CHƯƠNG 670: ANH RỂ
Mười một giờ đêm khuya ở thành phố M khắp nơi đều là đèn nê ông nhấp nháy, sáng chói đến mức mắt người gần như không mở ra được.
Thừa Phó Lân cùng Cảnh Liêm Uy xuống xe, hai người đứng ở trước mặt một khu nhà trọ, Thừa Phó Lân gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy sau đó Thừa Phó Lân đưa điện thoại cho Cảnh Liêm Uy.
“Anh rể!” Hưng phấn kêu một tiếng, Ân Thành Vũ vốn nên ở phương xa đọc sách không biết đã bắt đầu đi theo sau lưng Cảnh Liêm Uy từ lúc nào, sau khi nhận được điện thoại vội vàng nhảy chân sáo đi xuống, nói: “Anh rể, anh chờ em một chút, bây giờ em đi xuống đây.”
Cảnh Liêm Uy cười một tiếng, chờ Ân Thành Vũ xuống tới nơi sau đó ba người lại lần nữa đi lên.
“Anh rể, lâu lắm rồi anh không tới kiểm tra! Gần đây thế nào rồi? Có hay nổi giận hay không?” Áo khoác trắng trên người Ân Thành Vũ còn chưa kịp cởi ra, nghiêm túc nhìn sang, cậu nhóc năm đó đã trưởng thành ra dáng đàn ông lắm rồi: “Hôm nay muộn quá rồi nên anh cứ nghỉ ngơi cho thải mái đi, ngày mai em sẽ làm kiểm tra cho anh.”
Thừa Phó Lân nhìn Ân Thành Vũ trước mặt, trong lòng đều là cảm thán.
Trong thời gian năm năm Ân Thiên Thiên rời đi kia Cảnh Liêm Uy chưa từng lơ là chiếu cố nhà họ Ân nhưng thời điểm đó trọng tâm lại là ở trên người Ân Thiên Tuấn và Ân Thành Vũ, tất nhiên Ân Thiên Tuấn thì không cần phải nói vì bản thân anh ấy đã rất có năng lực rồi nhưng còn Ân Thành Vũ lại không phải là người có thể dễ dàng thành công như vậy.
Cảnh Liêm Uy tắm rửa qua loa một cái sau đó gọi cho Ân Thiên Thiên một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy lại ngồi xuống trước mặt Ân Thành Vũ.
Ân Thành Vũ nhìn thấy Cảnh Liêm Uy ngồi xuống đó trong lòng bắt đầu hồi hộp, ngoan ngoãn y như học sinh tiểu học vậy.
Thừa Phó Lân đứng bên cạnh nhìn thấy thế không nhịn được hé miệng cười, cậu chủ nhỏ của nhà họ Ân được sủng ái nhất, che chở nhất cứ thế bị ngăn cách với thế sự bên ngoài suýt nữa thì đã đi lệch hướng, vẫn là Cảnh Liêm Uy tiến lên giúp đỡ một tay.
“Định lúc nào thì trở về?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng mở miệng sau đó ngửa người ra dựa vào ghế sofa, tư thái nhàn nhã như vậy nhưng lại cho Ân Thành Vũ áp lực vô hạn: “Bây giờ nhà họ Ân đang là lúc thiếu người giúp đỡ.”
Ân Thành Vũ cắn môi không dám nói lời nào, lông mày nhíu chặt.
Gã dám trở về sao?
Ân Bách Phú và Lý Mẫn đưa gã ra ngoài nhưng ai mà biết được ở bên này gã lại gây ra chuyện lớn suýt chút nữa đã bị đưa vào cục cảnh sát, nếu lúc ấy không gặp được Cảnh Liêm Uy thì nói không chừng trong lúc nhà họ Ân khó khăn nhất lại còn phải lại xử lý thêm chuyện của gã nữa.
“Anh rể, bây giờ em đi về…” Sẽ chết đúng không?
Liệu ba có thể buồn bực đến mức ném tất cả mọi thứ vào anh ta để chào hỏi hay không? Mẹ nhất định sẽ nói đến mức lỗ tai của anh ta mọc kén, anh trai nhất định sẽ lạnh lùng khinh bỉ anh ta..
