Đế Tuân cuối cùng thôi huy động linh lực, bay ngược trở lại trung tâm sấm sét hỗn loạn. Trong tay hắn chợt hiện lên một đạo chú ấn, lúc tới gần quang trận liền tuôn ra, trải rộng thành mấy vòng kim luân.
*Kim luân: pháp trận màu vàng
Phía trên kim luân tán rộng chú văn quỷ bí, ẩn chứa linh lực vô thượng, lại để trống ra một chỗ trú ẩn giữa hàng ngàn điện đỏ.
Ánh mắt Đế Tuân kiên định phóng ra chút sức lực cuối cùng. Đột nhiên quanh người hắn sáng lên ánh vàng, bao phủ thân thể, rơi xuống như sao băng. Những vết nứt màu vàng dày đặc ngay lập tức bò đầy trên da, tựa như cơ thể đột nhiên tách ra vô số khe hở, nhắm phá hủy toàn bộ.
“Diệt thần quyết! Ngươi không muốn sống nữa rồi!!” Độ Ách mở to hai mắt, đột nhiên hiểu ra hắn muốn làm gì.
Đế Tuân nhìn vị Ma quân trên đài đang há hốc kinh ngạc, âm lãnh bật cười, “Ta mà chết thì ngươi cũng phải chôn cùng!!”
Hắn nhanh chóng phóng kim luân vào mảng sáng, ngay sau đó cơ thể rơi xuống, đánh thẳng một kích trong tay vào mắt trận. Hắn niệm chú, rót vào người lượng ma lực cuối cùng.
Dưới trời chợt nứt toác.
Một chùm sáng vàng nổ ra ở trên người hắn, quanh thân lóng lánh như thái dương.
Từ lòng bàn tay của hắn, một đạo gợn sóng màu vàng lan ra, đi tới đâu sấm chớp ngừng tới đó, hồng quang mờ nhạt. Trong khoảnh khắc, ánh vàng thay thế hồng quang, chiếm lấy toàn bộ thế giới này. Độ Ách cẩn thận bày bố quang trận biến thành pháp trận cho hắn sử dụng.
Thế cục nghịch chuyển.
Linh lực mạnh mẽ quét qua mọi ngóc ngách trên chiến trường, gió đập vào núi, đất nứt núi toác, khủng bố như thể muốn biến nơi này thành lò luyện ngục đáng sợ chốn trần gian.
Kim quang chiếu rọi, cơ thể của những ma binh đột nhiên nứt ra, bọn họ thống khổ kêu rên, nháy mắt mất đi năng lực chống cự. Một khi bị linh lực dò tới, trong giây lát cơ thể của bọn họ sẽ hôi phi yên diệt, không còn sót lại chút gì.
Độ Ách cùng chư vị ma tướng canh giữ đài chỉ huy, nhưng cho dù dùng hết toàn lực để thiết lập kết giới, vẫn không thoát khỏi là bên yếu thế, ngăn cản Đế Tuân hủy diệt phản sát.
Lúc này, sấm sét ngắn ngủi lại nổi lên, chuyển từ điện đỏ thành điện vàng, sức mạnh tăng gấp đôi, càng thêm kinh người. Lần này chúng không phân biệt địch ta, bắn phá điên cuồng, tất cả sinh linh đều chống cự một cách tuyệt vọng, mắt thấy sắp bị phá hủy gần như tan biến.
Kết giới của Độ Ách và các ma tướng thiết lập xuất hiện vết rạn dày đặc, nguy cơ tràn ngập, bọn họ khổ cực ráng chống đỡ, mạng sống như treo trên sợi tóc.
“Ngươi điên rồi! Ngươi thà chết cũng phải giết ta, ngươi chết thì có được gì? Ngươi là cái đồ ngoan cố, ngu không ai bằng!!”
Độ Ách nuốt xuống máu trào trên cổ họng, gắng hết sức mình khống chế linh lực hỗn loạn bên trong cơ thể. Hắn cố nén đau nhức, dồn hết sức lực vào kết giới, duy trì chốn dung thân cuối cùng.
Trên trời dưới đất đều là điện vàng lấp lánh, chỉ cần một chút cũng có thể trọng thương ma tướng cấp cao, ngay cả hắn cũng không đấu nổi vài phần. Hắn không tưởng tượng nôit Đế Tuân sẽ ra chiêu này, giờ thì còn chẳng có binh tướng để điều phối, triệt để bị đẩy vào tuyệt cảnh.
