Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 339: KẺ ĐIÊN
Cứ như vậy, ai cũng không dám lên tiếng nói giúp cho Cát Thành Phong nữa!
Cả phòng khách rộng lớn im lặng không tiếng động, Cảnh Liêm Uy cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, đứng im tại chỗ nhìn về phía Cát Thành Phong, sau đó xoay người đi về phía cầu thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại hỏi thăm tình hình bên phía bệnh viện, còn Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng đi theo sau, mang hết tất cả tài liệu trong tay đưa cho anh xem.
Cảnh Liêm Uy lần đầu tiên nổi giận như vậy khiến người khác phải sợ hãi.
Những người đi cùng Cảnh Liêm Uy khi nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng thất thần của Cát Thành Phong đều không khỏi líu lưỡi không thốt lên lời.
Hình như lúc cậu ba nhà họ Cảnh tức giận cũng không được tốt cho lắm?
Chỉ có điều, cậu ta không thể ngờ được là, người phụ nữ tên Ân Thiên Thiên kia lại chính là điểm yếu của anh…
Mà một khi Cảnh Liêm Uy nổi giận thì bệnh viện Nam Tự, khách sạn “Thập Tam Nguyệt”, nhà hàng “Long Phượng” cùng tất cả những sản nghiệp dưới trướng của Cảnh Liêm Uy đều bắt đầu dốc hết sức tìm kiếm tung tích của Ân Thiên Thiên, thêm vào đó còn có cả Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Tuấn và Trần Vũ nữa, bọn họ dường như đã lật tung cả thành phố T lên nhưng vẫn không tìm kiếm được gì…
Ân Thiên Tuấn lúc này giống như mất đi một nửa linh hồn, thẫn thờ ngồi lên chiếc ghế sofa mà trước kia khi còn ở Nam Uyển Ân Thiên Thiên vẫn hay ngồi, anh ấy dường như có thể nhìn thấy được tiếng nói nụ cười của cô, nhưng chớp mắt lại biến mất không dấu vết…
Suốt 3 ngày, không một ai tìm được tung tích của Ân Thiên Thiên, cho đến khi tên của cô xuất hiện trên chuyến bay đến London vào ba ngày trước…
Ba ngày, ba ngày đằng đẵng.
Ba ngày qua Ân Thiên Thiên sống trong một môi trường vô cùng xa lạ. Trong ba ngày đó, cô cũng chỉ gặp duy nhất 3 người, đó là chú Chung, thím Chung, ngoài ra còn có người mà vừa mấy hôm trước bị Cảnh Liêm Uy sa thải trong phẫn nộ – Cát Thành Phong.
Cô không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể yên lặng ngồi đây đợi người đàn ông kia đến. Ba ngày trước, cô vừa tỉnh lại đã nhìn thấy chú Chung cùng thím Chung, lúc đấy có lẽ cô cũng có chút sợ hãi, nhưng khi trông thấy Cát Thành Phong xuất hiện trước mặt mình, cảm giác sợ sệt ấy đã không còn nữa…
Cô cho rằng mình bị bắt cóc rồi, thậm chí còn cho rằng khi tỉnh lại sẽ trông thấy người đàn ông tên “Diêm Vương”, nhưng đập vào mắt cô lại là một gian phòng ấm áp, một cặp vợ chồng già tốt bụng, còn có cả trợ thủ đắc lực của chồng cũ nữa.
“Thiếu phu nhân, đây là sách mà cô cần tìm” Sau khi tìm thấy cuốn sách mà Ân Thiên Thiên cần, Cát Thành Phong liền đặt nó lên bàn, chuẩn bị rời đi, giọng điệu vô cùng tôn trọng, thái độ cũng rất ôn hòa.
“Cát Thành Phong..” Thấy cậu ta chuẩn bị rời đi, Ân Thiên Thiên bỗng dưng lên tiếng, hỏi: “Khi nào thì anh ấy đến đây?”
Nói xong, Ân Thiên Thiên liền ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt tinh tường khẳng định chắc nịch.
