Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 226: CHỜ ĐỢI TRONG ĐÊM KHUYA
Cho dù làm anh của Ân Thiên Thiên hay là một người đàn ông bình thường, Ân Thiên Tuấn đều hy vọng Ân Thiên Thiên có thể trở nên độc lập, Ân Thiên Thiên lúc trước quá ỷ lại vào Cảnh Liêm Uy cho nên mới như thế.
Dùng năng lực của mình để chứng minh cho những người từng làm tổn thương mình xem, đây là một loại khoe khoang cũng là sự kiên định.
Lời nói của Ân Thiên Thiên cho dù từ mặt nào cũng đều rất hợp lý.
Anh không thể bảo vệ cô cả đời, một ngày nào đó Ân Thiên Thiên sẽ một mình đối mặt với rất nhiều chuyện.
Trình Cương thấy Ân Thiên Tuấn im lặng chần chừ, lại nhận được sự ám chỉ của Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được nói một câu: “Thật ra tôi cảm thấy đề nghị này rất không tệ, Thiên Thiên thật sự có thể gánh vác được, chỉ xem anh có muốn hay không thôi, dù sao bây giờ cũng không phải thời đại phụ nữ chỉ ở trong nhà giúp chồng dạy con nữa…”
Sau khi Ân Thiên Tuấn im lặng rất lâu thì vẫn không nói chuyện, Ân Thiên Thiên cũng không gấp, chỉ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh ấy.
Cô tin chắc chắn Ân Thiên Tuấn sẽ đồng ý!
Vì người hy vọng cô trưởng thành nhất không phải chỉ có bản thân cô, còn có Ân Thiên Tuấn nữa!
Người, rất nhiều lúc chỉ khi chăm sóc tốt cho mình mới có tư cách muốn càng nhiều thứ hơn.
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng Ân Thiên Tuấn vẫn khá bất mãn gật đầu, dặn dò Ân Thiên Thiên lần nữa, nếu bị người bên ngoài công kích thì lập tức dừng chuyện này lại!
Anh sẽ không để cô bị tổn thương! Chuyện xảy ra ở Nam Uyển lần trước chắc chắn sẽ không xảy ra lần nữa!
Ân Thiên Thiên gật đầu, tràn đầy lòng tin đồng ý.
Đây là trận chiến đầu tiên của Ân Thiên Thiên cô, vì con cô, và vì chính bản thân cô!
…
Bận rộn cả ngày, lúc Ân Thiên Thiên trở về Tụy Đề Uyển Nam Uyển đã là bảy giờ tối, vừa tới dưới lầu đã nhìn thấy giám đốc Hoàng và một nhân viên của “nhà hàng Long Phượng” đi theo phía sau đợi ở đó.
“Cô Ân.” Giám đốc Hoàng cung kính gọi một tiếng, sau đó cười nhìn thoáng qua nhân viên phía sau, nói: “Đây là bữa tối của cô hôm nay, buổi tối sau này nếu cô cần gì có thể liên lạc trực tiếp với nhà hàng Long Phượng, chúng tôi sẽ phục vụ cho cô.”
Nói cảm ơn xong, Ân Thiên Thiên bèn cầm đồ ăn đi lên lầu, mà Giám đốc Hoàng cũng xoay người rời đi.
“Đậu Đậu.” Vừa vào nhà Đậu Đậu vẫn còn rất nhỏ đã đi lên nghênh đón, cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư.
Cuối cùng trên mặt Ân Thiên Thiên mới có một nụ cười, đặt bữa tối lên bàn rồi đưa tay ôm lấy Đậu Đậu.
“Đói bụng rồi sao? Mami lấy đồ ăn cho con.” Nói xong, Ân Thiên Thiên ôm Đậu Đậu đi vào phòng bếp.
Mới ăn bữa tối xong thì Trần Vũ đã đến, trong tay còn ôm một chồng sách.
Ân Thiên Thiên tùy ý lật xem một lát, suýt chút cười đến sốc hông.
Trần Vũ lại có thể đem một đống tạp chí thời kỳ mang thai tới cho cô, từ lúc bắt đầu mang thai đến sau khi sinh hai tháng đều có!
“Chị, bây giờ chị phải tập trung chú ý sức khỏe, những sách này lúc chị rảnh rỗi thì nhớ xem.” Trần Vũ vừa nói vừa đứng dậy kiểm tra nhà của Ân Thiên Thiên, chỉ sợ trong nhà cô có chỗ nào không tiện với thai phụ: “Đợi khi chị sinh cục cưng ra rồi mới có thể thoải mái hơn một chút, tâm trạng cũng dễ chịu hơn, em sẽ đến cho Đậu Đậu ăn giúp chị, phụ nữ có thai như chị đừng quá thân mật với động vật, không tốt cho cục cưng…”
Nghe Trần Vũ nói không ngừng, Ân Thiên Thiên thật sự rất ngạc nhiên, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Trần Vũ à, nếu không phải biết em là một người đàn ông hàng thật giá thật, chị còn thật sự cho rằng trước kia em từng sinh con đó? Bây giờ chị mới có bảy tuần mà thôi, đừng cẩn thận như vậy có được không, cũng không phải chuyện lớn của thế giới gì đó.”
