Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 338: AI BẮT CÓC ÂN THIÊN THIÊN?
Ân Thiên Thiên mất tích?
Tin tức này giống như là một quả bom mạnh mẽ khiến thành phố T nổ tung!
Nhưng so với chuyện gần đây thành phố T không ngừng có người bị tố cáo nặc danh mà nói thì chuyện Ân Thiên Thiên cũng chỉ dậy sóng mấy ngày mà thôi, thời gian dần trôi qua nhưng vẫn không tin tức gì, ngoại trừ những người đang tìm kiếm cô ra thì cũng không còn ai quan tâm nữa.
Lúc Cảnh Liêm Uy biết được tin tức này vừa đúng đang ở lão trạch của nhà họ Cảnh, Vi Gia Huệ gọi anh về nhà ăn cơm nhưng không ngờ trên bàn ăn vậy mà lại gặp được Mộc Yên Nhiên, một bộ váy liền áo màu hồng khiến da thịt trắng nõn của cô ta nổi bật lên.
“Liêm Uy. . .” Nhẹ giọng gọi một câu, Mộc Yên Nhiên đầy ắp tình cảm nhìn anh.
Cảnh Liêm Uy không để ý đến cô ta mà chỉ nhìn thoáng qua về phía bà cụ.
Anh biết rõ ba mẹ mình đều không thích Mộc Yên Nhiên nên tuyệt đối sẽ không vào lúc này gọi Mộc Yên Nhiên đến nhà ăn cơm, giải thích duy nhất chính là bà cụ Cảnh bảo cô ta tới.
Bà cụ Cảnh cũng không để ý tới sự lạnh lùng trong mắt Cảnh Liêm Uy mà chỉ hào khí ngàn vạn đi tới bình tĩnh nói: “Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi, buổi tối hôm nay Liêm Uy đừng đi nữa, Yên Nhiên cũng đừng về nhà họ Mộc, hai người sắp kết hôn rồi thì cũng nên cố gắng bồi dưỡng một chút tình cảm đi, đừng để đến lúc kết hôn lại làm như hai người xa lạ.”
Một câu này khiến cho Vi Gia Huệ lập tức trầm mặt.
Đây là coi con của bà ta là quả hồng mềm? Cứ như vậy mà nắn sao?
Nam chưa cưới, nữ chưa gả lại bảo hai người ở chung dưới một mái nhà, bà cụ có chủ ý gì tất cả mọi người rất rõ ràng.
Đối với cách làm này ngay cả Cảnh Nguyên Phước cũng phải bất mãn nhíu nhíu mày.
Lần đầu tiên Vi Gia Huệ phản bác lại bà cụ, bà ta đưa tay múc cho Cảnh Liêm Uy một chén canh nói: “Mau ăn cơm đi, không phải con nói lát nữa còn phải trở về bệnh viện thăm Thiên Thiên sao? Không biết bây giờ đứa bé kia thế nào rồi, mẹ nấu một chút canh chờ lát nữa con mang tới đó con mang tới cho cô ấy nhé, luôn luôn phải ăn đồ ăn của bệnh việc đoán chừng cũng ngán.”
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cúi đầu không nhịn được hơi cong lên khóe miệng.
Đây là mẹ già của bọn họ muốn bạo phát sao?
Sắc mặt bà cụ Cảnh lập tức liền trầm xuống, nghiêm nghị nói với Gia Huệ: “Gia Huệ cô có ý tứ gì vậy? Tôi đã nói ở lại mà cô lại muốn đem người đuổi đi?”
Vi Gia Huệ vẻ mặt vô tội nhìn bà cụ, nói: “Mẹ, con không hề có ý gì cả, chỉ là mẹ cũng biết cô Mộc Yên Nhiên đây đã hoàn toàn không thể sinh con được nữa, mà con cũng hiểu rõ là nếu Liêm Uy cưới Mộc Yên Nhiên thì cả đời này nó cũng không thể có người phụ nữ nào khác được nữa vậy thì không phải đứa bé trong bụng Thiên Thiên là đứa con duy nhất của nó à? Mẹ muốn bế chắt trai nên con đang cố gắng làm cho cảm xúc của Thiên Thiên nhanh chóng ổn định lại tránh cho cô ta lại làm ra chuyện gì điên rồ không phải sao?”
