Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 70



Edit: Frenalis

Sau khi kết hôn, đáng lẽ họ nên đi hưởng tuần trăng mật ngay, nhưng thấy Tết Âm Lịch sắp đến, Phương Y suy đi tính lại vẫn quyết định ở nhà. Thứ nhất là vì bên ngoài quá lạnh, thứ hai là không muốn để mẹ ở nhà ăn Tết một mình, thứ ba là bụng cô đã khá lớn, người cũng bắt đầu lười biếng chẳng muốn đi đâu, nói gì đến hưởng tuần trăng mật, e rằng đến năm sau đi làm cô cũng chẳng muốn đi.

"Không muốn đi thì đừng đi." Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, gõ phím nhanh thoăn thoắt, "Em có thể nghỉ sinh sớm."

Phương Y liếc nhìn anh. Anh đang ngồi làm việc với laptop trong bếp, còn cô thì đang làm bánh bao, hai người không làm phiền nhau, rất hòa hợp, dù việc Chu Lạc Sâm làm việc trong bếp là một chuyện không bình thường, nhưng biết làm sao được, ai bảo đây là yêu cầu của cô vợ mới cưới chứ?

"Em nghỉ sớm thì ai trả lương cho em?" Phương Y buột miệng nói.

Chu Lạc Sâm đẩy gọng kính nói: "Anh trả."

Phương Y cười không khép được miệng: "Em chỉ chờ anh nói câu này thôi."

Chu Lạc Sâm cong môi tỏ vẻ chiều lòng vợ, sau đó tiếp tục tập trung làm việc. Tài liệu trong tay anh là một dự án mới của chính phủ.

Phương Y tùy ý liếc qua một cái: "Mấy hôm trước em xem trên TV thấy một tin tức, nói là Clinton, Thatcher và Lula, họ đều là luật sư rồi sau đó làm chính trị gia, anh có ý định theo hướng đó không?"

Chu Lạc Sâm không chút do dự lắc đầu. Phương Y thấy anh dứt khoát như vậy thì hơi tò mò: "Tại sao?"

Chu Lạc Sâm ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô, hiếm khi nói đùa: "Anh không hợp chuyển nghề làm chính trị gia đâu."

"Vì sao?" Phương Y lại hỏi.

"Vì..." Anh nhấn mạnh từng chữ, "Nói quá nhiều."

"..." Nói vậy cũng đúng, trong số những người làm luật, người ít nói như Chu Lạc Sâm đúng là không nhiều, đa phần đều là những người ăn nói lưu loát, có thể ứng biến trong mọi tình huống.

Cả văn phòng luật Tễ An có bao nhiêu luật sư, chỉ có Chu Lạc Sâm và Hình Tứ là khác biệt.

"Bánh bao nhân gì vậy?" Đóng máy tính, Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế hỏi Phương Y.

Phương Y hoàn hồn, tiếp tục cán bột làm bánh: "Nấm hương, trứng, mộc nhĩ, anh ăn chay nên em không cho thịt."

Chu Lạc Sâm đứng dậy đi đến phía sau cô, vòng tay ôm lấy eo cô, áp vào cái bụng bầu hơi phồng phồng lên của cô, ôn nhu nói: "Làm nhiều vậy, chúng ta ăn không hết đâu, gọi mẹ sang ăn cùng đi."

Phương Y cười híp mắt: "Anh càng ngày càng hiểu ý em."

"Vậy em có hiểu ý anh không?"

"Anh bí mật như vậy, làm sao em biết được? Anh phải nói cho em thì em mới biết chứ." Phương Y nói rất nghiêm túc, vì cô thực sự không đoán ra được.

Chu Lạc Sâm nhướng mày, gương mặt ôn nhuận như ngọc tỏa ra nét quyến rũ, đôi môi mỏng khẽ hé mở, vô cùng mê người: "Bốn tháng rồi đấy." Anh nói một cách đầy ẩn ý.

Phương Y nghiêng đầu nhìn anh: "Nhanh thật, sắp bốn tháng rồi, nhưng phải đến tháng thứ năm mới được nghỉ sinh." Cô lại đưa chủ đề trở về câu hỏi đầu tiên, khiến Chu Lạc Sâm hơi nhíu mày.

"Bác sĩ nói bốn, năm tháng là ổn định rồi, có thể làm chút chuyện khác." Chu Lạc Sâm nói rất kín đáo, nhưng nụ cười trên môi anh thì không hề kín đáo chút nào. Phương Y không hiểu sao người đàn ông này có thể kết hợp sự e dè và dụ hoặc một cách tự nhiên đến vậy, rõ ràng là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược...