Trần Vũ cũng không giận, cười ngượng ngùng nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Ân Thiên Thiên bây giờ.
Sao cậu có thể không căng thẳng được chứ, từ sau khi chấp nhận sự thật Ân Thiên Thiên muốn sinh đứa con của mình ra, cậu đã bắt đầu căng thẳng, sau khi căng thẳng còn có vui vẻ và thương tiếc, đó chính là cháu của cậu đó! Cậu sẽ làm cậu của nó! Cậu có thể không vui ư?
Trần Vũ nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, cười nhưng không nói gì, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ân Thiên Thiên chợt hơi sáng lên.
Đứa nhỏ trong bụng cô, có mấy người thật lòng thật dạ chờ mong chứ?
Chỉ sợ chỉ có một m ình Trần Vũ mà thôi…
Nhà họ Cảnh là vì cháu chắt, Cảnh Liêm Uy là vì trách nhiệm của một người ba…
Nụ cười nơi khóe miệng có thêm mấy phần châm chọc. Ân Thiên Thiên tùy ý tán gẫu với Trần Vũ mấy câu, sau đó cậu ta mới rời đi, đợi Trần Vũ đi rồi, Ân Thiên Thiên trở về phòng ngủ tắm rửa, trong phòng có hơi oi bức nên cô muốn mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng cô lại lơ đãng nhìn thấy chiếc Land Rover quen thuộc kia…
Nóc xe mở ra, người đàn ông ngồi trên ghế lái, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, mà đôi mắt phượng mê người của anh cứ mãi nhìn lên trên lầu…
Cảnh Liêm Uy.
Hô hấp hơi dừng lại, Ân Thiên Thiên sững sờ hai giây, sau đó rất tự nhiên kéo màn lên, xoay người trở về phòng ngủ.
Anh thích trông thì cứ trông đi, dù sao cô cũng không có tổn hại gì.
Tay nhỏ bé xoa lên bụng mình, Ân Thiên Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó rồi rơi vào trong giấc mơ ngọt ngào.
Mà người đàn ông dưới lầu vẫn luôn trông chừng đến bốn giờ hôm sau mới lái xe rời đi…
Dần dần, người của cả Nam Uyển đều biết, người ở trong căn nhà trên lầu mười bảy là cháu dâu trước của nhà họ Cảnh, còn cậu ba nhà họ Cảnh thì thường đến đây canh đêm, trông chừng tới sắp hừng đông ngày hôm sau mới rời đi, cái này lập tức dẫn đến lời bàn tán sôi nổi của người bên ngoài, nhưng đến tai người của Nam Uyển lại trở thành một câu chuyện cười.
Người ở đây đều không phải người có thân phận thấp, đương nhiên có thể nhìn rõ chút tình huống.
Trần Vũ đi ra từ Nam Uyển một mình về nhà, vết thương trên chân đã dần khỏi hẳn, cả người lại trở về dáng vẻ chàng trai mới lớn anh tuấn rực rỡ, còn mang theo chút hương vị lưu manh. Nhưng lúc này Trần Vũ đang nhíu chặt mày, dáng vẻ thế này của cậu ta chưa từng xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thiên.
Không ngừng lấy điện thoại ra xem, nhưng không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn.
Sau lần trước, cách liên lạc của Tô Nương đã thay đổi vô số lần, trước đây cậu còn có thể liên lạc được với bà ta, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không liên lạc được, chỉ có thể đợi bà ta tự mình liên lạc với cậu.
Tin tức Ân Thiên Thiên muốn giữ lại đứa nhỏ này, thậm chí cậu vẫn luôn không có cơ hội nói với bà ta.
Mắt thấy lại đi tới con hẻm nhõ, Trần Vũ than nhẹ một hơi, chấp nhận số phận bỏ điện thoại vào trong túi, lại bị người đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ, điện thoại lập tức rơi xuống đất, vì quá cũ kỹ nên lập tức rớt luôn nắp pin.
Ánh mắt Trần Vũ lập tức trở nên dữ tợn, phẫn nộ nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Cậu có ánh mắt gì đấy? Trần Vũ, trong mắt cậu còn có người chị là tôi không!” Trần Tinh lớn tiếng gào thét, trong mắt cũng mang theo bất mãn: “Một cái điện thoại nát có gì phải quý trọng chứ? Đúng là đồ kiến thức hạn hẹp.”
Trần Vũ xoay người nhặt điện thoại của mình lên, nhanh chóng ráp lại, ai biết Tô Nương sẽ gọi điện thoại lúc nào chứ?
Chuyện của chị còn phải nói với bà ta một tiếng mới được, nói không chừng cuối cùng chuyện trộm đứa nhỏ còn cần nhờ sự giúp đỡ của Tô Nương…
“Trần Vũ!” Thấy Trần Vũ không hề quan tâm đ ến mình, Trần Tinh càng nổi giận hơn, đưa tay muốn đẩy cậu ta.