Cát Thành Phong thoáng nhìn vào đôi mắt ấy, sự bất mãn ẩn sâu trong lòng đối với Cảnh Liêm Uy đã vơi bớt phần nào.
Bản thân cậu ta cũng là đàn ông, biết rõ đối với đàn ông, người phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, nhưng trước giờ cậu ta không hề biết được rằng, người đàn ông luôn lạnh nhạt thờ ơ với tình cảm ấy lại có thể cam tâm tình nguyện nằm gọn trong lòng bàn tay một người phụ nữ nhỏ bé, không yêu kiều, không kiêu sa, cũng không mê hoặc, mà lại thuần khiết tao nhã, ngây ngô giản đơn, nhưng lại có thể giữ trọn được trái tim của Cảnh Liêm Uy.
Lần đầu tiên, Cát Thành Phong trào dâng ý muốn nói hết với cô tất cả những suy nghĩ dồn nén trong lòng!
Ân Thiên Thiên thực sự rất đáng thương, thực sự rất lương thiện, nhưng còn Cảnh Liêm Uy? Chẳng lẽ anh không đáng thương, không lương thiện hay sao? Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp của Ân Thiên Thiên, nhưng liệu có mấy ai thấy được những gì mà Cảnh Liêm Uy kìm nén?
Tô Nương, người đàn bà đó đã giết chết mẹ anh ngay trước mặt anh!
Cảnh Liêm Uy không phải là loại người tàn nhẫn, anh vốn chung sống với cha mẹ một thời gian dài, hình bóng của cha mẹ từ lâu đã in sâu trong kí ức của anh, những người đã chết đi thường luôn để lại những day dứt ám ảnh cho những người còn sống, thời gian trôi qua, những gì mà người ta ghi nhớ chỉ còn lại những điều tốt đẹp, huống hồ, cha mẹ của Cảnh Liêm Uy chưa hề đối xử tệ bạc với anh!
Anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết Tô Nương, anh chỉ muốn Tô Nương nhận được sự trừng phạt thích đáng, nhưng dường như kể từ khi rơi vào lưới tình với Ân Thiên Thiên, suy nghĩ này đã dần tan thành mây khói…
Trong mắt của bà cụ Cảnh, Cảnh Liêm Uy là người đàn ông bị cảm tính chi phối, anh chỉ muốn cùng Ân Thiên Thiên an nhàn hưởng thụ chứ không muốn báo thù cho cha mẹ, đây là điều vô cùng bất hiếu! Thậm chí ngay cả Vi Gia Huệ với Cảnh Nguyên Phước cũng sẽ cảm thấy Cảnh Liêm Uy làm vậy quả thật bất nghĩa!
Cha mẹ là người đã sinh ra mình nhưng Cảnh Liêm Uy lại có thể từ bỏ một cách dứt khoát như thế, thì bản thân anh sao lại là người tốt được?
Tất cả mọi người trên thế giới đều có thể nghĩ về Cảnh Liêm Uy như vậy, nhưng chỉ riêng Ân Thiên Thiên thì không thể!
Bản thân cô còn có thể khao khát tình thân, chẳng lẽ Cảnh Liêm Uy thì không thể hay sao?
Trái tim con người dù sao cũng là máu thịt, cô yêu cha mẹ cô, Cảnh Liêm Uy cũng yêu cha mẹ của mình.
Thế nhưng chỉ vì không muốn cô tổn thương, chỉ vì muốn bảo vệ cô, chỉ vì muốn bản thân có cơ hội tiếp tục yêu cô, mà Cảnh Liêm Uy đã làm những chuyện khiến bản thân anh phải nếm trải tất cả những đau đớn giày vò tâm can! Nhưng vì anh không nói ra, nên tất cả mọi người đều cho rằng anh không biết đau…
Cát Thành Phong mím chặt môi, nhìn về phía Ân Thiên Thiên đầy căm giận.
Vốn là đấng trời ban kiêu ngạo cao sang, thế nhưng vì cô mà rơi xuống vũng bùn.
