Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 227: ANH ẤY CHỈ LÀ CHỒNG TRƯỚC CỦA TÔI
Nhà họ Mộc.
Khi Mộc Yên Nhiên biết tin tức nhà họ Ân đã thất bại thì hận đến mức thiếu chút nữa đập phá hết cả phòng của cô, Tử Dương không ngừng an ủi nhưng đều không có tác dụng, Mộc Long càng sốt ruột đến mức nổi giận trong nhà, từng câu từng chữ đều nói nhà họ Ân có lỗi.
“Yên Nhiên, chuyện này không vội được, con đừng có buồn vội…” Mấy ngày nay Tử Dương đều che chở cẩn thận từng li từng tí cho Mộc Yên Nhiên, chỉ sợ cô ta quan tâm đ ến chuyện vụn vặt, sau đó làm cho bệnh tình phát tác: “Con yên tâm, nếu như mẹ với cha con đều đã biết chuyện này, chúng ta nhất định sẽ không buông tha, Ân Thiên Thiên cô ta mang thai, nhưng đứa trẻ này có thể sinh ra thuận lợi hay không vẫn là chuyện khác?”
Mộc Yên Nhiên cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng mình, cô ta hiểu rõ, gần đây tâm trạng lên xuống quá lớn, lớn đến mức khả năng một giây sau đó có thể cô ta sẽ bị đưa vào phòng cấp cứu!
Nhưng mà, Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên!
Cô chính là đặc biệt đến để khắc tôi sao?
Vất vả lắm mới biết trái tim của cô phù hợp với tim mình, kết quả thế mà trong tình trạng khẩn cấp này cô lại mang thai! Còn là con của Cảnh Liêm Uy nữa!
Những điều này gộp lại, bảo cô ta làm sao có thể không tức giận?
“Mẹ, làm sao bây giờ? Con nên làm gì bây giờ?” Trong giọng nói tất cả đều là ấm ức và lo lắng, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự toan tính, Mộc Yên Nhiên ôm Tử Dương khẽ khóc thút thít nói: “Mẹ, có phải sau này con không thể bên cạnh mẹ nữa không? Có phải cũng không được gặp cha và ông nội nữa không?”
Cuối cùng Tử Dương không nghe nổi những lời như vậy nói ra từ trong miệng Mộc Yên Nhiên nữa, trên thế giới này không có bất kỳ người mẹ nào chịu được cảnh con mình nói ra những câu như vậy, nỗi buồn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có bất kỳ ai muốn nếm thử!
“Yên Nhiên, đừng sợ! Mẹ nhất định sẽ giữ được con!” Có lẽ vì gần đây Mộc Yên Nhiên hơi khác đã k1ch thích Tử Dương, lúc này trong ánh mắt bà cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Trái tim đó của Ân Thiên Thiên nhà họ Mộc chúng ta chắc chắn phải lấy, nếu như cô ta có thai, thì chúng ta khiến cho cô ta không có nữa, mang thai suốt mười tháng, chắc chắn sẽ có ngày cô ta gặp chuyện ‘Ngoài ý muốn’ mà cái ngày cô ta gặp chuyện ‘Ngoài ý muốn’ này, cũng chính là ngày Yên Nhiên con sống lại!”
Lời nói độc ác vang vọng trong phòng, Mộc Yên Nhiên ngừng ngay cơn khóc, nhưng chỉ ôm chặt lấy Tử Dương không nói lời nào.
Hít sâu một hơi, Tử Dương nhìn con gái còn rất trẻ trong ngực, cánh tay run rẩy nhưng vẫn nghĩ phải làm thế!
Ân Thiên Thiên cô, là cô chủ mà nhà họ Ân không thương không chiều chuộng, một người đàn bà d@m đãng bị nhà họ Cảnh đá ra khỏi cửa, không có ai sẽ vì cô mà làm to chuyện, còn về Ân Thiên Tuấn, nổi tiếng là người núp dưới cánh kẻ khác không chịu nổi sóng gió.
