Hôm sau, ánh nắng dịu dàng vẫn trải dài trên Tuyết Vực, không khí như cũ lạnh thấu xương.
Đế Tuân tu dưỡng mấy canh giờ thương thế mới khỏi, cuối cùng cũng tỉnh lại. Thời điểm hắn mở mắt, một thân ảnh đập vào bên mi, dáng người cao cao chắp tay lẳng lặng đứng đó.
“Nguyệt Nguyệt……”
Đế Tuân nhìn bóng dáng kia một lúc rồi cất tiếng gọi y. Lúc này hắn đang ở tẩm điện trong Hàn Nguyệt Cung, vừa thấy y liền rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Nguyệt Phong nghe tiếng xoay người lại bước tới trước giường, khuôn mặt ưu sầu hóa thành hư không, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng khẽ cười.
“Cuối cùng nhị ca cũng tỉnh lại rồi.” Hoa Nguyệt Phong nâng nửa người hắn dậy, lót thêm một tấm nệm êm ở phía sau.
“Đệ cứu ta à?” Ánh mắt Đế Tuân di chuyển trên người y, thấy sắc mặt người kia vẫn như trước, không hề bị thương mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hoa Nguyệt Phong nhíu mày, ngữ khí oán trách: “Nhị ca tự ý đến Ma Vực tru sát Độ Ách, sức của một người mà muốn quyết chiến với những mười vạn ma binh, huynh có từng nghĩ đến chuyện nhỡ đâu mình bại trận sẽ có kết cục ra sao hay không? Nhị ca cứ khư khư cố chấp, lại dùng cả cấm thuật Diệt thần quyết để đồng quy vu tận với Độ Ách, sao huynh ngốc thế?”
Đế Tuân rũ mắt hạ mình trước mặt y, hắn trầm mặc một chốc rồi mới thấp giọng nói: “Giữa ta và hắn sớm muộn gì cũng phải quyết chiến một trận, dù có lấy cả tính mạng ra đánh cược thì ta cũng không tiếc để lôi được hắn xuống địa ngục! Đây là điều mà nhị ca không buông được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Nguyệt Phong, trong lòng áy náy, “Tùy ý như vậy là ta không đúng, hại đệ phải lao vào hiểm cảnh để cứu ta, nhị ca biết sai rồi. Nhị ca không muốn đệ gặp nguy hiểm, cũng không muốn mấy chuyện này gây thêm rắc rối cho đệ……”
“Vậy nên huynh muốn chết cũng không để ta biết đúng không?” Giọng nói Hoa Nguyệt Phong đột nhiên có chút tức giận, sắc mặt lạnh đi, “Ta với huynh nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm nay, mà huynh lại chẳng bao giờ chịu nghĩ tới cảm nhận của ta! Dù Độ Ách có đáng giận, đáng chết cũng không đáng để huynh lấy tính mạng ra để đánh cược! Huynh là quan trọng hơn cả!!”
“Nhị ca biết sai rồi mà.” Đầu mũi Đế Tuân chua xót, hai mắt mờ mịt, “Sau này nhị ca sẽ không gạt đệ nữa đâu.”
Hoa Nguyệt Phong có hơi không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, trong mắt cũng đầy ánh nước. Y xoay người sang hướng khác, sợ rằng nhìn Đế Tuân sẽ khiến mình rơi nước mắt.
Cùng nhau trầm mặc trong chốc lát, cả hai người vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình. Họ đều giống nhau, coi nhau như những người thân yêu nhất, không để người kia phải một chút chịu ấm ức, có thể vì đối phường mà liều cả mạng mình.
Bọn họ không biểu đạt ra ngoài, đã sớm quen với việc hi sinh cho nhau một cách lặng thầm. Họ có thể chịu đựng những trận tra tấn vô đạo, nhưng lại chẳng nhịn được quan tâm lẫn nhau, một ánh mắt liền không kiềm được cảm xúc.
