CHƯƠNG 671: ĐÊM TỐI HỖN LOẠN
Đêm khuya, Ân Thiên Thiên ở nhà ngủ rất sâu, đứa trẻ trong bụng thỉnh thoảng lật người làm ầm ĩ một chút.
Lý Mẫn cũng lâu lâu lại bước vào xem vài lần, xác định Ân Thiên Thiên ngủ yên mới yên tâm!
Lúc này, Ân Bách Phú và Ân Thiên Tuấn còn chưa ngủ, không biết hai ba con đang thảo luận chuyện gì trong phòng làm việc mà có vẻ đặc biệt nghiêm túc. Lý Mẫn vào xem Ân Thiên Thiên xong, lần đầu tiên đi vào trong lúc Ân Bách Phú bàn chuyện công việc.
Ân Bách Phú giơ tay ôm lấy Lý Mẫn, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá nói: “Thiên Tuấn, con thấy rõ cả đời này của ba chỉ hy vọng tất cả những điều này có thể để lại dấu ấn trong lòng con. Em gái con… mất sớm, nhưng con phải nhớ kỹ, con còn có Thiên Thiên, còn có một Thành Vũ…”
Ân Bách Phú nói rất bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng.
Ân Thiên Tuấn ngước mắt nhìn ông ta, nhíu mày.
“Khi còn bé, ba thật sự không thích Thiên Thiên, con bé không phải là con gái của ba. Trên một điểm này, ba rốt cuộc không thể rộng lượng được. Trong mấy năm qua, Thiên Thiên ở bên cạnh ba dè dặt cầu xin một tình thương của ba, cũng cầu xin một tình thương của mẹ, nhưng đáng tiếc ba đều chưa từng cho…” Ân Bách Phú nói tiếp, trong lời nói cũng thoáng hơi buồn bã: “Sau đó, con tới, Thiên Thiên lại càng giống với một người tàng hình. Ba biết ở nhà con rất nuông chiều con bé, ba nghĩ đã có con nuông chiều con bé, lại cứ như vậy đi. Đứa trẻ còn lại sẽ do ba tới yêu thương. Nhưng thật ra ba thương nhất rốt cuộc vẫn là Nhạc Vy và Thành Vũ.”
Ân Thiên Tuấn không nói gì. Đúng vậy, ở trong mắt người ngoài thì Ân Bách Phú rất thích anh ấy, điểm này không sai. Nhưng so sánh giữa anh với Ân Thành Vũ, bọn họ yêu nhất vẫn là đứa nhỏ nhất này.
Cho nên trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng chưa từng để cho gã dính vào!
Chẳng qua bởi vì bọn họ biết giới này bẩn thỉu, bẩn thỉu đến mức bọn họ không muốn để cho Ân Thành Vũ nhìn thấy quá trình thối nát của bọn họ!
Mà anh ấy nhất định là người phải chống đỡ cái nhà này!
Từ trước đến nay, cậu cả nhà họ Ân đều là hy vọng và trụ cột của nhà họ Ân! Cũng là dẫn dắt tốt nhất để nhà họ Ân một lần nữa sống lại!
“Ba cũng không muốn nói gì, chỉ hy vọng con làm anh về sau cố gắng chăm sóc cho em gái con. Thiên Thiên sống cũng không dễ dàng gì…” Ân Bách Phú khẽ nói, trong mắt đều là sự áy náy đối với cô, cũng có nỗi nhớ mong Ân Nhạc Vy: “Con chắc hẳn biết rõ ba muốn làm gì. Ba đoán nhà họ Đổng bây giờ lại muốn chó cùng rứt dậu…”
Thổ phỉ của thế giới này cũng có cách sống của thổ phỉ!
Luôn có một số người sẽ không tiếc kéo cả thế giới chôn cùng!
Cằm Ân Thiên Tuấn bạnh ra, ngước mắt nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn.
Ở trong mắt người ngoài, dường như Ân Bách Phú và Lý Mẫn chưa thể nói là ba mẹ tốt bao nhiêu, nhưng đối với Ân Thiên Tuấn anh ấy thì bọn họ đã vô cùng tốt rồi. Có một số việc rốt cuộc không thể tính toán từng chuyện một.