Nghĩ tới cuộc sống sau khi trở về, Ân Thành Vũ đã cảm thấy tiền đồ của mình toàn là một màu đen tối.
Cảnh Liêm Uy cũng không để ý nhiều như vậy, mở miệng nói: “Chờ thêm một thời gian ngắn nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu trở về, bây giờ nhà họ Ân đã không chịu được sự hành hạ của cậu nữa rồi.”
Dứt lời, anh hoàn toàn không để ý tới nội tâm đang giãy dụa của Ân Thành Vũ trở về phòng đi ngủ.
Ân Thành Vũ ngồi ở trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn Thừa Phó Lân vẻ mặt mang theo sự buồn rầu.
Sáng sớm hôm sau.
Cảnh Liêm Uy chỉnh lý ổn thỏa xong xuôi, đi theo Ân Thành Vũ cùng nhau tới chỗ của Thầy Mộ Dung , hai người quen thuộc viếng thăm, dáng vẻ kia tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.
“Tới rồi à?” Ngài Mộ Dung vừa mới ăn sáng xong chuyển mắt nhìn sang, hét lên với Ân Thành Vũ: “Ân Thành Vũ, cậu vẫn còn lười biếng ở đó à, mau đi chuẩn bị kỹ càng dụng cụ đi!”
Ân Thành Vũ không hề gì đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình sau đó lập tức xoay người đi về phía phòng khám bệnh nho nhỏ bên trong.
“Tên nhóc thối này, suốt ngày chỉ biết lười biếng! Thật sự là không giám sát là không được mà!” Ngài Mộ Dung lẩm bẩm ở sau lưng nhưng nhìn theo bóng lưng Ân Thành Vũ đang rời đi lại đầy thương tiếc và tán thưởng, chờ đến lúc gã đã hoàn toàn đi mất rồi ngài Mộ Dung mới đi đến trước mặt Cảnh Liêm Uy, khẽ nói: “Lần này tôi đi rồi thì cũng có thể yên tâm được rồi, Ân Thành Vũ rất thông minh, năm đó cậu đưa cậu ta đến chỗ tôi học tập thực sự là một lựa chọn chính xác, đứa bé kia rất thích hợp với con đường này.”
Cảnh Liêm Uy gật đầu xem như nhận những lời này.
Ai có thể ngờ được cậu chủ nhỏ nhà họ Ân lúc trước được người nhà họ Ân che chở vô cùng tốt thậm chí đại đa số mọi người đều đã sớm quên mất gã bây giờ đã trở thành một người có thể một mình đảm đương một phía, thậm chí là có thể làm bác sĩ khoa tâm thần điều trị cho Cảnh Liêm Uy?
“Đi thôi, tới tâm sự với sư mẫu của cậu một chút, chờ lát nữa kiểm tra xong nếu không có vấn đề gì thì tôi cũng đưa bọn họ trở về rồi.” Thầy Mộ Dung nhẹ nói, trong lời nói mang theo một chút nhẹ nhõm nhưng cũng lại mang theo một chút phiền muộn, thời gian đến bên này không ngắn nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra, chuyện này vẫn khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối: “Chờ lần sau tới đây cũng không biết là lúc nào nữa…”
Cảnh Liêm Uy cụp mắt không nói nhưng trong lòng lại hoàn toàn biết rõ, có bữa tiệc nào là ko tàn đâu.
Thầy Mộ Dung có thể trong lúc anh cần tự mình đưa người nhà tới đây một chuyến, tình cảm này không phải Cảnh Liêm Uy anh có thể dễ dàng trả hết hơn nữa ông ta còn giúp đỡ anh dạy dỗ Ân Thành Vũ nữa, quả thật anh nợ ông ta thật đúng là không ít.
Bước vào trong phòng bệnh đặc biệt được chuẩn bị riêng cho anh, Cảnh Liêm Uy nhìn những dụng cụ quen thuộc đã sớm không còn xa lạ gì với mình nữa thậm chí khung cảnh vắng vẻ và trắng bệch trong phòng cũng sẽ không khiến anh cảm thấy phản cảm nữa, anh chỉ muốn có một thân thể khỏe mạnh để ở bên Ân Thiên Thiên và bọn trẻ, thật dài thật lâu mà thôi.
