Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 71



Edit: Frenalis

Mang thai là một trải nghiệm vừa vất vả vừa hạnh phúc. Trước đây Phương Y không thật sự cảm nhận được tình thương của mẹ là như thế nào, nhưng giờ đây cô đã hiểu. Cảm nhận bụng mình lớn dần từng ngày, trong lòng cô trào dâng niềm mong đợi xen lẫn lo lắng.

Theo lẽ thường, đầu tháng Giêng cô nên đi làm trở lại, nhưng Chu Lạc Sâm đã sắp xếp cho cô nghỉ ở nhà. Anh nói cô là trợ lý của anh, nơi làm việc và thời gian nghỉ sinh đều do anh quyết định, vậy nên cô chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai là được.

Bởi vì thai của Phương Y mới được gần 5 tháng, mẹ cô cũng tạm thời chưa chuyển đến ở cùng để không làm phiền thế giới riêng của hai vợ chồng. Bà dự định khi Phương Y được 6, 7 tháng sẽ đến giúp đỡ việc nhà và nấu nướng.

Thực ra, Chu Lạc Sâm muốn thuê bảo mẫu hơn, không muốn làm phiền mẹ vợ. Thứ nhất, để người lớn tuổi phục vụ cũng không phải là hiếu thuận, thứ hai, bảo mẫu có thể sa thải bất cứ lúc nào mà không cần kiêng dè gì, trong nhà sẽ thoải mái hơn, còn mẹ vợ thì không được...

Phương Y không hề biết những suy nghĩ này của Chu Lạc Sâm. Cô ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, không dám xem TV nhiều vì sợ phóng xạ, chơi điện thoại cũng không dám chơi lâu vì lý do tương tự.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô nhận ra nếu muốn hoàn toàn tránh phóng xạ là không thể, cô chắc chắn sẽ buồn chán đến chết. Cho nên cô nhờ Chu Lạc Sâm mua sách giúp mình, đủ loại sách, từ sách chuyên ngành luật, sách nuôi dạy trẻ sơ sinh đến tiểu thuyết ngôn tình để giải trí.

Chu Lạc Sâm ngồi trong văn phòng nghiêm túc xem danh sách mà cô gửi. Những cuốn đầu tiên đều bình thường, nhưng càng về sau, tên sách càng kỳ lạ.

Anh lặng lẽ mở cửa hàng online, gõ tên những cuốn sách đó vào. Những cuốn chuyên ngành thì có thể mua được, còn những cuốn kỳ quái kia thì không tìm thấy.

Chu Lạc Sâm gọi điện cho Phương Y, nhíu mày hỏi: "Những cuốn sách em muốn mua ở phía sau là sách gì vậy?"

"Tiểu thuyết đó, ở hiệu sách ngoài khu mình có bán. Nếu anh không tiện thì em tự ra ngoài mua cũng được." Phương Y cảm thấy mình rất biết điều.

Chu Lạc Sâm nhớ đến trận tuyết gần đây, băng trên đường vẫn chưa tan hết, đường rất trơn, một bà bầu ra ngoài thật sự quá nguy hiểm. Nhưng những cuốn sách đó...

"Hiệu sách đó mấy giờ có người?" Anh hỏi.

Phương Y đáp: "Từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, anh đi lúc nào cũng được, bà chủ là một trạch nữ lúc nào cũng ở đó."

Chu Lạc Sâm có chút khó chịu nhưng vẫn đồng ý đi mua. Sau khi anh cúp máy, Phương Y ở nhà cười khúc khích.

Không ngờ luật sư Chu nổi tiếng cũng có ngày phải đi mua tiểu thuyết ngôn tình. Phương Y nhìn danh sách mình đã đưa cho anh, toàn những cái tên sến súa như "Tổng tài mị ái xin anh tha cho em", "Vợ trước giá trên trời mang thai bỏ trốn", "Chủ tịch phúc hắc anh là kiếp nạn của em". Đến hiệu sách rồi anh sẽ nói với người ta thế nào đây?

Phương Y rất mong chờ cảnh tượng đó, nhưng tiếc là ngoài trời tuyết rơi dày đặc, cô hiện tại đi lại khó khăn nên không thể ra ngoài, chỉ có thể tưởng tượng cho vui để an ủi nỗi lòng buồn chán vì ở nhà suốt ngày.

5 giờ chiều, Chu Lạc Sâm tan làm sớm lái xe về nhà, trên tay xách theo vài cuốn sách chuyên ngành và một ít trái cây mua dọc đường.