Một câu này khiến cho sắc mặt Mộc Yên Nhiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ngay cả bà cụ cũng không chịu được tái cả mặt nhưng lại không phản bác được gì.
Cảnh Liêm Uy vì một Ân Thiên Thiên mà có thể biến thành tình trạng như bây giờ chẳng lẽ không phải đang biến tướng nói cho bọn họ biết anh sẽ không chạm vào Mộc Yên Nhiên một lần nào, còn Mộc Yên Nhiên cũng không thể mang thai con của anh được, nếu như cứ kết hôn với cô ta thì tương đương với việc Cảnh Liêm Uy tuyệt tự!
Nghĩ đến tình huống này, bà cụ chỉ nhíu chặt lông mày không nói gì.
Cảnh Liêm Uy châm biếm hơi cong khóe miệng lên an tĩnh cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, thậm chí Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp nhận thì điện thoại trong phòng cũng liên tiếp vang lên theo, quản gia cũng vội vàng đi tới nói nhỏ vài câu bên tai bà cụ.
Lạch cạch!
Một tiếng vang lanh lảnh cất lên, bộ đồ ăn trước mặt Cảnh Liêm Uy lập tức va vào nhau phát ra tiếng vang chói tai.
“Cô nói cái gì?” Cảnh Liêm Uy gầm lên một tiếng ánh mắt mang theo lửa giận nồng đậm rơi xuống trên mặt Mộc Yên Nhiên và bà cụ Cảnh: “Thiên Thiên mất tích, là có ý gì?”
Người nhận được điện thoại đều không nhịn được kinh ngạc, nhao nhao quay đầu nhìn bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên đang bị Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm, trong đôi mắt không nhịn được cũng mang theo mấy phần nghi ngờ.
Mộc Yên Nhiên gần như là vô thức đứng dậy trốn ra sau lưng bà cụ Cảnh dáng vẻ giống như bị kinh sợ.
“Bà nội. . .” Mộc Yên Nhiên khẽ gọi một tiếng sau đó đưa tay ra túm lấy bà cụ, đôi mắt mang theo ủy khuất nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Liêm Uy, em không hề làm gì Ân Thiên Thiên mà bây giờ em cũng không có khả năng làm gì cô ấy!”
Nhưng lúc này sao Cảnh Liêm Uy có thể nghe lọt được lời như vậy?
Từ chỗ ngồi đứng lên thẳng tắp đi tới đối mặt với bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên, mắt phượng gần như sắp phun ra lửa nói: “Mộc Yên Nhiên, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho Thiên Thiên đừng xảy ra chuyện gì nếu không tôi sẽ khiến cho cô và tất cả nhà họ Mộc phải chôn cùng! Còn bà cụ nữa, nếu như thật sự là bà ra tay thì nên nhanh chóng đem người thả ra đi nếu không cháu cũng không biết cháu sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
Giận dữ nhìn hai người trước mặt, điện thoại Cảnh Liêm Uy đang cầm trong tay gần như sắp bị anh bóp nát!
Bà cụ Cảnh vô cùng tức giận cũng ngẩng đầu giận dữ nhìn anh nói: “Cảnh Liêm Uy! Đây là thái độ mà cháu nên có đối với bà nội mình sao? Lễ nghi từ nhỏ nhà họ Cảnh dạy cháu đi đâu mất rồi? Giáo dưỡng của cháu đâu mất rồi? Vì một người phụ nữ, một đứa con gái thấp hèn của người đã hại chết ba mẹ cháu mà cháu liền muốn đối nghịch với toàn bộ Nhà họ Cảnh sao?”
Cảnh Liêm Uy không những không giận mà còn cười, lúc này cũng không để ý tới điện thoại mà tiêu sái đứng ở trước mặt bà cụ Cảnh từng câu từng chữ nói ra: “Lễ nghi ư? Giáo dưỡng ư? Bà dạy cho cháu cái gì nào? Cái bà dạy cho cháu chính là làm cách nào để bỏ đá xuống giếng, là uy hiếp bức bách? Đứa con gái thấp hèn à? Tô Nương là hạng người gì cháu không đánh giá nhưng Thiên Thiên là hạng người gì mà bà không biết sao? Toàn bộ người nhà họ Cảnh không biết sao? Bà thật sự cho rằng con mắt của ai cũng đều bị mù cả sao!”