Ai ngờ Trần Vũ đã biết trước động tác của cô ta từ lâu, vừa kiểm tra điện thoại của mình vừa lạnh lùng nói: “Chị thật sự cho rằng mang cái thân phận ‘chị gái’ là có thể bắt nạt tôi à? Nếu tay chị còn duỗi ra thêm chút nữa, chị có tin người ngã xuống sẽ là mình không?”
Một câu khiến Trần Tinh ngượng ngập rụt tay lại, mắt cũng nhìn vào cái chân bị thương của cậu ta.
Không ngờ lại khỏi nhanh như vậy, đúng là xui xẻo.
“Lần trước tôi bảo cậu gọi điện thoại cho mẹ sao cậu còn chưa gọi, cậu có biết bây giờ tôi không có tiền chi tiêu nữa không, tôi còn đặt trước một cái túi xách trong trung tâm thương mại nữa, nhưng đến bây giờ cậu vẫn chưa gọi điện thoại cho bà ta, trong tay tôi không có tiền, cậu có biết người xung quanh nhìn tôi ra sao không?” Trần Tinh tức giận chất vấn, giọng nói cũng dần lớn hơn, làm ồn ào trong còn ngõ nhỏ hỗn tạp, không hề có ai chú ý tới nơi này: “Cả ngày cậu chỉ biết vây quanh bên người Ân Thiên Thiên kia, đừng cho rằng tôi không biết, người ngoài kia lại có thể thay thế vị trí của người làm chị là tôi hả? Trần Vũ, cuối cùng cậu có lương tâm không thế?”
Trần Vũ không nói gì, sau khi xác định điện thoại của mình không bị gì mới nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Từ nhỏ, cậu đã biết cô ta không phải chị của mình, Tô Nương chưa từng giấu cậu điều này.
Chỉ là một vài chuyện lúc nhỏ khiến cậu khó mà quên được cho nên mới dung túng Trần Tinh, nếu không quan hệ của bọn họ cũng sẽ không thế này, có lẽ đã sớm như nước với lửa rồi.
“Mẹ không có liên lạc với tôi, tôi không thể liên lạc với bà ấy.” Trần Vũ nhỏ giọng giải thích, dựa trên vách tường ẩm ướt, không thèm nhìn Trần Tinh một cái: “Đợi bà ấy liên lạc với tôi, tôi sẽ nói với bà ấy.”
“Hừ, nói với bà ta? Tôi thấy bây giờ trong mắt cậu hoàn toàn không có người chị là tôi đúng không!” Trần Tinh cười nhạo, ánh mắt nhìn Trần Vũ tràn đầy khinh thường: “E rằng trong mắt cậu, bây giờ Ân Thiên Thiên mới là chị của cậu, tôi thì là cái gì đâu chứ, chỉ là một người ngoài mà thôi, ngay cả kêu cậu gọi một cuộc điện thoại cũng tốn sức như vậy, nhưng với Ân Thiên Thiên thì sao, người ta không tìm cậu, không phải cậu vẫn ân cần chạy đến à?”
Trần Vũ không muốn quan tâm tới cô ta, mặc cho cô ta nói, huống hồ Trần Tinh không biết nhưng cậu lại biết, suy đoán của Trần Tinh đều là sự thật.
Ân Thiên Thiên mới là chị của cậu, người chị bị ôm ra ngoài từ nhỏ của cậu, mà Trần Tinh chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ ở ven đường được Tô Nương nhặt về mà thôi.
Sau khi Trần Tinh mắng đủ rồi mới xoay người rời đi, không ngừng dặn dò Trần Vũ mau liên lạc với Tô Nương.
Mãi đến khi Trần Tinh rời đi, Trần Vũ mới cảm thấy bên tai mình yên tĩnh hơn không ít, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trăng lạnh đêm đông treo cao, cậu lại không nhịn được nở nụ cười.
Cũng may lúc trước Tô Nương bế Ân Thiên Thiên ra ngoài.
Nếu không, có phải cô cũng phải sống trong hẻm nhỏ lộn xộn này, nhận sự châm chọc khiêu khích của người khác không?
Chị của cậu, nên sống cuộc sống của công chúa, giống dáng vẻ chói mắt vào lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô vậy.
Đợi đứa nhỏ trong bụng chị sinh ra, cậu sẽ dẫn chị cùng nhau rời khỏi đây, sau này hai chị em sống nương tựa lẫn nhau cũng là một cuộc sống không tệ, nhưng trước lúc đó, có phải cậu nên cố gắng khiến bản thân đừng trở thành gánh nặng của chị không?
Cậu biết Ân Thiên Thiên thiếu tiền, chắc chắn tiền phải bỏ ra khi chạy trốn không phải con số nhỏ, hơn nữa đến lúc đó chẳng khác nào đối mặt trực tiếp với nhà họ Cảnh, cậu nên nghĩ cách chuẩn bị kỹ càng trước đã…
Nhưng cậu thật sự không biết công việc gì có thể kiếm tiền nhanh, còn có thể tiếp xúc với rất nhiều mối quan hệ…
Mà rất nhiều lúc, cơ hội đều sinh ra vào những thời điểm thế này