Khi ra khỏi cửa hàng trái cây, Chu Lạc Sâm nhớ đến những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, khuôn mặt vốn đã không có biểu cảm càng thêm u ám.

Thôi được rồi, phụ nữ mang thai ở nhà sắp hóa thành oán phụ rồi, chiều lòng cô ấy một chút vậy, dù việc này có hơi không phù hợp với thân phận của mình.

Quyết định xong, Chu Lạc Sâm lái xe về nhà. Anh nhanh chóng đến hiệu sách ở đầu khu phố, từ xa không nhìn thấy ai trong đó. Anh nghĩ nếu không có người thì anh có thể tự tìm sách rồi để tiền trên bàn, đỡ phải gặp mặt trực tiếp.

Nhưng mọi chuyện không như anh tưởng. Lúc đẩy cửa bước vào, anh phát hiện hiệu sách không phải không có người, mà là người đó quá nhỏ con, đang ngồi co ro trong một góc, trên bàn chất đầy tiểu thuyết, cúi đầu chơi máy tính đến nỗi gần như biến mất.

"Hoan nghênh quý khách." Nghe thấy có người vào, chủ tiệm nhiệt tình ra đón. Cô ấy vốn nghĩ sẽ là học sinh hoặc khách hàng bình thường, không ngờ lại là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, khí chất bất phàm.

"Anh..." Cô chủ có chút nghẹn lời, "Anh cần gì ạ?" Cô ấy chỉ bán tiểu thuyết và tạp chí, không thể tưởng tượng được có loại sách nào phù hợp với người đàn ông này, có lẽ anh đến đây có việc gì đó.

"Xin chào." Chu Lạc Sâm ôn tồn chào hỏi cô chủ, lấy ra một tờ giấy từ túi áo vest, trên đó viết những dòng chữ rất đẹp bằng bút máy, chính là danh sách những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Phương Y nhờ anh mua.

"Làm phiền cô, tôi muốn mua những cuốn sách trong danh sách này." Vẻ mặt anh bình thản, nhưng trong lòng thực sự có chút không thoải mái. Biểu cảm của cô chủ sau khi nghe anh nói càng khiến anh cảm thấy không tự nhiên.

Cô chủ hơi ngượng ngùng khụ một tiếng: "Được, tôi đi tìm cho anh." Cô ấy quay người sang chỗ khác tìm sách, trong miệng lẩm bẩm: "Nhìn rất đàn ông, sao lại đọc loại sách này? Chẳng lẽ có vấn đề về giới tính?"

Chu Lạc Sâm tai thính nghe rõ từng lời cô ấy nói. Anh vốn không định giải thích nhưng cô gái cứ lẩm bẩm mãi không thôi, những lời nói kỳ lạ khó hiểu đó khiến anh không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Mua cho vợ tôi. Cô ấy đang mang thai ở nhà rất buồn chán, muốn đọc những cuốn này." Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói, rồi cầm một cuốn tạp chí trên bàn, lướt qua vài dòng chữ. Những câu chuyện tình yêu sến súa trong đó khiến khóe miệng anh giật giật, vội vàng ném cuốn tạp chí trở lại bàn.

"Ra là vậy." Cô chủ có vẻ thoải mái hơn nhiều, "Tôi đã nghĩ sao anh lại không giống người đọc loại sách này."

Chu Lạc Sâm hơi nhếch môi đáp lại. Cô chủ tìm xong sách, gói lại đưa cho anh. Anh thanh toán tiền rồi chào tạm biệt. Cô chủ đứng bên cửa sổ nhìn người đàn ông đẹp trai lái chiếc siêu xe rời đi, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Giá như cô cũng có một người chồng tốt như vậy, nhưng với nhan sắc và tài năng của mình, đó chỉ là một giấc mơ viển vông thôi.

Bởi vì một khúc nhạc đệm nhỏ ở hiệu sách, nên Chu Lạc Sâm về đến nhà với sắc mặt không được đẹp lắm. Phương Y đang háo hức chờ đợi, định hỏi anh đã mua sách về chưa thì thấy vẻ mặt đó của anh.

Cô hơi chột dạ lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói: "Ông xã, anh về rồi."

Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm, cái bộ dáng này càng thêm chứng thực sự suy đoán của Phương Y, anh đang giận cô.