Trong ánh sáng vàng, cả người Đế Tuân đẫm máu tuôn như mưa. Vết nứt kim sắc xuất hiện trên cơ thể hắn khi trước nay đã xé toạc da thịt, phân người thành từng mảng lớn nhỏ theo từng đường nứt. Nếu không phải gân cốt vẫn gắn với nhau thì chắc hẳn thân thể đã thành thịt bằm.
Hắn đứng phía trên mắt trận, vẫn đang điều khiển trận pháp. Hắn đã quyết tâm phải chết, kết thúc tất cả mọi thứ ngay ngày hôm nay.
“A —— a ——”
Hắn gân họng gào thét, tròng mắt đỏ tươi nhỏ ra máu. Trong miệng lại không biết đang niệm chú gì, chỉ thấy máu tươi nhỏ giọt khắp trận pháp, mắt trận dưới thân đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu máu, toả ra ánh sáng quỷ dị thần bí.
Hắn nhắm mắt lại, nhảy xuống……
Bạch long trên trời ngâm nga, hồng quang diệu nguyệt, một chiếc xe loan đâm vào mây dày mà tới, xuyên qua tầng tầng điện vàng, thẳng tiến mắt trận.
Một tia sáng đỏ đi trước phóng khỏi xe loan, rơi xuống cực nhanh, đột nhiên hóa thành hình người thon dài đứng trên trận pháp, vươn tay vào vòng xoáy đang chuẩn bị khép lại.
Hoa Nguyệt Phong túm lấy nửa cánh tay của Đế Tuân, sức đẩy ngăn cản lực hút của vòng xoáy. Y đột nhiên giật mạnh người lên, ôm vào trong lòng rồi bay về phía xe loan lơ lửng giữa không trung.
Đế Tuân mất máu quá nhiều, cộng với sức mạnh hỗn loạn của vòng xoáy khiến hắn mất ý thức ngất đi. Vết thương vẫn đang rỉ máu tuôn như suối nguồn.
Thân thể hắn hiện giờ còn kinh khủng hơn bị lăng trì, da thịt nứt toác, xương cốt lồ lộ, chỉ thiếu gân cốt hoàn toàn tách rời nữa thôi, không thì đã thành một mớ thịt nát.
“Nhị ca đừng sợ, Nguyệt Nguyệt tới rồi đây. Nhị ca, huynh cứ ngủ một giấc thật ngon nhé, khi tỉnh lại sẽ không sao đâu.”
Hoa Nguyệt Phong cố nén dòng nước chực trào ở hốc mắt, dùng bàn tay đỡ lấy khuôn mặt hắn. Gần như không thể cảm nhận được nhiệt độ, da mặt đã tái đi vì mất máu khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Lòng bàn tay tích tụ một chùm sáng đỏ chậm rãi di qua miệng vết thương. Linh lực nhanh chóng chữa trị, máu cũng ngừng chảy.
Hoa Nguyệt Phong đặt người lên xe loan. dùng áo lông chồn bao bọc lấy thân thể của hắn. Y nhìn khuôn mặt người nọ, nghiêm túc kiên định nói: “Nhị ca hãy nghỉ ngơi thật tốt, phần còn lại ta giải quyết giúp huynh!”
Bạch long gầm thét đi tới bên đài chỉ huy, Độ Ách muốn thừa cơ chuẩn bị phá vây lại bị một chùm sáng đỏ chặn lại, vây giữ tại chỗ.
Bầu trời truyền đến âm thanh uy nghiêm: “Ma quân Độ Ách, ngươi soán quyền đoạt vị, đả thương nhị ca của ta, nghiệp chướng nặng nề! Nếu huynh ấy đã muốn, ta sẽ thay người đòi lại!!”
Thân ảnh màu đỏ chợt dừng ở trước mặt Độ Ách, Hoa Nguyệt Phong dịch chuyển tới nơi, bàn tay nắm lấy cổ hắn lập tức nhấc người lên.
Ma tướng tiến lên hộ chủ, Hoa Nguyệt Phong cũng không thèm nhìn, phóng ra sát khí đầy người khiến bọn chúng trọng thương hộc máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Ngươi…… Ác ma!”
Đôi mắt đỏ tươi của Độ Ách căm tức trừng Hoa Nguyệt Phong, vẻ mặt của hắn cực kỳ dữ tợn, hận không thể giết chết y. Hai tay hắn dùng sức siết lấy bàn tay của Hoa Nguyệt Phong, liều mạng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp.
Hoa Nguyệt Phong siết hắn một chốc, tới khi sắp hít thở không thông mới đánh văng thân thể hắn ra ngoài.