Đợi đến khi Tử Dương rời khỏi phòng của mình, khóe miệng Mộc Yên Nhiên mới nở nụ cười nhạt còn có chút trào phúng.
Tất cả mọi chuyện bọn họ làm, trong mắt cô, đều do nhà họ Mộc thiếu nợ cô!
Nếu không phải trước kia Tử Dương ngu xuẩn, nếu không phải trước đó Mộc Long trọng nam khinh nữ suy nghĩ quá đơn giản bị người khác điều khiển, nếu không phải ông cụ nhà họ Mộc kia nhìn có vẻ rất giỏi nhưng không dùng được, thì cô ta cần gì phải chờ đến tận hôm nay?
Trọn vẹn hai mươi lăm năm!
Người không trải qua thì vĩnh viễn không hiểu được cảm giác sợ hãi khi mà bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.
Cô ta sợ hãi thậm chí còn không dám chấp nhận tình yêu của mình, sợ đến mức mỗi lần đều tự ti chỉ dám trốn tránh, sợ hãi đễn mức đa nghi luôn có cảm giác một giây sau mình sẽ ngừng thở…
Mà những thứ này, đều do nhà họ Mộc ban tặng!
Chính vì như thế, nên khi lợi dụng người nhà họ Mộc cô không nhẹ tay chút nào, thậm chí tâm lý cũng không có chút áy này nào cả!
Nếu như đã quay lại, cô không muốn lại tiếp tục sống tiếp cuộc sống như trước kia!
Khi mang thai được tám tuần, Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn xin phép nghỉ đến bệnh viện khám thai.
Vừa mới đến cửa bệnh viện Nam Tự cô đã gặp ngay chị Linh, Ân Thiên Thiên cười chào hỏi cô, chị Linh cũng rất nhiệt tình đáp lại, hai người nhân lúc cùng nhau vào trong thang máy Thiên Thiên nói chuyện cười đùa với nhau.
“Tuần thứ tám rồi à?” chị Linh nhìn bụng Ân Thiên Thiên, vẻ mặt kia giống như đang nghĩ tới khi mình từng mang thai, xúc động bùi ngùi: “Mang thai phải biết tự chăm sóc bản thân, những chuyện rối loạn lung tung thì đừng suy nghĩ, giữ vững tâm thái ổn định, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, lúc này em so với ông trời còn lớn hơn, cũng đừng để mình chịu ấm ức.”
Trong thang máy có cô gái cũng đến khoa phụ sản kiểm tra nghe được những lời này thì không nhịn được nở nụ cười, sau đó người nhà bên cạnh cũng rất tán thành ý đó.
Phụ nữ có thai là một quần thể rất đặc biệt trên thế giới này, trong cơ thể có hai sự sống, sự sống kéo dài chính vì như vậy.
Hai mắt Ân Thiên Thiên cong lên, trong lòng hiểu rất rõ, những lời này của chị Linh muốn nói với cô khi mang thai phải giữ vững tâm trạng, nhưng thực tế giống như đang khuyên cô cởi bỏ khúc mắc.
Đang có thai, nên vì mình mà tính toán cho tốt.
Ý tứ mơ hồ ấy chẳng qua chính là bảo cô nhân dịp đang có thai, khiến Cảnh Liêm Uy phục hôn với cô, nhưng mà không phải cô chưa từng thử, thậm chí lúc ấy còn trong tình trạng như vậy, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn khăng khăng không đồng ý…
“Cảm ơn chị Linh, em sẽ chú ý.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng cười rồi trả lời, trong đôi mắt đều là sự chân thành.
Chị Linh thấy Ân Thiên Thiên thật sự đã hiểu bèn vội vàng nói thêm về vài hạng mục công việc, mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên ra khỏi thang máy mới không nói thêm với cô nữa, nhưng trong đôi mắt đang nhìn cô lại hiện lên chút đau lòng và thương tiếc.
Số lần Ân Thiên Thiên đến phòng khoa ngoại không nhiều lắm, tuy nhiên mỗi một lần đều khiến người khác rất thích.