"Em làm đồ ăn ngon cho anh." Phương Y mặc chiếc áo lông rộng thùng thình, nhiệt tình tiến đến nhận áo khoác của anh treo lên. Nhìn thấy bộ dạng ân cần của cô, anh không cần nghĩ cũng biết cô đang cố gắng "chuộc lỗi".

Biết mình đã hơi quá đáng, Chu Lạc Sâm nhướng mày nhưng không ngăn cản cũng không giải thích, đặt túi sách lên bàn, chờ cô bưng bát canh đến trước mặt, anh mới từ tốn nói: "Những cuốn sách em muốn đều ở trong túi, xem có đúng không."

Phương Y hơi xấu hổ: "Em hầm canh gà cho anh, anh uống một chút lót dạ nhé."

Chu Lạc Sâm đẩy bát canh gà về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Đây là thứ em nên ăn, anh ăn gì cũng được." Nói xong, anh tự mình đi vào bếp tìm đồ ăn.

Phương Y nhìn bát canh gà trên bàn, yếu ớt đi theo sau lưng anh: "Em ăn rồi, nấu nhiều lắm, đây là để dành riêng cho anh."

Chu Lạc Sâm quay đầu lại nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Ở nhà cả ngày, có nhớ anh không?"

Phương Y nghe vậy hơi sững sờ. Dù hai người đã rất thân mật, nhưng những lời như vậy vẫn khiến cô đỏ mặt. Có lẽ đây chính là sức hút của anh? Hay nói đúng hơn là sức hút của tình yêu?

"Có." Phương Y thành thật đáp, rồi tiến sát lại nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, kéo anh trở lại bàn trà. Hai người cùng nhau uống canh gà, mỗi người một ngụm.

Uống được một nửa, Chu Lạc Sâm đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại đột nhiên muốn hầm canh gà cho anh?"

Phương Y không dám nói là mình thèm ăn, sau đó lại thấy chỉ có mình ăn thì không hay lắm nên mới nấu cho anh nữa, bèn ra vẻ nghiêm túc nói: "Dạo này anh làm việc mệt quá, em muốn bồi bổ cho anh."

Chu Lạc Sâm trầm mặc một lúc mới hỏi: "Lần trước em không hài lòng à?"

"..." Phương Y cạn lời, đẩy anh một cái: "Anh nghĩ đi đâu vậy, em nói là dạo này anh bận rộn công việc, năm ngoái chuẩn bị đám cưới cũng mệt, nên em muốn bồi bổ cho anh thôi."

Ánh mắt Chu Lạc Sâm nghiền ngẫm đánh giá Phương Y, nhìn đến mức khiến cô ngượng ngùng mới thu hồi tầm mắt, an tĩnh tiếp tục uống canh gà.

******

Phương Y mang thai đối với Chu Lạc Sâm là những ngày thật khó khăn. Anh rất mong chờ đứa con chào đời, bởi vì khi đó cả anh và Phương Y đều được giải thoát.

Vài tháng đầu Phương Y không bị nghén nặng, coi như là may mắn. Nhưng đến tháng thứ bảy, thứ tám, chân cô bắt đầu phù nề đi lại khó khăn, nằm trên giường trở mình cũng khó vì bụng quá to.

So với những người khác, bụng của Phương Y to hơn một chút vì cô mang thai đôi, ngay lúc biết được tin này, cô suýt bị doạ nhảy dựng lên. Cũng bởi vì lý do này, cô càng chú trọng giữ gìn sức khỏe tránh xảy ra sai sót. Hôm nay đi khám thai, Chu Lạc Sâm phải dìu cô đi, gần như cả người cô treo lên người anh. May mà anh cao to khỏe mạnh, nếu không đi đường dài như vậy sẽ rất mệt.

Bởi vì mang thai nên Phương Y đã lâu không trang điểm, chỉ dùng một số loại mỹ phẩm dành cho phụ nữ có thai mà Chu Lạc Sâm mua cho.

Trong bệnh viện, Phương Y và Chu Lạc Sâm đi sát bên nhau trò chuyện, thu hút rất nhiều sự chú ý. Một phụ nữ mang thai mà vẫn xinh đẹp như Phương Y quả thật hiếm thấy, chưa kể người chồng đi cùng cô cũng rất tuấn tú.

Chu Lạc Sâm đi cùng Phương Y làm các xét nghiệm. Kết quả cho thấy không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là Phương Y ít vận động, bác sĩ khuyên cô nên vận động nhiều hơn, đừng ngồi ì một chỗ, nếu không khi sinh sẽ rất khó khăn.