“Khi nào thì anh ấy đến? Cho tôi một thời gian cụ thể đi” Ân Thiên Thiên lặp lại một lần nữa, đôi mắt ẩn chứa sự tức giận.
Cát Thành Phong hít một hơi sâu, rồi đột nhiên nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, ngạo nghễ nhìn cô rồi hỏi: “Thiếu phu nhân, trong mắt cô, cậu ba là người như thế nào?”
Ân Thiên Thiên sững sờ trong chốc lát, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của anh ta tiếp tục vang lên.
“Tôi biết là mấy ngày vừa qua bị nhốt ở đây, trong lòng cô đã suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như, liệu cậu ba có từng mơ về cuộc sống gia đình hạnh phúc, ví dụ như, liệu cậu ba có định giam cầm cô suốt đời hay không, ví dụ như, liệu cậu ba có chỉ coi cô như một công cụ để sinh con hay không…” Nói đến đây, Cát Thành Phong quan sát sắc mặt của Ân Thiên Thiên, thấy gương mặt cô tái nhợt, cậu ta liền biết bản thân đã đoán đúng. Thời gian 3 ngày cũng đủ để khiến cho cô suy nghĩ về nhiều thứ, cũng đủ để khiến cô suy nghĩ viển vông, Cát Thành Phong không kìm được mà cười nhạo một tiếng, trong lòng đột nhiên thấy xót xa cho người đàn ông kia “Từ trước đến nay cậu ấy là kiểu người như thế nào, những chuyện mà cậu ấy làm hoàn toàn dựa với tâm trạng, trong tay cậu ấy nắm giữ vô số sản nghiệp mà nhà họ Cảnh không hề hay biết, việc mà cậu ấy thích nhất là đứng bên bàn phẫu thẫu cứu người, cậu ấy ghét nhất là bị lừa gạt bởi những người xung quanh, tất cả mọi người đều nói cậu ấy là một người lạnh lùng thờ ơ, nhưng sao tôi cùng với Thừa Phó Lân lại có thể đi theo cậu ấy nhiều năm như vây? Quãng thời gian mà cô ở bên cạnh cậu ấy không hề ngắn, hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô chắc cũng biết rõ, cậu ấy là người như thế nào, hiện giờ, chẳng lẽ cô có thể cho rằng người đàn ông hèn hạ trong suy nghĩ của cô là cậu ấy được hay sao?”
Câu hỏi ngược lại này khiến Ân Thiên Thiên hoàn toàn sững sờ.
Cát Thành Phong hít một hơi sâu, sau đó lùi về sau một bước: “Thiếu phu nhân, thật lòng mà nói từ tận đáy lòng, tôi chưa bao giờ hài lòng về thân phận của cô, bởi vì tôi cho rằng người phụ nữ như cô hoàn toàn không xứng với cậu ấy, cô không đủ mạnh mẽ, không xứng đáng ở bên kề vai sát cánh cùng cậu ấy! Yêu là chuyện của cả hai người, nếu một người cứng rắn một người yếu đuối thì chỉ khiến cho hai người cảm thấy mệt mỏi, khi cô trách móc cậu ba không tin tưởng cô, không bảo vệ cho cô, không bảo vệ cho cô, liệu cô có từng tự hỏi bản thân rằng tại sao mình không trở nên mạnh mẽ chưa? Cho dù người đàn ông ấy có yêu cô đi chăng nữa, anh ta cũng không thể bảo vệ cho cô cả đời được, đến cuối cùng cũng chỉ có thể là tự bảo vệ cho bản thân mà thôi…”
Tất cả những lời này khiến cho Ân Thiên Thiên rơi vào trầm tư.