Tính tình rất cởi mở, thi thoảng có chút suy nghĩ riêng nhưng không ảnh hưởng chút nào, nhưng ai ngờ lại gặp phải kẻ quái gở như Cảnh Liêm Uy cái kia…
Đi ra khỏi thang máy, Ân Thiên Thiên sững sờ.
Người đứng trước cửa ra vào của khoa phụ sản không phải Cảnh Liêm Uy còn là ai?
Áo khoác trắng mặc trên dáng người cao ráo của anh, rất đẹp trai giống như lần đầu tiên cô trông thấy anh ở bệnh viện vậy, chỉ là khi đó anh là chồng cô, còn bây giờ không phải nữa rồi.
“Thiên Thiên…” Vốn dĩ đang nói chuyện với bác sĩ Diêu của khoa phụ sản đột nhiên Cảnh Liêm Uy ngừng lại, nơi sâu thẳm trong ánh mắt mang theo chút si mê nhìn cô, mới ngắn ngủi vài ngày không trông thấy, vậy mà anh nhận ra sự nhớ nhung của mình như đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Ân Thiên Thiên gật đầu với bác sĩ Diêu, rồi sau đó mới liếc sang Cảnh Liêm Uy.
Bác sĩ khoa ngoại đến khoa phụ sản không sợ dọa người khác sao?
Mặt Ân Thiên Thiên không chút biểu tình bước qua, dơ tay chuẩn bị lấy số chỗ y tá, thì Cảnh Liêm Uy đã lấy ra một số khác từ trong túi áo khoác của anh, xung quanh ngay lập tức có người mở miệng hâm mộ.
“Tôi đã nói bác sĩ đẹp trai như vậy là chồng của người nào đây? Hóa ra là cô à, anh ấy thật tri kỷ, chắc đã chờ ở chỗ này lâu rồi.” Một cô gái với chiếc bụng lớn mở miệng nói, bên cạnh còn có chồng cô ấy nữa: “Từ lúc tôi đến đây đã thấy anh ấy đợi ở chỗ này rồi, số thứ tự không biết đã đổi bao nhiều lần, đợi cô đến đấy.”
Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt một chút nhưng không nói câu nào.
Cảnh Liêm Uy chỉ đứng bên cạnh nhìn cô lưu luyến, gầy đi một ít, tinh thần cũng không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Cô gái nhỏ, người chồng này của cháu coi như không kém, già như bác đây nhìn vào cũng thấy hâm mộ.” Một bác gái ngồi bên cạnh mở miệng nói, dường như là con dâu hoặc là con gái vừa vào khám rồi còn bà ngồi ngoài này chờ: “Không nói đến việc cậu ấy kiên nhẫn chờ cháu ở chỗ này, chúng tôi bảo cậu ấy gọi điện thoại giục cháu, cậu ấy còn nói không vội từ từ cháu sẽ đến, cậu ấy chờ cháu.”
“Có người chồng như vậy, thì dù mang thai có vất vả, tôi thấy cũng đáng.” Một cô gái khác đang chờ đến lượt cũng mở miệng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ: “Đợi sau khi cô sinh con, chồng cô nhất định rất yêu cô, sẽ không để cô một mình.”
Ân Thiên Thiên nghe thấy những lời này không tự chủ được khẽ cười, Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh trông thấy tim cũng đập nhanh hơn một chút, nhưng một giây sau Ân Thiên Thiên lại nói ra một câu.
“Ngại quá, mọi người hiểu lầm rồi.” Nụ cười ánh mắt Yên Nhiên, Ân Thiên Thiên rất lễ phép nói: “Anh ấy không phải là chồng tôi, anh ấy chỉ là chồng trước của tôi thôi.”
Chỉ một câu, làm tất cả mọi người đều có chút lúng túng, những người kia nhìn Cảnh Liêm Uy lại nhìn Ân Thiên Thiên đều không nói câu nào.
Bác sĩ và y tá ở sau lưng cũng không ngờ Ân Thiên Thiên lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nói ra làm cho mọi người đều sững sờ, vẫn là y tá phản nhứng nhanh, vội vàng bước đến nói một câu: “Ân Thiên Thiên, đến cô rồi.”