Phương Y vừa mừng vừa lo. Mừng vì không có vấn đề gì lớn, lo vì... với cái bụng to như vậy, vận động thế nào đây?

Rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe về nhà, Phương Y đột nhiên hỏi Chu Lạc Sâm: "Ông xã, thai đôi thì nên mổ hay sinh thường tốt hơn?"

Chu Lạc Sâm nhìn cô: "Sao vậy?"

Phương Y mím môi, vẻ mặt phức tạp: "... Không có gì, chỉ là hỏi vu vơ thôi, lúc nãy quên hỏi bác sĩ. Mấy hôm trước em lên mạng đọc chia sẻ của mọi người về cảm giác khi sinh con, thấy sợ quá, nghe nói đau lắm."

Khóe miệng Chu Lạc Sâm không tự giác giương lên. Chờ dừng đèn đỏ, anh đưa tay xoa đầu cô,  ôn nhu nói: "Em suốt ngày lên mạng xem gì vậy? Xem ra anh phải tìm bác sĩ tâm lý cho em, kẻo em bị trầm cảm trước khi sinh."

Phương Y thở dài dựa lưng vào ghế, cũng cảm thấy chán nản với tâm trạng của mình: "Ý kiến của anh có vẻ không tồi..."

"Em đồng ý đi khám?" Chu Lạc Sâm đổi hướng xe, "Nếu em đồng ý, anh có một người bạn vừa từ nước ngoài về, là chuyên gia tâm lý, có thể giới thiệu cho em."

Phương Y chớp chớp mắt hỏi: "Chuyên gia á? Vậy có tốn tiền không?"

"Em nói xem." Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng bâng quơ đem vấn đề ném trả.

Phương Y cười: "Em chỉ nói đùa thôi, em chưa đến mức phải đi khám tâm lý đâu."

Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Anh ấy không hẳn là bác sĩ tâm lý, mà là bác sĩ chuyên khoa tâm thần. Chuyên viên tư vấn tâm lý không có quyền kê đơn, còn anh ấy thì có."

"Nghe có vẻ hai người thân nhau lắm."

"Không, chỉ là quen biết, có ăn cơm với nhau vài lần." Chu Lạc Sâm nói xong, dừng xe trước cửa hàng bánh ngọt nói với cô: "Anh vào mua bánh kem cho em." Sau đó anh mở cửa xuống xe.

Phương Y thực ra không hề nói muốn ăn bánh kem. Chu Lạc Sâm lặng lẽ lái xe đến cửa hàng bánh ngọt mà cô thích, tự mình đi mua đồ ngọt cho cô, lại một lần nữa chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô. Người đàn ông này thật tốt với cô.

Chu Lạc Sâm nhanh chóng mua cái bánh kem mà Phương Y thích rồi quay lại xe, phát hiện Phương Y đang nhìn mình với ánh mắt khó tả.

"Sao vậy?" Chu Lạc Sâm đặt bánh kem lên ghế sau rồi hỏi cô, không vội lái xe ngay.

Phương Y khẽ cắn môi, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Sau khi em sinh con xong, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em như vậy chứ?"

Chu Lạc Sâm đưa tay xoa thái dương, giọng điệu chậm rãi: "Trước khi em mang thai, anh đối xử với em không tốt sao?"

"... Cũng tốt."

"Vậy đó, đừng nghĩ lung tung." Chu Lạc Sâm lại xoa đầu cô, từ từ khởi động xe, hai người cùng nhau trở về nhà.

Về đến nhà, Phương Y thấy mẹ đã ở trong nhà đợi sẵn. Trước đó mẹ cô nói hôm nay sẽ dọn đến để chăm sóc cô cho đến khi ở cữ xong, cô còn tưởng là tối mẹ mới đến, không ngờ lại sớm như vậy.

"Mẹ." Phương Y ôm bụng bầu đi về phía mẹ, "Mẹ đến rồi à, quần áo để ở đâu ạ?"

"Để ở phòng nghỉ tầng một, hai đứa ở tầng hai, mẹ ở tầng một, không làm phiền nhau." Mẹ Phương cười nói, "Con đi chậm thôi, hai đứa không ở nhà, đi bệnh viện à?"

Chu Lạc Sâm đáp: "Vâng, đi khám định kỳ, trên đường có tuyết nên xe chạy chậm, về hơi muộn."

Mẹ cô quan tâm hỏi: "Kết quả thế nào?"