Đây là lần đầu tiên Cát Thành Phong nhúng tay can thiệp vào chuyện của Cảnh Liêm Uy với Ân Thiên Thiên, hiện giờ trong lòng hối hận cũng không kịp, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: “Tam thiếu phu nhân, có câu này tôi muốn nói với cô, chỉ mong là sau này khi cô gặp bất kì chuyện gì có thể suy nghĩ thấu đáo, từ trước đến nay, điều khiến cậu ba nhà chúng tôi trăn trở chính là làm thế nào để cô không phải chịu tổn thương, làm thế nào để có thể cùng cô lùi bước một cách toàn vẹn nhất”
Dứt lời Cát Thành Phong cũng không nói gì thêm nữa, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, để lại khoảng không gian vừa đủ để Ân Thiên Thiên có thể trằn trọc suy ngẫm…
Không thể không nói, nước đi này của Cát Thành Phong đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Ân Thiên Thiên!
Trên thế gian này, xét theo một mức độ ào đó, phụ nữ luôn yếu đuối hơn đàn ông, nhưng suy cho cùng, nửa bầu trời này cũng đều do phụ nữ chống đỡ, một người phụ nữ chỉ biết làm nũng, chỉ biết tìm kiếm sự bảo bọc, chỉ biết oán trách đàn ông không thể bảo vệ cho mình, thì cho dù ở bên cạnh người đàn ông nào đi chăng nữa thì cũng sẽ sớm ngày chia xa.
Điều mà cô muốn vô cùng đơn giản, nhưng lại đặt hết tất cả những thứ đó lên người Cảnh Liêm Uy.
Cô hi vọng anh tin tưởng cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô, nhưng cô thì sao? Cô không hết mực tin tưởng anh, ngay cả khi xảy ra biến cố, cô cũng không thể khiến bản thân tin vào sự tồn tại của anh.
Mà chuyện tình cảm, phải là sự trưởng thành của cả hai người
Từ khi hoàng hôn buông xuống cho đến khi sao giăng đầy trời, Ân Thiên Thiên vẫn cứ ngồi trong phòng khách suy nghĩ đủ thứ chuyện, mãi cho đến khi Cảnh Liêm Uy bước những bước đầu tiên vào căn phòng này, cô mới quay đầu lại, liền trông thấy bóng dáng quen thuộc…
Sau khi bận rộn rất nhiều chuyện ở bên ngoài, Cảnh Liêm uy cuối cùng cũng đặt chân vào căn biệt thự hai tầng nằm sát chân núi và vên biển ở ngoại ô thành phố T.
Ân Thiên Thiên được anh thành công đưa từ trong bệnh viện ra, khi nhìn thấy dáng vẻ yên lặng ngồi trong phòng của cô, trái tim thấp thỏm lo sợ mấy ngày vừa qua của Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng hoàn toàn buông lỏng, tất cả mọi phiền não mệt nhọc đều tan biến ngay từ giây phút anh nhìn thấy cô.
Sau khi đổi sang dép đi trong nhà, Cảnh Liêm Uy liền đứng sang một bên lẳng lặng ngắm nhìn cô một hồi lâu mà không hề có động tĩnh gì khác.
Thím Chung rót một cốc trà rồi đặt lên trên bàn, thấy hai người im lặng nhìn nhau liền mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân.
Cổ họng Cảnh Liêm Uy như thắt lại, anh chưa bao giờ làm những chuyện điên rồ như thế, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hoảng sợ không thôi!
Anh thậm chí đã cho người đốt trụi kho hàng trống của bệnh viện Nam Tự chỉ vì muốn “bắt cóc” vợ!
Liệu cô có trách anh không? Liệu có có cảm thấy anh vốn là một kẻ điên hay không?
Trong nháy mắt, hàng ngàn câu hỏi ngổn ngang trong đầu anh.
Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên nhớ lại những lời mà Cát Thành Phong vừa nói ban nãy.
Cảnh Liêm Uy là người đàn ông như thế nào? Địa vị của anh cao như vậy, nhưng vẫn luôn thủy chung tuyệt đối với cuộc hôn nhân này, anh không ngoại tình, không có người phụ nữ nào khác, mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, mỗi ngày đều chọc cho cô vui, vậy mà chỉ vì nghi ngờ không đáng có mà cô đã vội khép anh vào án tử hình? Nếu ở vào góc độ khác, một vị trí khác, cô cũng sẽ nghi ngờ như vậy mà, phải không?