Ân Bách Phú quay đầu nhìn Ân Thiên Tuấn, trong đôi mắt là vẻ nghiêm túc. Trong đôi mắt tang thương này có rất nhiều lời không nói ra miệng, nhưng cho dù không nói thì Ân Thiên Tuấn vẫn hiểu được.
Trong nhà này, Ân Bách Phú thấy thấu triệt, anh ấy cũng thấy thấu triệt.
Hai người đàn ông nhìn thấu triệt mọi chuyện ở cùng một chỗ lại không khó để nhìn ra tâm tư của đối phương.
Ân Thiên Tuấn im lặng hai giây rồi chỉ nói một câu: “Ba, con sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cả nhà họ Ân.”
Cho dù lúc đầu anh ấy mang tâm tư chính là muốn lật đổ cả nhà họ Ân qua va chạm với nhà họ Đổng, anh ấy cũng sẽ cố gắng bảo vệ tất cả!
Ân Thiên Tuấn xoay người rời khỏi phòng làm việc và trở về phòng của mình.
Một đêm này, tất cả mọi người đều không ngủ yên, đôi mắt mở thật to như đang đợi một vài điều gì đó xảy ra!
…
Khi ngoài cửa nhà họ Ân truyền tới từng tiếng ô tô lao qua, Ân Thiên Tuấn lập tức ấn kéo chuông báo động của nhà họ Ân. Vào lúc Cảnh Liêm Uy chưa trở lại, điều duy nhất anh ấy cần phải làm là bảo vệ Ân Thiên Thiên, bảo vệ nhà họ Ân của anh ấy! Nhà họ Ân bây giờ không chịu nổi bất kỳ biến động nhỏ nào!
Quả nhiên, khi những chiếc xe bán tải cồng kềnh màu đen đều dừng trước cổng nhà họ Ân, trong nháy mắt có vô số người cầm ống thép trong tay bước xuống, ống thép bị kéo trên mặt đất và ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai kèm theo một ít tia lửa làm người ta sợ hãi lại khủng hoảng. Mỗi người tới đều lộ vẻ hung ác, gương mặt lạnh lùng làm người ta gần như căn bản không phân biệt được giữa bọn họ rốt cuộc ai là ai!
Trong tay Lý Mẫn cầm điện thoại lập tức gọi cho nhà họ Cảnh!
Tiếng điện thoại vang vọng giữa đêm khuya vô cùng yên tĩnh!
“Các anh em, lên!” Sau khi người đi đầu hét lớn một tiếng lại hạ thấp giọng nói một câu: “Nhớ rõ mục đích chính của các người đấy!”
“Lên!”
Những tiếng động rung trời vang lên đã phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm tối, hàng xóm xung quanh nhanh chóng báo cảnh sát. Nhưng người bên ngoài căn bản không sợ hãi, bọn họ dám gióng trống khua chiêng tới đây thì làm sao còn có thể sợ cảnh sát được?
Tất cả vệ sĩ nhà họ Ân đều xông ra. Ngay cả vệ sĩ nhà họ Cảnh để lại bên này cũng đối đầu với người tới. Hai bên vừa gặp nhau thì không nói một lời đã dùng vũ lực! Thế giới bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn!
Ân Thiên Tuấn xông vào phòng của Ân Tinh và kéo cô ta đến trong phòng Ân Thiên Thiên, nhìn Thiên Thiên vừa giật mình thức dậy và Ân Tinh, nói: “Các em chờ ở đây, đừng ra ngoài!”
Ân Thiên Tuấn vừa dứt lời, vẻ mặt nghiêm túc đi ra ngoài. Cát Thành Phong ở nhà họ Ân mấy ngày qua đã nhanh chóng điều mấy người qua bảo vệ phòng của Ân Thiên Thiên, bản thân cũng kiên định đứng ở đây không ngừng gọi điện thoại!
Bọn họ đều đoán được nhà họ Đổng sẽ chó cùng rứt dậu, nhưng không ngờ chúng sẽ đến nhanh như vậy!
Trong phòng, Ân Tinh và Ân Thiên Thiên sửng sốt. Khi hai người lấy lại tinh thần chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới, lập tức đều sốc rồi!
Đèn đường ở trước cổng nhà họ Ân sáng đến dọa người, tình hình phía dưới đều hiện ra vô cùng rõ ràng!
Người cầm ống thép liều mạng xông vào như không muốn sống, không đếm được là bao nhiêu người. Ân Tinh chỉ cảm thấy rõ ràng không dễ gì có một nhóm ngã xuống đã lập tức có một nhóm khác xông lên. Vẻ mặt vệ sĩ của nhà họ Ân và nhà họ Cảnh nghiêm túc và chăm chú chưa từng thấy!
Hoàn toàn không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng cơ thể nặng nề và tiếng người ngã xuống, hai bên lại đánh nhau như vậy!
Ân Bách Phú đứng ở bên cửa sổ phòng làm việc lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện dưới tầng. Sắc mặt Lý Mẫn có phần tái nhợt nhưng không hề sợ hãi.
Trong lòng tất cả mọi người biết rõ những người này là do ai gọi tới!
Nhà họ Đổng làm vậy là muốn lựa chọn một lợi thế lớn nhất bọn họ, Ân Thiên Thiên đang mai thai đứa cháu vàng của nhà họ Cảnh!
Sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt, giơ tay che chở cho con của mình, cả người đều vô thức run rẩy. Ân Tinh nắm thật chặt bàn tay của cô nhưng không nói gì, sự khích lệ trong mắt lại rõ ràng như vậy!
Một gậy nặng nề đánh xuống, có vệ sĩ bị đánh đến nằm sấp, cũng có người một đấm đánh qua, người của đối phương ngã xuống luôn!
Cảnh tượng phía dưới không quá đẫm máu nhưng khi nhìn lại đặc biệt bạo lực, làm người ta hãi hùng khiếp vía!
Cùng lúc đó, giao thông trong cả thành phố T đều gần như sắp tê liệt!
Trình Thiên Kiều và Mạc Tả ở trên xe cảnh sát nhìn cả đoạn đường dài phía trước đều bị tắc mà hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Lần này nhà họ Đổng đúng là đã dốc hết tất cả năng lực, còn biết cách tạo ra tình huống như vậy để phá hỏng con đường đi thông tới nhà họ Ân. Không còn cách nào, Mạc Tả và Trình Thiên Kiều lập tức ra lệnh cho tất cả cảnh sát xuống xe chạy bộ tới!
Trong nhà tổ của nhà họ Cảnh, khi Cảnh Nguyên Phước nhận được tin tức thì cả gương mặt đều đen lại, giơ tay cầm lấy áo khoác do Vi Gia Huệ đưa tới, bảo tài xế lái xe đưa ông ta tới thẳng nhà tổ của nhà họ Đổng!
Trên đường đi, Cảnh Liêm Bình cũng bị tắc đường muốn phát điên. Cảnh Thiên Ngọc vừa mới bị chặn ở dưới chân tòa nhà của Đổng thị, tức giận đến mức suýt nữa đã khóc! Cô ấy quay đầu phẫn nộ nhìn tòa nhà lớn của Đổng thị và đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ!
Cô ấy hoàn toàn không do dự gọi điện thoại cho người, lời nói ra vào một giây tiếp theo đã làm cho tài xế cũng phải run rẩy: “Các người lập tức mua đồ qua cho tôi, tôi muốn đốt tòa nhà lớn Đổng thị này!”
Cô ấy vừa ra lệnh một tiếng, lập tức đã có người bắt đầu hành động!
Một đêm này chắc chắn là một đêm không yên tĩnh!
Khi người nhà họ Đổng xông vào nhà họ Ân, vệ sĩ bên cạnh Ân Bách Phú và Lý Mẫn cố gắng chống lại tất cả đám người phía trước. Cát Thành Phong dẫn theo vệ sĩ cũng liều chết canh gác ở trước phòng. Trong nháy mắt, nhà họ Ân vốn sang trọng ấm áp đã bị đập đến mức thảm hại, nhưng người tới vẫn không nói một câu nào, chỉ có hành vi bạo lực trong tay!