Cả người Cảnh Liêm Uy cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn đều có chút ngẩn ra.
–Anh ấy không phải chồng của tôi, anh ấy chỉ là chồng trước của tôi thôi.
Chồng trước…
Mắt phượng dõi theo bóng lưng Ân Thiên Thiên, mãi đến khi cô bước vào trong phòng vẫn chưa thu lại.
Yết hầu lên xuống một cái, Cảnh Liêm Uy đang tự hỏi, khi nói ra những lời ấy Ân Thiên Thiên có tâm trạng thế nào.
…
Trong phòng bệnh, hai mắt bác sĩ Diêu nhìn Ân Thiên Thiên, không thể không nói cô rất ngạc nhiên với Ân Thiên Thiên.
Cảnh Liêm Uy chính là truyền kỳ của bệnh viện Nam Tự, danh hiệu ‘đôi tay thiên tài’ như vậy trong toàn bộ giới y học đều rất hiếm thấy, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại ở ngay tại bệnh viện Nam Tự, đối với Cảnh Liêm Uy ngược lại cô không có suy nghĩ không yên phận nào, ngay khi cô mới được điều đến đây, điều thứ nhất nghe được người trong bệnh viện nói, là bác sĩ cảnh và cô vợ nhỏ của anh tình cảm rất tốt.
Chỉ là, cô thật không ngờ, ấn tượng đầu tiên Ân Thiên Thiên tạo cho cô lại là kiểu này.
“Cô Ân, mời cô nằm lên giường bệnh, tôi phải bắt đầu khám cho cô rồi.” Nói nhẹ nhàng xong, bác sĩ Diêu sử dụng dụng cụ trong tay rất chuyên nghiệp, y tá đứng bên cạnh cũng đang ghi chép gì đó.
Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên đi khám thai, cô ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, có chút khẩn trương.
Bác sĩ Diêu khẽ an ủi, rồi lập tức di dụng cụ nhẹ nhàng lên chiếc bụng phẳng của Ân Thiên Thiên, sau đó trên màn hình kết nối với máy siêu âm hiện lên hình ảnh trắng đen, Ân Thiên Thiên không nhìn thấy nhưng lại hơi cảm nhận được.
Bác sĩ Diêu nhìn Ân Thiên Thiên lập tức hỏi: “Muốn nghe nhịp tim của đứa trẻ không?”
Ân Thiên Thiên kinh ngạc quay đầu nhìn cô ấy, chậm chạm gật đầu.
Đứa bé này, là do cô rất cố gắng mới mang thai, sao cô có thể không thích?
Bác sĩ Diêu chuẩn bị dụng cụ xong rồi đặt lên trên bụng Ân Thiên Thiên, cả gian phòng chìm trong yên tĩnh, ngay cả y tá cũng dừng công việc trong tay lại.
Thịch, thịch, thịch.
Một tiếng nối tiếp một tiếng hơi nhanh nhưng rất vững vàng.
Khẽ cong môi lên, nhưng trong mắt Ân Thiên Thiên lại có nước mắt chảy xuống.
Thịch, thịch, thịch.
Một tiếng rồi lại một tiếng giống như đánh sâu vào trong lòng cô, đây là con của cô.
Nhưng mà, trước đây sao cô lại bị sưng não mà muốn bỏ đứa trẻ này vậy? Mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ đến mình đã từng sinh ra suy nghĩ như vậy, Ân Thiên Thiên hận không thể gi3t chết mình!
Trong cuộc hôn nhân này giữa cô và Cảnh Liêm Uy, người vô tội nhất chính là đứa bé này.
Khám thai xong, bác sĩ Diêu dặn dò Ân Thiên Thiên vài câu rồi mới để cô ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vẫn đứng thẳng tắp đợi ở chỗ này như cũ, lúc này người xung quanh không nói gì chỉ tò mò nhìn bọn họ.
Người vợ cũ mang thai với chồng trước, rốt cuộc là chuyện gì?