Đế Tuân nén lại một lát, nhìn vào bóng lưng của y, nhẹ nhàng hỏi: “Đệ và người kia.… có khỏe không? Sau ngày hôm đó hắn có trách đệ không?” gì mà như hỏi nyc cũ dzậy anh:))
“Điện hạ một lòng với ta, chưa từng oán trách.” Hoa Nguyệt Phong hơi hơi mỉm cười, trong mắt có ôn nhu, “Ngày ấy em đoạn tuyệt với thiên hạ trước mặt quân chủ Ngũ Giới, chọn dành phần đời còn lại để đi cùng ta, ngay lúc ấy ta liền biết Điện hạ chấp nhận mình rồi, coi ta là người gần gũi nhất. Em đã chịu tin tưởng ta như vậy, thì quãng đời còn lại tacũng sẽ che chở chu toàn.”
Đế Tuân nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lâm Chiêm đâu, lẩm bẩm: “Hay là hắn còn trách ta? Không chịu nhìn mặt?”
Hoa Nguyệt Phong lắc đầu nói: “Điện hạ thiện tâm, nào có thế trách cứ nhị ca cơ chứ? Đêm qua em cùng ta trông coi huynh, vừa mới về lại tẩm điện của mình. Em biết huynh là thân nhân của ta, những chuyện đó đã sớm không để trong lòng.”
“Có phải nhị ca hơi quá không?” Đế Tuân do dự nhìn Hoa Nguyệt Phong, trong lòng chợt áy náy. Hắn vốn tưởng rằng kiếp này ngoài Hoa Nguyệt Phong ra hắn sẽ không có nửa phân thiện ý đối với người khác, mà nay lại thấy nôn nao.
“Nhị ca làm vậy là vì ta, ta biết nhị ca chỉ muốn tốt cho ta mới cố chấp đến thế. Nhưng Điện hạ là người trong lòng ta, ta không cho phép em phải chịu một chút thương tổn nào cả. Nhị ca hãy đồng ý với ta, sau này dù có ra sao cũng không được làm tổn hại đến tính mạng của em, nhị ca có làm được không?”
Đế Tuân hạ mắt, trầm mặc mất một lát, “Trừ khi Huyền Thiên Minh Kính thật sự cứu được đệ, nếu không cuối cùng hắn vẫn phải chết. Nhị ca có thể đồng ý với đệ trước lúc đó tuyệt đối sẽ không động tới hắn, nhưng nếu đến cùng vẫn không cứu được đệ thì nhị ca chỉ đành nhẫn tâm.” Hắn siết chặt tay, ánh mắt kiên định.
“Đừng trách ta, nhị ca chỉ có mình đệ mà thôi.”
Trong lòng Hoa Nguyệt PHong khẽ động, biết hắn ý đã quyết, dù có chết cũng không thay đổi.
“Nhị ca thật cố chấp, ta biết nói thêm cũng vô ích. Nhất định ta sẽ tìm được mảnh vỡ tái tạo Minh Kính, phá vỡ thế bế tắc này! Ta muốn nhị ca sống, muốn cả Điện hạ tồn tại, hai người ai cũng không thể thiếu!”
Đế Tuân cũng thấy an ủi phần nào, trầm giọng nói: “Minh Kính thất lạc trong thiên hạ, nghe nói Nhân quân giữ một mảnh của Minh Kính. Có nó trấn thủ Nhân giới, yêu ma không dám lại gần. Nghe đồn người nọ tính khí cổ quái, thích nhất là nghiên cứu mấy loại pháp trận quỷ dị, tuy linh lực không sánh bằng chúng Tiên Ma nhưng cũng không thể coi thường. Chuyến này tới nhân gian không được thiếu cảnh giác, chớ có sập bẫy của hắn.”
“Nhị ca yên tâm, ta có suy tính cả.”
…
Lâm Chiêm chưa ngủ được bao lâu chợt thấy nhoi nhói, ngày càng mãnh liệt khiến cậu phải từ trong giấc mộng bừng tỉnh.
Từng bị bệnh tim nên sợ nhất những cơn nhói đau, mỗi khi phát bệnh tay chân sẽ theo bản năng mà run rẩy. Khuôn mặt tái đi vì sợ hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thẳng lưng hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn chút.