Một bên khác, Ân Thành Vũ vừa mặc áo khoác trắng vào lộ ra sự nghiêm túc đặc biệt, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng vẫn khiến cho người ta tin phục.
Cảnh Liêm Uy dựa theo chỉ dẫn của bọn họ từng bước từng bước đi đến, lần trước sau khi kiểm tra xong có thể cảm nhận được đại não một mảnh trống không nhưng lần này lại mơ hồ nhớ rõ, thậm chí đại đa số tình huống vẫn còn đang hiện lại ở trong đầu anh.
Thầy Mộ Dung nhìn kết quả phân tích trên máy vi tính, không nhịn được cười run rẩy cả người.
Cảnh Liêm Uy ở trên giường bệnh, cũng cười.
Anh biết, bây giờ bệnh này căn bản không có cách nào trị tận gốc mà cũng không dễ dàng trị được tận gốc như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn muốn thử một lần, muốn thử cố gắng một chút, có lẽ lòng tham của anh quá lớn, quá ích kỷ nhưng anh chính là một người tầm thường như vậy, anh không nỡ bỏ lại Ân Thiên Thiên và cũng không nỡ bỏ lại con của bọn họ.
Tình huống như vậy bảo anh làm sao có thể buông tay bọn họ được?
Ân Thành Vũ cầm kết quả kiểm tra lên, trên sống mũi đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, dáng vẻ tao nhã nhưng cũng rất nghiêm túc nói: “Bệnh tình của anh hoàn toàn chính xác là đã có chuyển biến tốt đẹp đồng thời dấu hiệu chuyển biến tốt rất rõ ràng nhưng bệnh này không biểu hiện bệnh tình ra không có nghĩa là anh đã hoàn toàn bình phục mà vẫn phải kiểm tra định kỳ, trong sinh hoạt nhận thấy có gì không đúng thì phải lập tức tới bệnh viện chạy chữa…”
Nhìn thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng kia trong mắt phượng của Cảnh Liêm Uy vậy mà đều là vui mừng.
Sau khi xác định thân thể của mình không có vấn đề gì, Cảnh Liêm Uy ở lại thành phố M trò chuyện với thầy Mộ Dung một ngày tận đến khi một nhà thầy Mộ Dung đã đến thời gian trở về Cảnh Liêm Uy còn tự mình đưa bọn họ lên máy bay, Ân Thành Vũ an tĩnh đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy, trong ánh mắt cũng là không nỡ.
“Nhóc thối, trở về tiếp tục học tập cho giỏi, đừng tưởng rằng chỉ bằng công phu mèo ba chân của cậu là đã có thể vượt lên trên thiên hạ! Ít xem phim võ hiệp đi!” Ngài Mộ Dung không nhịn được nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt cũng đều là không nỡ: “Tôi có thời gian thì sẽ quay lại ghé thăm các cậu, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra thí điểm đấy!”
Ân Thành Vũ gật đầu, lần đầu tiên dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Ngài Mộ Dung mang theo vợ và con gái vừa lên máy bay xong, Cảnh Liêm Uy và Ân Thành Vũ đã nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng lớn ở đại sảnh sân bay đang phát tin tức về những chuyện xảy ra ở thành phố T trong khoảng thời gian này trong đó tin hot nhất không ai qua được chính là tình hình bể đầu sứt trán của Đổng thị trong thời gian này…
—Theo đưa tin, từ lần trước sau khi ở bệnh viện thành phố làm giám định tinh thần với cậu ba nhà họ Cảnh xong cổ phiếu của Đổng thị liên tục rớt giá và rất có khả năng sẽ tiếp tục hạ nữa, phóng viên của chúng tôi vẫn luôn theo dõi đưa tin phát hiện ra mấy ngày này cảm xúc của cậu chủ Đổng vô cùng không tốt…
—Trước mắt với tình hình của Đổng thị mà nói thì đang có ba mươi bảy công ty có hợp tác với Đổng thị trong đó bao gồm rất nhiều đội ngũ trong các lĩnh vực khác nhau, cũng có rất nhiều hạng mục lớn nhưng cũng bởi vì sai lầm của Đổng thị lần này nên đã dẫn đến mười hạng mục trong ba mươi bảy hạng mục kia bị dừng khẩn cấp, trong đó bao gồm một hạng mục lớn…
— Hôm qua ông cụ Đổng có mặt trong tiệc sinh nhật của một người cầm quyền nào đó của thành phố T dường như là để hòa hoãn quan hệ của hai bên nhưng chưa đợi bữa tiệc kết thúc thì ông cụ Đổng đã rời đi trước giống như hiệp đàm không được thuận lợi…
…
Nhà họ Đổng bị ép cho rối loạn nhưng cũng chưa tới mức nhất định phải phá sản, tình huống như vậy là do nhà họ Cảnh không tạo áp lực khách quan lên cục diện chứ một khi nhà họ Cảnh đã tạo áp lực thì có lẽ ngày mai đã không còn sự tồn tại của Đổng thị nữa.
Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ nguy hiểm híp mắt lại xem tin tức, một thân tao nhã khiến cho người ta cảm thấy khó mà tới gần.
Ân Thành Vũ cũng xem tin tức, nhẹ giọng hỏi một câu: “Chính là bọn họ sao? Trơ mắt nhìn chị và cháu gái của em chết ở cổng nhà bọn họ?”
Lời nói rất nhỏ thậm chí không nghe ra sướng vui giận buồn bên trong.
Nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn biết Ân Thành Vũ hận, rất rất hận.
Quan hệ của gã và Ân Nhạc Vy không tốt nhưng tuyệt đối cũng chưa tới mức xấu, đến cùng vẫn là người thân của mình, người chết rồi sao còn so đo những chuyện trắc trở nhỏ bé kia nữa?
“Đi thôi.” Cảnh Liêm Uy không trả lời Ân Thành Vũ mà quay người rời đi trước, chỉ là khẽ nói một câu: “Trên thế giới này không có chuyện gì mà người khác phải làm cho cậu, muốn bảo vệ người bên cạnh vậy thì tự mình trở nên mạnh mẽ đi.”
Lời nói nhu hòa nhưng lại hung hăng đập vào trong lòng Ân Thành Vũ.
Đúng vậy, giống như Cảnh Liêm Uy, không phải mình cũng là như vậy hay sao?
Nếu mình là kẻ mạnh rồi thì cần gì phải để ý tới ánh mắt của người bên ngoài nữa…
Đêm khuya ở thành phố T, trong một quán bar nào đó.
Đổng Khánh ngồi ở trong phòng, một mình rót hết bình rượu này đến bình rượu khác, anh ta cũng không phải người ngu, Ân Thiên Thiên bảo vệ nhà họ Ân rõ ràng như vậy sao anh ta có thể không biết được, tất cả mọi chuyện anh ta làm trong mắt bọn họ chỉ là hành vi tôm tép nhãi nhép thôi chỉ có điều anh ta không cam tâm, không hề cam tâm!
Bây giờ Đổng Khánh anh ta cũng là người muốn cái gì có cái đó thậm chí trên phương diện nào đó còn có thể sóng vai với Cảnh Liêm Uy, nhưng hết lần này tới lần khác trong mắt người phụ nữ kia lại không có sự tồn tại của anh ta!
Ngửa đầu nhìn bình rượu đã bị anh ta rót hết, sặc đến nước mắt đều chảy ra nhưng vẫn là vẻ mặt không cam tâm…
Lúc ông cụ Đổng tới nơi nhìn thấy Đổng Khánh như vậy trong lòng thổn thức một trận nhưng vẫn giơ quải trượng lên đánh tới, quát: “Cháu thật là có bản lĩnh đấy, vậy mà lại tới đây uống rượu say một mình! Có bản lĩnh thì đấu với nhà họ Cảnh tiếp cho ông!”
Một gậy đánh xuống khiến Đổng Khánh đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không có động tĩnh gì, trong đôi mắt lại ẩn chứa một chút thâm ý.
Anh ta phải làm thế nào thì mới có thể làm cho nhà họ Đổng đi lên đỉnh cao một lần nữa tiện thể mạnh mẽ đạp Cảnh Liêm Uy xuống dưới chân đây?