Gầm lên giận dữ, dáng vẻ Cảnh Liêm Uy gần như sắp nhảy lên!
Anh xoay người giận dữ nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt, nói: “Tôi không quan tâm bất kể là ai ra tay với Thiên Thiên thì tốt nhất đừng để cho tôi biết, nếu không thì có là ai đi chăng nữa tôi cũng sẽ khiến cho người đó mất hết mặt mũi cũng không chừng!”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy hung hăng nhìn thoáng qua bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên một cái liền xoay người vội vàng rời khỏi lão trạch.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Nguyên Phước rối rít ngước mắt nhìn bà cụ, dáng vẻ kia nghiễm nhiên cũng là cảm thấy chuyện này chính là do bà cụ làm!
Bà cụ tức giận không kiềm chế được, phẫn nộ đập mạnh quải trượng trong tay, lớn tiếng nói: “Người như Ân Thiên Thiên đáng để nhà họ Cảnh chúng ta nội chiến sao? Từ khi nào mà nhà họ Cảnh lại bị một con nhóc con dắt mũi rồi!”
Sau khi Vi Gia Huệ tỉnh táo lại liền quay đầu qua nhìn Mộc Yên Nhiên, không nhịn được mở miệng nói: “Mẹ, sao mẹ không hỏi Mộc Yên Nhiên xem? Cô ấy có bao nhiêu chán ghét Thiên Thiên chúng còn đều biết cả. . .”
Đám cưới còn chưa tổ chức đã tới trước mặt Ân Thiên Thiên diễu võ giương oai, thậm chí còn không tiếc lợi dụng tất cả đem Ân Thiên Thiên đưa đến cho ‘Diêm Vương’, cô ta có rắp tâm gì trong lòng mọi người đều rõ ràng!
Vừa nhắc tới Mộc Yên Nhiên, dường như bà cụ cũng có chút nghi ngờ.
Chuyện này thực sự không phải là bà ta làm như vậy người có khả năng nhất cũng chỉ có thể là Mộc Yên Nhiên!
Thấy tất cả mũi nhọn đều chĩa thẳng vào mình, Mộc Yên Nhiên lập tức liền hoảng loạn, vội vàng điềm đạm đáng yêu nói: “Bà nội, không phải cháu, thật sự không phải cháu, bây giờ sao cháu lại dây vào Ân Thiên Thiên được chứ, trong bụng cô ta còn đang mang thai chắt trai của bà mà nên cho cháu lá gan lớn bằng trời cháu cũng không dám đâu. . .”
“Không dám?” Cảnh Thiên Ngọc cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nhìn cô ta nói: “Không dám mà lúc trước cô còn có bản lĩnh đưa cô ấy tới tay ‘Diêm Vương’ à, lúc trước không phải cô cũng nói là ‘Không dám’ như bây giờ sao!”
Mộc Yên Nhiên lập tức nghẹn lời nhưng cô ta cũng biết lúc này không thể im lặng được nên vội vàng khóc nói với bà cụ Cảnh: “Bà nội, bà tin cháu đi, thật sự không phải là cháu làm, không phải cháu làm mà!”
Bà cụ bị Mộc Yên Nhiên làm ầm ĩ khiến trong lòng càng thêm bực bội, khoảng thời gian này trong lòng bà ta vốn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện nên luôn cảm thấy bực bội khó chịu sẵn mà bây giờ Mộc Yên Nhiên lại luôn luôn dùng cách một khóc hai nháo với bà ta như thế, cho dù trong lòng có vừa ý cô ta như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện trước kia khi biết thân thể cô ta không tốt nhưng sau khi phẫu thuật vẫn còn có thể đẻ con được, ai biết Mộc Yên Nhiên lại càng ngày càng tốt, chỉ đáng tiếc là không còn khả năng sinh con nữa, bây giờ bà cụ có thể tiếp nhận cô ta cũng đã không tệ rồi!