【 Người chơi nhàn nhã quá nhỉ! 】áaaa con quễ
Trong đầu đột nhiên bật ra một giọng nói nghiêm khắc khiến Lâm Chiêm giật nảy, sau mới phản ứng lại, ra là hệ thống.
【 Nhiệm vụ giao cho còn chưa hoàn thành mà dám ngủ nghê cơ đấy? Đã thế còn ngủ ngon lành? Người chơi có biết giờ là lúc nào không hả? Đã 20 ngày trôi qua kể từ khi người chơi được tái sinh. Vậy mà người chơi vẫn chưa kiếm được điểm nào. Người ngợm kiểu gì đấy? ? 】
Lâm Chiêm bị nó thóa mạ không thương tiếc. Không biết hệ thống học đâu cái kiểu ăn nói âm dương quái khí, Lâm Chiêm nghe xong chỉ muốn cho một chưởng vào đầu chó của nó. (nếu nó có đầu)
“Rõ ràng là ngươi quá tự tin, dựa vào đâu mà cho rằng ta có năng lực giết được Hoa Nguyệt Phong chứ?” Lâm Chiêm không cam tâm yếu thế, nhỏ giọng đáp trả.
【 Chắc kiếp trước người chơi chuyên xào rau nhỉ? Choảng nồi giỏi dữ ta! Người chơi chỉ biết dây dưa ủ giấm với Hoa Nguyệt Phong thôi, ngủ cùng nhau những 20 ngày mà kêu không có cơ hội ra tay? Lần trước bổn hệ thống đã cố ý giúp đỡ người chơi hoàn thành nhiệm vụ ám sát, tất cả đều là do người chơi tự làm tự chịu, đòi đoạn tuyệt với cả thiên hạ để giờ điểm chác tới tay cứ thế bay mất! Người chơi có biết nếu không giết được Hoa Nguyệt Phong trong mười ngày tới, thì sẽ phải rúc xuống la sát địa ngục làm mồi cho quỷ không hả! Người chơi tỉnh táo giùm đi!! 】
Hệ thống hận không thể mọc ra một đôi tay đấm cho thằng nhóc một cái.
Lâm Chiêm đề cao câu nói lạc quan “Vạn vật đều có thể giáo dục, không có ai trời sinh đã là ma đầu”, kiên nhẫn khuyên bảo: “Chúng ta đến đến từ thế kỷ mới tươi sáng, nên có một trái tim biết phân biệt đúng sai. Nếu đã biết tất cả tiền căn hậu quả, biết Hoa Nguyệt Phong bị thế đạo này ép buộc mới trở thành ma đầu phản diện thì sao có thể tính hết tội lỗi lên đầu y chứ? Nhân chi sơ, tính bản thiện, Hoa Nguyệt Phong cũng đâu phải vừa sinh ra đã là địch của Ngũ Giới, tự tiện xử quyết thật không công bằng!”
【 Thế cơ, người chơi thích Hoa Nguyệt Phong rồi à? 】
Lâm Chiêm đột nhiên bị nó hỏi khó, phản ứng chậm mất mấy giây, đến miệng lại không biết nói gì. Gương mặt cậu đột nhiên đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cúi đầu. chết rồi con ơi, đỏ mặt là biết sao rồi đó hí hí ‘v’
【Cảnh báo! Cuốn sách này cấm cả hai bên chính phản yêu đương! Người chơi không thể động tâm với thứ không thể động được! Nếu không ta sẽ chia rẽ các người! ! ! 】
Hệ thống phát ra giọng điệu chống cự cẩu lương.
Lâm Chiêm: Mỹ nhân cạn lời……
【 Thời gian còn lại của người chơi sắp hết, cách mục tiêu rời khỏi thế giới này những 10.000 điểm! Vẫn còn cả một chặng đường dài dằng dặc phía trước, hy vọng người chơi sẽ quăng bỏ tạp niệm, phấn đấu chăm chỉ hơn nữa! Bổn hệ thống đảm bảo sau khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới ban đầu sẽ sở hữu ngay một anh bạn trai, gi gì gì gi thứ gì cũng có! Được không nào? Moa moa ~】
Lâm Chiêm:…… Soái ca ta đây cảm thấy có điều chẳng lành!