"Được rồi, các em nghỉ."
Cô giáo vừa dứt lời, các bạn nhỏ trong lớp reo lên, chạy ùa ra bên ngoài như đàn ong vỡ tổ. Vũ An chậm chạp thu dọn đồ đạc vào chiếc cặp con ong vàng. Đến khi ra khỏi lớp học thì các bạn đã về hết. Cô bé ngồi trên bậc thang mang giày, nghe tiếng bước chân tiến lại gần, cô bé ngẩng đầu.
"An, em đợi mẹ à."
"Dạ không cô, em đi bộ về lớp học của mẹ." Cô bé giơ ngón tay mập mạp trỏ về ngôi trường tiểu học nằm ở phía bên kia đường.
"Xe cộ đông lắm. Để cô đón em qua trường nhé."
Vũ An gật đầu, lí nhí cảm ơn cô giáo.
"Em biết mẹ dạy lớp nào không?"
Vũ An suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Cô giáo cảm thấy không yên tâm bèn dắt cô bé đến phòng bảo vệ hỏi lớp mẹ bé dạy. Phòng học mẹ An dạy nằm ở phòng thứ 5 tầng trệt. Đến gần phòng học thứ năm, Vũ An buông tay, cô bé gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.
Cô giáo khom lưng xoa đầu cô bé, giọng nhẹ nhàng. "Được rồi, cô đi đây."
"Hai nhân một là hai."
"Hai nhân hai là bốn."
"..."
Trong căn phòng, các bạn nhỏ ngồi trên ghế, hai tay đặt trên bàn, mắt nhìn thẳng, đọc thành tiếng bảng cửu chương nhân hai. Vũ An nép người sau cánh cửa màu xanh thẫm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn các anh chị trong lớp học. Cậu bé ngồi ở bàn đầu lơ đãng nhìn ra bên ngoài phát hiện ra cô nhóc mũm mĩm, trắng trẻo như cục bông, trên người mặc áo thun trắng viền xanh dương in dòng chữ "Mẫu giáo Họa Mi" nấp sau cửa. Cậu bé liền trỏ tay về phía cửa "a" một tiếng.
"Cô ơi. Có em nhỏ đứng ở ngoài cửa."
Vũ An giật mình, cả người lộ ra ngoài cửa, lúng túng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Sao con lại ở đây. Hôm nay, cô cho tan học sớm à."
Vũ An gật đầu, nắm chặt lấy tay mẹ, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn bước vào phòng học. Vũ An ngồi trên ghế giáo viên. Ở vị trí này cô bé có thể nhìn toàn bộ lớp học, hàng chục ánh mắt đều hướng về phía cô bé, tò mò có, thích thú có. Vũ An nắm chặt vạt áo, rũ mắt, nhìn trên bàn, bàn này lớn và dài như bàn làm việc của mẹ An vậy. Vũ An không dám nghịch ngợm gì cả chỉ ngồi im như tượng. Đến khi cảm nhận được các bạn trong lớp không còn dán mắt lên người, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Mẹ ơi. Con muốn vẽ tranh." Vũ An nắm lấy cổ tay mẹ, giọng nhỏ như muỗi.
Mẹ An mở cặp sách tìm cây bút chì nhưng không thấy đâu cả. Bạn nhỏ ngồi bàn đầu đối diện với bàn giáo viên hỏi.
"Cô tìm bút chì ạ?"
"Ừ. Hồi sáng, cô có mang theo mà giờ không thấy đâu cả."
Bạn nhỏ kia liền quay xuống bàn dưới, mở hộp bút lấy cây bút chì, chưa kịp quay lên thì bị người nọ giữ cổ tay.
"Mày lấy bút tao làm gì?" Nguyên Khang gằn giọng.
"Đưa cho cô mượn."
"..."
Ngày mai, Vũ An được ba mẹ đưa đi "Miền Đất Hứa." Khu vui chơi rộng lớn nằm cách thành phố A năm ki lô mét về phía Nam. Khu vui chơi mở cửa từ tháng mười năm ngoái, đa dạng trò chơi thú vị.
Cô bé Vũ An phấn khích, hồi hộp đến mức không ngủ được. Cả đêm, lăn qua lăn lại trên giường, cô bé vỗ tay lên mặt ép bản thân vào giấc ngủ.
