Trần Văn Thành đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại khe khẽ thở dài.
Một lát sau, Diệp Gia Minh xoa bụng, dựa vào ghế, ợ một tiếng rõ to: “Oa no quá.”
Sau đó cậu chàng hưng phấn chạy đi nghiên cứu đồ chơi còn đang dang dở.
Dương Uyển Linh vừa mới cầm đĩa đứng lên, dì Vân đã sợ hãy đi nhanh đến giành lấy: “Phu nhân để tôi.”
Dương Uyển Linh muốn bản thân bận rộn để không có thời gian nghĩ tới Diệp Gia Quân: “Để con phụ dì.”
Dì Vân sợ tái mặt, bà nào chịu, trong lời nói mang theo vài phần năn nỉ: “Thiếu gia biết được sẽ trách tội bọn tôi mất. Chúng tôi là phận tôi tớ, đây là nghĩa vụ chúng tôi phải làm. Phu nhân nghỉ ngơi đi, chuyện dọn dẹp cứ để tôi.”
Dương Uyển Linh sực nhớ đến thái độ Diệp Gia Quân, liền thỏa hiệp đặt đĩa xuống bàn: “Con xin lỗi.”
Nhìn biểu cảm nhẹ nhõm của dì Vân và mọi người, trong lòng Dương Uyển Linh vô cùng áy náy. Cô ảo não rời khỏi phòng bếp.
“Phu nhân.”
Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi với theo.
Dương Uyển Linh dừng bước xoay người. Trần Văn Thành đứng trên hành lang, ánh đèn bao phủ lên người, phác họa rõ nét khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Ông ngập ngừng đề nghị:
“Phu nhân có thể mang chút đồ ăn cho...thiếu gia không?”
Dương Uyển Linh đấu tranh nội tâm lúc lâu sau đó vẫn lắc đầu từ chối: “Chú mang giúp con được không?” Cô rủ mắt nhỏ giọng, “Vừa rồi...”
Trần Văn Thành sớm đoán được kết quả này, nên cũng không mấy bất ngờ, ngoài mặt lại tỏ ra khổ sở: “Mang rồi nhưng thiếu gia không ăn.”
“Nhưng...cháu...” Dương Uyển Linh cắn môi do dự. Bởi vì hiện tại cô thật sự không muốn gặp Diệp Gia Quân.
Với tư cách một người tận mắt chứng kiến Diệp Gia Quân lớn lên, Trần Văn Thành đủ hiểu rõ con người anh. Ông chân thành nói:
“Có lẽ, phu nhân không tin nhưng thiếu gia thật sự rất thương tiểu thiếu gia.”
Dương Uyển Linh rủ mắt, đương nhiên cô tin nhưng cách dạy con của Diệp Gia Quân khiến cô rất bài xích.
Trần Văn Thành cho rằng cô không tin, đắn đo hồi lâu cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tôi đành giấu thiếu gia nói với phu nhân vậy. Thật ra tiểu thiếu gia...sinh ra trong hoàn cảnh mà thiếu gia không biết gì.”
Dương Uyển Linh giật mình, tim đập thình thịch, vội truy hỏi: “Nghĩa là sao? Chú có thể nói rõ hơn không?”
Trong mắt Trần Văn Thành ánh lên tia sầu muộn, chậm rãi kể:
“Như phu nhân đã biết, thiếu gia bình thường không gần phụ nữ. Mẹ của tiểu thiếu gia là người hâm mộ thiếu gia cuồng nhiệt. Vì để có được thiếu gia, cô ta không từ bất kì thủ đoạn nào nhưng vẫn không thể lay chuyển được cậu ấy. Một ngày nọ, nhân lúc thiếu gia không phòng bị cô ta đã bỏ thuốc vào rượu, rồi nhân cơ hội đó mà lên giường cùng cậu ấy.”
Dương Uyển Linh khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ. Trước đây, cô cứ nghĩ rằng giữa Diệp Gia Quân và mẹ của Gia Minh sẽ là một mối tình nên thơ, hai bên cùng tự nguyện. Ngờ đâu sự thật lại là một âm mưu được dàn dựng. Cô gấp gáp hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trong giọng nói Trần Văn Thành tràn ngập bất bình: “Sau lần đó, cô ta cho rằng gạo đã nấu thành cơm thì thiếu gia nhất định sẽ phải cưới cô ta, thành công ngồi vào vị trí Diệp phu nhân nhưng thiếu gia lại chỉ lạnh lùng đưa cho cô ta một số tiền lớn, bắt cô ta rời đi. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, ngờ đâu...”
Trần Văn Thành đột nhiên dừng lại, thở dài thườn thượt.
Bàn tay Dương Uyển Linh siết chặt thành nắm đấm, không cần ông nói hết, cô cũng đoán ra được về sau: “Gia Minh là do người phụ nữ ấy sinh ra?”