Độ Ách còn chưa kịp bò dậy đã thấy Hoa Nguyệt Phong nhanh chóng xuất hiện trước mặt, dưới lòng bàn tay phóng ra một chùm sáng đỏ, bao vây lấy hắn. Trên người hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều chú ấn, đã bị hạ pháp trận.
“Ngươi muốn làm gì? Đừng có mà xằng bậy!!”
Độ Ách kinh hãi phát hiện mình không nhúc nhích được, như thể bị những chú ấn kia đính ở trên mặt đất. Hắn hoảng sợ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoa Nguyệt Phong, thấy khóe miệng không rõ ý cười liền lạnh sống lưng.
Hoa Nguyệt Phong nâng tay lên, một chùm sáng đỏ bắn vào mắt trận, dưới tác động của linh lực, điện vàng nổ vang sáng chói, so với lúc trước còn hung mãnh, dày đặc hơn.
“Ngươi…… Ngươi đừng có mà làm bậy!!” Độ Ách sợ đến toát mồ hôi lạnh, đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn khó nhọc vùng vẫy trên đất, cố gắng đứng dậy vẫn chỉ tốn công vô ích.
Hoa Nguyệt Phong ngồi xuống cạnh hắn, mặt không biểu tình thưởng thức gương mặt sợ sệt của đối phương. Y dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, bắt phải nhìn thẳng vào mình.
“Sợ à? Hóa ra Ma quân điện hạ cũng biết sợ cơ đấy.” Hoa Nguyệt Phong ngữ khí ôn hòa, nhưng vẫn không che giấu được sự tàn nhẫn ẩn trong đó. Y cúi đầu gần hơn một chút, ghé vào tai hắn nói: “Cái lúc ngươi ngược đãi kẻ yếu có nghĩ rằng họ cũng sợ hãi vậy không? Khi ngươi giết người vô tội, đã từng nghe thấy họ cầu xin sự thương xót hay chưa?”
Trong mắt Hoa Nguyệt Phong hiện lên tơ máu, vô cùng uy lệ, “Mấy trăm năm nay ta và nhị ca bị cái loại tự xưng là chiến sĩ chính nghĩa như ngươi đuổi giết nhiều vô số kể, bao lần chúng ta rơi vào hoàn cảnh túng quẫn như ngươi hiện giờ, các ngươi có từng khoan thứ, thương xót bao giờ chưa?
Ta và nhị ca là tội nhân bị thế gian này ruồng rẫy, các ngươi chưa từng thương tiếc lần nào, hôm nay cũng không xứng xin tha với ta!!”
Hoa Nguyệt Phong phất áo đứng dậy, mặt lạnh ngạo nghễ, “Chuyện gì cũng có công đạo của nó, dù ta là ác linh Minh Kính, chú định đọa ma cũng không tới phiên các ngươi nắm giữ vận mệnh! Các ngươi đã vượt quá bổn phận của mình, ta càng phải tự tay đòi lại công đạo!”
Đột nhiên y chỉ vào lưới điện điên cuồng trên đầu, hét lên một tiếng: “Dòng điện kia chính là kết cục của ngươi!!”
Hoa Nguyệt Phong cười lạnh lui về sau, biến mất trước mặt hắn.
Ngay sau khi y biến mất, điện vàng ngày càng mãnh liệt, trở nên hỗn loạn như ác quỷ điên cuồng xé toạc bầu trời, xuyên thủng toàn bộ thế giới trước mặt.
Độ Ách trên người chú ấn lập loè, đột nhiên phóng ra một cỗ linh lực bí ẩn. Điện vàng trên trời bị nó hút lại, đột ngột ập xuống.
Một tia đập xuống chân hắn, tia khác phóng thẳng vào tay, đục lỗ ở bụng……
Đánh tới khi thịt vụn cũng bị tan thành bột mịn……
…
…
Đêm dài mênh mông, gió lặng im ắng.
Bạch long kéo xe loan xuyên qua mây sao, một đêm không ngủ này cuối cùng cũng sắp trôi qua.
Hoa Nguyệt Phong tựa vào Đế Tuân bên cạnh, nhìn hắn cười nhẹ.
“Nhị ca, từ trước tới nay đều là huynh bảo vệ đệ, cứu đệ thoát khỏi Thiên lao, cho đệ tái sinh, về sau đến lượt đệ che chở cho huynh.”
“Cái đám đáng ghét, dối trá kia chúng ta sẽ quét sạch từng tên một, bọn chúng đã nợ ta quá lâu rồi. Hiện giờ chính là lúc đòi lại từng chút một.”
“Nhị ca, huynh an tâm ngủ đi, trời—— sắp sáng rồi.”