Trời chưa sáng, cô bé Vũ An đã lục đục dậy, cô bé đi lên đi xuống cứ ngó vào căn phòng ba mẹ chờ ba mẹ thức dậy. Vũ An chưa biết xem đồng hồ nên cô bé không biết bây giờ là bao nhiêu giờ cả.
Vũ An chán nản bày hộp màu trên bàn, bé con tô nốt bức tranh hôm qua. Hai cẳng chân đung đưa trên ghế.
"An. Dậy đi con." Mẹ An gõ cửa sau đó mở cửa ra.
"Con dậy khi nào vậy?"
"Dạ lúc nãy."
Mẹ An sững người, sau đó ôm cô bé vào lòng, bà véo chiếc má bánh bao, cười. "Háo hức đến vậy à?"
"Dạ."
Cuối tuần, Miền Đất Hứa đông đúc hơn thường ngày, dòng người chen lấn, xô đẩy, Vũ An liền bị đẩy ra phía ngoài rìa, cô bé bước đi loạng choạng, ngã nhào xuống đất.
Khóe mắt cay cay, chưa đầy mười giây sau liền òa khóc, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Giữa không gian nhộn nhịp như thế này, không một ai chú ý đến cô bé ngồi trên bệ hoa khóc nức nở.
"Bé ơi. Bé lạc cha mẹ à."
Vũ An ngẩng đầu, mù mịt đưa mắt nhìn những gương mặt xa lạ, nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh.
Nguyên Khang bước lại gần cô bé. Cậu nhóc đưa tay muốn đỡ cô ngồi dậy. Vũ An vô thức nghiêng người ra sau, né tránh cậu, nước mắt lăn dài trên má.
"A a a. Con nhớ ra rồi. Em bé này là con của cô Thùy." Nguyên Khang nhìn cô bé nghiền ngẫm một lúc rồi reo lên.
Lúc này, Vũ An mới chú ý đến cặp vợ chồng đứng cách Nguyên Khang khoảng năm bước chân.
"Con làm cô bé sợ rồi kìa." Người phụ nữ kéo cánh tay Nguyên Khang về phía mình.
Nguyên Khang móc trong túi ra cây kẹo bò sữa, cậu nhóc nắm lấy tay cô bé, đặt viên kẹo vào lòng bàn tay, cười lên lộ hai lúm đồng điếu.
"Anh không cố ý làm em sợ đâu. Cho em viên kẹo nè."
"Con có chắc là cô bé này con của cô Thùy không?" Ba Khang nói.
"Chắc chắn mà."
"Làm sao đây. Mẹ không nhớ số của cô Thùy."
"Con nhớ." Vũ An quệt nước mắt Giọng nghèn nghẹn.
"Con nhớ số điện thoại của mẹ." Vũ An nói thêm.
Khi Vũ An tập tành nói rõ thành chữ. Ba mẹ cô bé đã dạy cô bé học số điện thoại của ba mẹ phòng trường hợp xấu xảy ra.
"09xxxxxxxx"
Bên kia điện thoại vang lên truyền đến giọng nói quen thuộc. Mẹ An cố gắng bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói của mình. "Alo. Được chị đến ngay."
Nguyên Khang ngồi bên cạnh cô bé, cậu lấy sợi dây chun trong túi ra, mỉm cười.
"Anh sẽ hướng dẫn em cách làm ngôi sao năm cánh bằng dây chun nhé."
Nguyên Khang chỉ muốn làm cái gì đó thật vui để khiến cô bé này cảm thấy không buồn chán nữa.
"Đầu tiên là như này. Sau đó là như thế này..."
"Oa! Anh siêu quá." Vũ An vỗ tay bộp bộp.
Trong lòng cậu vui như mở cờ nhưng ngoài mặt cậu lại bình tĩnh, cậu xoa cánh mũi, nâng giọng cao hơn một tông.
"Cũng thường thôi."
Đúng lúc này, ba mẹ An đi đến, Vũ An liền đứng dậy, chạy ùa đến, ôm ba, cô khẽ cựa đầu vào lòng mẹ nũng nịu.
"Chị cảm ơn em nhé."
"May mà con bé nhớ số mẹ chứ không thì chúng em cũng không biết tìm chị bằng cách nào."
"Chị dạy bé biết sớm như vậy tốt quá."