Trần Văn Thành gật đầu, ánh mắt xa xăm: “Đúng vậy. Một thời gian sau, cô ta vác bụng bầu đến nói đứa con trong bụng là của thiếu gia, cháu đích tôn nhà họ Diệp. Lúc ấy, cô ta đắc ý lắm, đưa ra yêu cầu phải lấy cô ta nếu không sẽ phá thai. Thiếu gia vì con trai nên đã đồng ý. Tuy nhiên, cô ta lại vì khó sinh mà qua đời.”
Nói đến đây, Trần Văn Thành đã không cầm được nước mắt: “Khi tiểu thiếu gia chào đời, đó cũng là một sự sỉ nhục với thiếu gia. Bệnh ghét phụ nữ của thiếu gia theo đó trở nên nghiêm trọng hơn nhưng thiếu gia chưa từng nghĩ đến việc sẽ vứt bỏ tiểu thiếu gia. Hơn nữa, nhà họ Diệp trước giờ dạy dỗ con cháu đều rất khiêm khắc, lúc nhỏ thiếu gia từng trải qua như vậy, nên khó tránh đối với tiểu thiếu gia nghiêm khắc. Có lẽ, Cậu ấy cũng không hiểu được việc phải chu đáo với trẻ con là như thế nào.”
Chẳng trách thái độ Diệp Gia Quân đối với Gia Minh rất lạnh lùng. Hóa ra, cô đã hiểu lầm anh. Trái tim đau nhói, lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, dày vò cô đến không thở nổi.
Trần Văn Thành quay về chủ đề cũ, ngập ngừng mong chờ: “Vậy phu nhân có thể...nghĩ lại không...bữa tối thiếu gia...Vả lại dạ dày cậu ấy không được tốt...bỏ bữa thế này...”
Dương Uyển Linh không còn do dự nữa, lập tức nhận lời ngay: “Chú yên tâm con sẽ mang cho anh ấy.”
Trần Văn Thành mừng lắm, rối rít cảm ơn. Sợ cô đổi ý ông liền nói bản thân có việc rồi rời đi ngay.
Dương Uyển Linh đi về phía phòng bếp, dì Vân trông thấy cô trở lại, kinh ngạc hỏi: “Phu nhân cần gì à?”
Dương Uyển Linh mở tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu đáp: “Con muốn làm ít món cho Gia Quân.”
Dì Vân biết tối nay Diệp Gia Quân chưa ăn tối. Vì vậy, bà không hỏi nhiều: “Để tôi phụ phu nhân một tay.”
Dương Uyển Linh đặt thịt bò lên kệ bếp lắc đầu từ chối: “Dì nghỉ ngơi đi, con tự làm được rồi.”
Cô mong rằng thức ăn do chính mình thành tâm thành ý nấu ra, sẽ phần nào khiến Diệp Gia Quân nguôi giận.
“Cần gì cứ gọi tôi nhé.” Dì Vân cười tươi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bà hi vọng cậu chủ, cô chủ sẽ sớm ngày làm lành.
Dương Uyển Linh lo lắng Diệp Gia Quân đói bụng, nên chỉ làm mấy món đơn giản. Chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành xong hai mặn, một canh.
Đứng trước thư phòng, Dương Uyển Linh chợt thấy hồi hộp, hạ hết quyết tâm, cô vươn tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên, Dương Uyển Linh vô thức giật mình, khẽ cắn môi, đẩy cửa.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt Dương Uyên Linh chính là bóng dáng nhàn nhã đọc sách của Diệp Gia Quân. Cô siết chặt khay thức ăn trong tay, đứng lặng một chỗ, có chút do dự không dám tiến lên.
Ngón tay thon dài từ tốn lật sang trang khác, mãi không thấy người tới lên tiếng, Diệp Gia Quân chậm rãi ngẩng đầu. Đôi kính gọng vàng lóe lên ánh sáng vàng nhạt soi rọi biểu cảm bất ngờ trên mặt anh nhưng chỉ trong thoáng qua rồi vụt tắt không chút dấu vết.
Dương Uyển Linh cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể, bước tới đặt khay lên bàn: “Em mang bữa tối đến cho anh.”
Diệp Gia Quân tò mò liếc sang, chỉ ba món ăn đơn giản nhưng lại bày biện vô cùng bắt mắt, hương thơm nức mũi, khiến cơn đói anh khó khăn lắm mới áp chế lại bùng lên dữ dội.
Dương Uyển Linh cẩn thận đẩy khay đến gần anh: “Mấy món này do chính tay em nấu, còn nóng anh mau ăn đi.”
Đôi mắt sau lớp kính xẹt qua tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng bị vẻ lạnh lùng của Diệp Gia Quân nguỵ trang. Anh cúi đầu đọc sách, lạnh nhạt đáp: “Không đói.”
Dương Uyển Linh tỏ ra rầu rĩ, đáng thương nói: “Em tốn rất nhiều công sức mới nấu xong mấy món này.”
Diệp Gia Quân không đáp, lật sách sang trang mới, bộ dáng cực kì chăm chú nhưng có trời mới biết anh một chữ cũng lọt vào đầu.