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, tủ trang sức của nhà họ Ân đổ sụp xuống đất và phát ra tiếng động nặng nề làm tim người ta cũng phải đập loạn!
Ân Thiên Tuấn ngăn cản ở đầu tầng hai, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người xông tới, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh người!
Người xông lên ở phía trước không khỏi ngẩn người, nhưng vừa nghĩ tới mục đích của bọn họ hôm nay là muốn dẫn Ân Thiên Thiên đi, lại miễn cưỡng xông lên trước, tình hình đó lại giống như đám xã hội đen đang dùng vũ khí đánh nhau vậy!
“Chặn lại cho tôi, nếu ai để cho một người đi qua, tôi lập tức tự mình trừng trị kẻ đó!”
Sau khi ra lệnh một tiếng, vệ sĩ đi theo xông vào nhà họ Ân giống như tường đồng vách sắt ngăn cản ở đầu lối đi. Cát Thành Phong đứng ở trên tầng nhìn đám người dưới tầng, hét lớn một tiếng: “Thông gia của nhà họ Cảnh mà cũng dám động tới, tôi ngược lại muốn xem thử cuối cùng các người sẽ rơi vào kết quả thế nào!”
Lời nói vừa nói ra, người phía dưới chợt dừng tay nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xông lên trước!
Bên kia, Cảnh Liêm Uy vừa xuống máy bay thì nhận được tin tức vội vàng chạy tới! Trong đôi mắt Ân Thành Vũ đều là sự căm hận!
Lần này nhà họ Đổng thật sự chơi rất lớn rồi!
Tất cả mọi người tập trung ở phòng khách của nhà họ Ân, không ngừng đánh nhau. Ngay cả Cát Thành Phong và Ân Thiên Tuấn cũng tham dự. Những tránh né và tấn công này làm cho người xem hãi hùng khiếp vía, không ngừng thở hổn hển!
Người đi đầu bị Ân Thiên Tuấn khống chế chặt chẽ đã không nhịn được mở miệng nói ra câu nói đầu tiên: “Cậu cả Ân tạo điều kiện đi, chúng tôi dẫn người cần dẫn đi thì tất cả mọi chuyện ở đây lại kết thúc, cũng sẽ không có nhiều người bị thương như vậy!”
Ân Thiên Tuấn khẽ bật cười, nói: “Mặc cho các người dẫn người nhà họ Ân tôi đi, xem Ân Thiên Tuấn tôi đã chết à!”
Anh ấy quát lớn một tiếng, người phía dưới lại đánh càng kịch liệt hơn!
Cùng lúc đó, Cát Thành Phong giơ tay nhận lấy Ipad do người bên cạnh đưa tới và mở loa hết mức, giơ hình ảnh bên trong đối diện với người phía dưới…
— Báo cáo khẩn cấp, ngay vừa nãy tòa nhà lớn Đổng thị đột nhiên bị cháy lớn, nguyên nhân còn chưa rõ. Nhưng chúng tôi vừa nhận được tin tức, các tuyến đường chính đi qua nhà họ Ân đều đã bị chặn lại. Vừa rồi, Cục cảnh sát đã nhận được điện thoại của nhà họ Ân, tình hình trước mắt còn chưa rõ, nhưng lửa cháy ở tòa nhà Đổng thị lại làm cho người ta bàng hoàng…
…
Trên màn hình, tòa nhà lớn của Đổng thị cao ngất đang bị lửa vây quanh, ngọn lửa dần cắn nuốt tòa nhà ban ngày chứa vô số người này. Giờ phút này, cho dù biết rõ bên trong không có một ai nhưng nhìn thấy vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động!
Tòa nhà lớn của Đổng thị bị đốt cháy!
Ân Thiên Tuấn nhìn thấy tin tức thì không nhịn được cười, nói: “Thử xem, thử xem hôm nay là các người dẫn người đi hay là chúng tôi giữ người lại!”
Dứt lời, một đấm đập mạnh tới, làm cho đối phương ngã sấp xuống đất!
Trong đôi mắt Cát Thành Phong đều là vẻ khát máu. Nếu nhà họ Đổng có thể tiếp tục tồn tại, vậy cậu sẽ đổi sang họ Đổng!