Chu Lạc Sâm gật đầu: "Mọi thứ bình thường." Biểu cảm của anh nhìn qua có vẻ không cảm xúc, dường như tin tức này không liên quan gì đến anh, "Con lên lầu lấy ít đồ." Nói xong, anh bước nhanh lên lầu.

Mẹ Phương nhìn Chu Lạc Sâm, có chút không chắc chắn hỏi Phương Y: "Hai đứa cãi nhau à?"

"Không ạ." Phương Y khó hiểu nhìn mẹ, "Sao mẹ lại hỏi vậy?"

"Mẹ thấy nó có vẻ không vui." Mẹ Phương nhíu mày.

Phương Y ngẫm nghĩ: "Có sao? Không có chuyện gì khiến anh ấy buồn cả, trên đường về anh ấy vẫn nói cười với con mà."

Mẹ Phương chợt hiểu ra, nhưng bà không nói gì cũng không rời đi. Dù sao con gái bà cũng đang mang thai tám tháng, bà không thể yên tâm nếu không ở bên cạnh. Bảo mẫu có chuyên nghiệp đến đâu cũng không bằng mẹ ruột chăm sóc tận tình, đó là sự thật không thể phủ nhận. Bà đành tạm thời để con rể chịu ấm ức một chút.

"Vậy thì không sao, con có thể tự lên lầu không? Hay để mẹ dìu lên?"

Phương Y lắc đầu, "Con không lên đâu, lát nữa là đến giờ cơm rồi. Con đi dạo dưới nhà một chút, bác sĩ nói con ít vận động quá, lúc sinh nở sẽ rất vất vả."

Mẹ Phương nói, "Vậy mẹ đi nấu cơm trước đây, lát nữa Lạc Sâm xuống sẽ dìu con."

Phương Y gật đầu, nhìn theo mẹ vào bếp rồi hướng mắt về phía cầu thang. Không lâu sau, Chu Lạc Sâm đã ôm vài bộ quần áo đi xuống.

"Em thay đồ đi, mặc bộ này ở nhà không thoải mái đâu." Chu Lạc Sâm dìu Phương Y về phòng nghỉ dành cho khách. Thì ra anh lên lầu là để lấy quần áo, bản thân còn chưa kịp thay.

"Ông xã em tốt quá!" Phương Y cầm lòng không đậu nhón mũi chân lên hôn má Chu Lạc Sâm, khiến anh giật mình hoảng sợ.

"Em... em có thể báo trước một tiếng, anh cong lưng lại cho em ...." Chu Lạc Sâm lắp bắp, vẻ mặt vừa nghiêm trang vừa ngượng ngùng của anh càng làm Phương Y thích thú.

"Được rồi, anh đừng có giả vờ nữa, mọi người đều nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, bên ngoài cấm dục bên trong bại hoại là anh đó." Phương Y hạ thấp giọng nói, cẩn thận không để mẹ đang nấu cơm ở phòng bếp nghe thấy.

Chu Lạc Sâm mặt không đổi sắc dìu Phương Y đi vào phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi dựa vào cửa, cầm trong tay bộ quần áo của cô, đợi đến khi cô tò mò nhìn sang, mới lên tiếng: "Đừng tưởng em mang thai tám tháng là anh không dám làm gì em nhé."

Phương Y mở to đôi mắt nhìn anh, con ngươi trong suốt xinh đẹp phản chiếu lại nụ cười nửa miệng của anh, vẻ "ngây thơ" ấy khiến anh cũng ngượng ngùng không dám chơi "lưu manh" với cô.

"Anh có thể làm gì nào?" Phương Y còn cố tình hỏi một câu rất vô tội, khiến anh không biết phải hạ đài thế nào.

Chu Lạc Sâm lạnh lùng cong lên khoé miệng, hạ giọng đầy vẻ không vui: "Nhớ kỹ những lời em vừa nói đấy." Nói xong, anh cầm quần áo đến giúp cô thay.

Sau khi thay đồ xong, Chu Lạc Sâm lại nói với Phương Y: "Em vừa hỏi anh có thể làm gì mà, phải không?"

Phương Y rụt cổ lại, tỏ vẻ sợ hãi: "Em sai rồi..." Cô nhìn anh với ánh mắt thành khẩn.

Chu Lạc Sâm hờ hững nói: "Hiện tại anh thật sự có một việc phải làm ngay."

"Việc gì vậy?" Phương Y nghi hoặc hỏi.

Chu Lạc Sâm tăng thêm ngữ khí: "Đặt tên cho con."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv