú lấp lánh nổi bật trên nền trời đen thẫm.
Bộ âu phục cắt may tinh tế, khéo léo tôn lên thân hình cao lớn, cân đối. Vai rộng, eo thon, chân dài, mỗi bước đi đều khiến người ta không thể rời mắt. Có điều sự lạnh lùng và hờ hững tỏa ra trên người anh khiến mọi người e dè không dám lại gần chỉ có thể ngước mắt từ xa ngắm nhìn.
Trái lại, Triệu Lâm Bình mặt mày rạng rỡ, xinh đẹp lộng lẫy tựa như tiên giáng trần làm người suýt xoa, cảm thán. Dáng người nóng bỏng, ba vòng rõ ràng nổi bật trong chiếc đầm dạ hội trắng đính pha lê, dưới hiệu ứng ánh sáng, theo mỗi nhịp bước, chiếc váy tỏa ra ánh sáng lộng lẫy rực rỡ và hóa mắt, cả người dường như được ánh hào quang bao phủ.
Một trắng một đen, thiên thần và ác quỷ, một trai một gái tài sắc vẹn toàn.
Dù không muốn nhưng Dương Uyển Linh cũng phải thừa nhận Diệp Gia Quân và Triệu Lâm Bình rất xứng đôi, những nơi bọn họ đi qua đều trở thành tâm điểm thu hút vô số ánh nhìn và nhận về vô số lời khen.
Không biết ai ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Bộ lễ phục của chị Lâm Bình đẹp quá, không biết đặt may ở đâu?”
Có người tốt bụng trả lời thay: “Nghe đồn là do nhà thiết kế người Pháp chuyên dụng của Diệp Tổng may cho đó.”
Dương Uyển Linh nắm chặt góc váy, giờ khắc này cô mới thấy rõ sự chênh lệch giữa bản thân và hai người họ. Bọn họ chính là nhân vật chính đêm nay, còn cô chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt, lặng lẽ đứng từ xa dõi theo, trưng ra vẻ ganh tỵ và ao ước.
Bất ngờ, Dương Uyển Linh chạm phải ánh mắt Diệp Gia Quân. Tim suýt chút ngừng đập, cô hồi hộp hay nói đúng hơn là luống cuống và quẫn bách. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt ấy liền nhanh chóng rời đi, ngoại trừ lạnh nhạt và hờ hững thì chẳng mang theo cảm xúc nào khác.
Sắc mặt Dương Uyển Linh tái nhợt, nhất thời chết điếng tại chỗ. Cô hoảng loạn nghĩ, Diệp Gia Quân vẫn còn đang giận cô sao? Anh sẽ không bao giờ để ý tới cô nữa?
Dương Uyển Linh hoang mang, quay đầu dáo dác tìm kiếm bóng dáng Diệp Gia Quân trong đám người đông đúc. Cô hối hận rồi, lúc chiều cô nên gật đầu đồng ý đi cùng xe với Diệp Gia Quân chứ không phải tức tối cãi nhau với anh.
Bóng lưng Diệp Gia Quân lọt vào tầm mắt, Dương Uyển Linh nhấc chân muốn đi đến xin lỗi nhưng mới vừa đi được hai bước, cô đã chùn bước, vừa ngẩn ngơ vừa mất mát nhìn anh đang đứng trong vòng tròn được mọi người vây quanh, hơn nữa bên cạnh anh còn có Triệu Lâm Bình, làm gì có chỗ cho cô nữa.
Dương Uyển Linh nhếch môi, nụ cười xuất hiện thoáng qua, trong còn khó coi hơn cả khóc.
Đèn trong sảnh tắt đi, ánh sáng đổ dồn về sân khấu nhỏ. MC nhanh chóng xuất hiện trên sân khấu, tươi cười dẫn chương trình, thông báo đêm hội tất niên chính thức bắt đầu. Sau đó Diệp Gia Quân với tư cách nhà lãnh đạo đứng đầu Diệp Khang đi lên phát biểu.
Dương Uyển Linh như bao người khác đứng trong bóng tối, bị thu hút bởi người đàn ông đang được bao bọc trong vầng ánh sáng chói loá, trên khuôn mặt đẹp như tạc ấy, nét lạnh lùng đã giảm đi bớt thay vào đó là sự điềm tĩnh, tự tin chiếm cứ.
Cả đại sảnh lặng im phăng phúc, chỉ có giọng nói trầm ổn của Diệp Gia Quân vang vọng bốn phía. Qua một lúc sau, anh kết thúc bằng một câu cảm ơn, lời ít y như phong cách của anh, không dông dài, không màu mè.
“Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Diệp Gia Quân dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm rền.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, MC nhanh chóng tiếp lời: “Sau đây xin mời cô Lâm Bình tiến lên sân khấu, đại diện cho toàn thể nhân viên Diệp Khang có đôi lời phát biểu.”
Triệu Lâm Bình nhấc váy, bước chân uyển chuyển, eo nhỏ lắc lư theo mỗi nhịp bước, khiến cánh đàn ông say mê ngắm nhìn, không khỏi sinh ra ảo giác, người trước mặt chính là tiên nữ thướt tha cưỡi mây, đạp gió.
Trong mắt Triệu Lâm Bình, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Diệp Gia Quân. Cô ta rất muốn đến gần nhưng hiểu rõ anh mắc bệnh ghét phụ nữ, nên khi cách anh khoảng tầm hai cánh tay, cô ta tiếc nuối dừng lại nhỏ giọng gọi: “Diệp Tổng.”
Diệp Gia Quân chắp tay sau lưng, lùi về sau nhường micro, nhìn sang ra hiệu cho Triệu Lâm Bình.
Triệu Lâm Bình thẹn thùng xách vay đứng thế vào chỗ anh từng đứng. Giọng nói ngọt ngào từ từ cất lên.
Hành vi trao đổi ánh mắt của hai người họ, khi lọt vào mắt Dương Uyển Linh liền biến thành liếc mắt đưa tình. Cô khó chịu xoay người chen vào đám đông.
Cùng lúc đó, Triệu Lâm Bình dứt lời, đèn đóm trong đại sảnh lần nữa bật sáng. Đám người nhanh chóng tản ra.
Bầu không khí bữa tiệc nhanh chóng đẩy tới cao trào. Đây là dịp để kết nối quan hệ, bàn chuyện làm ăn hoặc thậm chí là giao lưu kết bạn, hi vọng đổi đời, một bước lên mây. Mọi người đều nhân cơ hội đi đến bắt chuyện, làm quen với nhau.
Chẳng bao lâu trong sảnh đã tụ tập hơn vài trăm nhóm nhỏ vừa trò chuyện vui vẻ vừa uống rượu, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong lại âm thầm tính toán.
Xung quanh đa số đều là những khuôn mặt xa lạ, có quen cũng chỉ là những người trong phòng ban kế hoạch. Bọn họ đang trò chuyện hăng say, tình cờ thấy Dương Uyển Linh cũng chỉ liếc mắt một cái, xem như người xa lạ.
“Bỏ đi.” Dương Uyển Linh thở dài, cảm thấy cực kì chán ghét nơi này hay nói chính xác hơn là bài xích. Không có tâm trạng ăn uống, cô đơn rời khỏi đại sảnh.
Dương Uyển Linh bỏ lại sau lưng tiếng nhạc du dương, ánh đèn hoa lệ và những âm mưu, toan tính, một mình bước đi trên hành lang vắng vẻ.
Tuy nhiên, sự vắng vẻ ấy nhanh chóng bị phá vỡ, bởi một người đàn ông bất thình lình nhảy ra:
“Ô kìa! Đây chẳng phải là bà Diệp sao? Không tham gia dự tiệc bên cạnh Diệp Gia Quân, lại cô đơn lẻ bóng đi dạo ở đây thế này?”