“Bỏ tôi ra!” Bà cụ gầm lên một tiếng, thời khắc này bà cụ không hề che giấu sự bực bội và ghét bỏ của mình đối với Mộc Yên Nhiên, ánh mắt kia đâm vào lòng cô ta khiến cô ta vô cùng đau đớn: “Không phải thì đưa ra bằng chứng không phải cô làm ra đây đi! Nếu không có chứng cứ, cô cảm thấy ai sẽ tin cô chứ!”
Nói xong câu này rốt cuộc bà cụ cũng không để ý tới cô ta nữa, quay đầu sang nói với Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình: “Hai người lập tức cho người qua đó tìm đi, bất luận thế nào cũng phải tìm được người cho tôi! Cũng phải chú ý xem đây có phải là mưu kế của Ân Thiên Thiên hay không, đừng để cô ta mang theo chắt trai của tôi rời đi như vậy!”
Vi Gia Huệ chỉ nhìn bà cụ một chút không nói gì.
Trong mắt của bà cụ có lẽ bây giờ Ân Thiên Thiên chính là loại phụ nữ đầy bụng tâm tư, đầy bụng tâm kế rồi!
Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình nhìn thấy chuyện này không liền quan tới bà cụ nhà mình thì lập tức cuống lên, vội vàng quay người đi phân phó người bên dưới đi tìm, cố gắng trong một thời gian ngắn nhất tìm ra được Ân Thiên Thiên. . .
. . .
Bên trong ‘Nocturne’, từ sau khi Cảnh Liêm Uy đồng ý sẽ kết hôn với Mộc Yên Nhiên thì đã chuyển toàn bộ đồ đạc của anh trở về.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng tiến lên nhưng ánh mắt lại không để lại dấu vết liếc nhìn người đàn ông sợ đầu sợ đuôi đang đi theo phía sau Cảnh Liêm Uy, giả vờ như không nhìn thấy gì tiếp tục làm chuyện của mình.
Cát Thành Phong muốn đi qua đó trước nhưng trên đường lại không nhịn được tự trách nói: “Cậu ba, thật xin lỗi, do tôi không trông chừng người cho tốt!”
Vừa vặn có nhân viên phục vụ mang tới cho Cảnh Liêm Uy một ly nước ai ngờ Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên quay người lại cầm ly nước kia lên hung hăng đập vào Cát Thành Phong đang bước đến bên cạnh, chiếc ly thủy tinh kia lập tức liền vỡ tan thành năm bảy mảnh, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, quản lý trốn ở sau lưng Cảnh Liêm Uy không nhịn được cái cổ cũng co rụt lại thêm mấy phần.
“Trông người để mất? Sao cậu không tự đem chính mình là mất luôn đi!” Cảnh Liêm Uy tức giận đến mức mắt phượng gần như đỏ như máu, anh đưa tay hung hăng kéo ra cà vạt của mình, thoáng cái cả người liền lộ ra vẻ hết sức phóng đãng không bị trói buộc: “Cát Thành Phong, ngay cả người mà cậu cũng không trông chừng được vậy thì cậu còn đi theo tôi làm cái gì! Cút ngay cho tôi, bên cạnh Cảnh Liêm Uy tôi không giữ lại những người vô dụng!”
Sắc mặt Cát Thành Phong lập tức tái nhợt, cả kinh ngước mắt nhìn anh.
Thừa Phó Lân lập tức đi lên trước cầu tình nói: “Cậu ba, bây giờ chúng ta cần nhất chính là người để tìm kiếm phu nhân, Thành Phong đi theo bên người cậu ba vẫn luôn luôn cẩn trọng, coi như không có công lao thì cũng cũng có khổ lao, lúc này. . .”
“Ngậm miệng!” Cảnh Liêm Uy gầm lên một tiếng, giờ phút này cả người anh đã ở vào ranh giới của sự sụp đổ và giận dữ, anh quay đầu tức giận nói với anh ta: “Nói thêm một câu nữa thì ngay cả cậu cùng cút theo cậu ta luôn!”