"Anh đừng suy nghĩ nhiều quá." Phương Y ho khan một tiếng, "Đi gọi điện cho mẹ đi."

Chu Lạc Sâm không nói gì mà đi ra khỏi bếp, có vẻ là đi gọi điện. Phương Y liếc nhìn bóng lưng anh, chợt cảm thấy người đàn ông này thật cô đơn. Trước đây khi chưa gặp cô, anh cô đơn một mình, mẹ mất sớm, tình cảm với ba cũng lạnh nhạt, mỗi ngày về nhà đều lẻ loi một mình, chắc hẳn chẳng vui vẻ gì.

Giờ thì đến cả người ba lạnh nhạt đó cũng đi tù, ngày lễ tết hoàn toàn chỉ có một mình, thật đáng thương. Nhưng giờ anh đã có cô, gia đình cô chính là gia đình anh, chỉ cần cô ở bên, anh sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Buổi tối mẹ Phương nhận lời đến ăn bánh bao cùng Chu Lạc Sâm và Phương Y. Nhà hai người gần nhau nên rất tiện, bà còn mang theo một ít món ăn kèm tự làm ở nhà, rất chu đáo.

Cả nhà ba người quây quần ăn tối ở phòng ăn dưới tầng một. Phòng ăn ở nhà Chu Lạc Sâm luôn có một chiếc TV, nhưng từ khi Phương Y đến thì ít khi sử dụng, không biết có phải trước đây anh chỉ mở khi ở một mình không.

Hôm nay nhân dịp mẹ Phương cũng có mặt, Phương Y liền mở TV, chuyển sang kênh tin tức để khuấy động không khí yên tĩnh trên bàn ăn.

Đang ăn được một nửa thì điện thoại của mẹ Phương trên bàn bỗng đổ chuông. Là một số lạ, mẹ Phương liếc nhìn rồi chuyển sang chế độ im lặng, sau đó lật úp điện thoại xuống.

"Sao mẹ không nghe?" Phương Y vừa ăn vừa hỏi.

Mẹ Phương lấp liếm: "Số lạ, chắc là lừa đảo, không nghe đâu."

Phương Y cũng không để ý lắm, vì cuối năm thường có nhiều cuộc gọi lừa đảo, lí do này rất hợp lý.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Phương Y nghĩ. Mẹ Phương không nghe máy, nhưng người gọi không chịu bỏ cuộc, cứ gọi lại liên tục, khiến cả ba người mất hứng ăn.

"Cứ gọi mãi thế này chắc không phải lừa đảo đâu, nếu mẹ không tiện nghe thì đưa cho Lạc Sâm nghe đi." Phương Y trực tiếp giao việc này cho Chu Lạc Sâm, vì cô biết anh nhất định có thể giải quyết, hơn nữa cô cũng đoán được phần nào người gọi là ai.

Mẹ Phương do dự một chút, rồi đưa điện thoại cho Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm đặt đũa xuống, nhìn số điện thoại vài giây rồi mới đưa lên tai. Đầu dây bên kia chưa đợi anh lên tiếng đã lớn giọng chất vấn: "Tại sao không nghe điện thoại của tôi, tôi có làm gì bà đâu, chỉ là gọi điện thôi mà!"

Chu Lạc Sâm nhíu mày, vẻ mặt Phương Y còn khó coi hơn cả anh, bởi vì cô không ngờ dự đoán của mình lại đúng, người ba dượng "trước đây" của cô lại còn có mặt mũi tìm mẹ cô.

"Trịnh tiên sinh." Chu Lạc Sâm bình tĩnh lên tiếng, "Ông gọi điện có việc gì không?"

Trịnh Tân Dương nghe thấy giọng Chu Lạc Sâm thì sững người, nửa ngày không nói được lời nào. Chu Lạc Sâm liếc nhìn mẹ Phương và Phương Y, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Phương Y thở dài: "Chúng ta ăn tiếp đi, để anh ấy xử lý."

Mẹ Phương bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi Tiểu Y, lại làm con vướng bận rồi. Mẹ không liên lạc với ông ta, là ông ta không biết lấy đâu ra số mới của mẹ, ngày nào cũng gọi, còn không cho mẹ nói với con, bảo nếu mẹ nói thì ông ta sẽ đến thành phố Cảng để cùng chết với chúng ta."

Phương Y cười lạnh: "Không trách mẹ đâu, số điện thoại chắc là ông ta hỏi được từ mấy người bạn của mẹ ở quê, chắc chắn cũng dùng thủ đoạn người ta mới cho, loại người như ông ta, bị dồn vào đường cùng chuyện gì cũng làm được."

"Chính vì vậy mẹ mới không dám nói với con." Mẹ Phương thở dài, "Mẹ sợ ông ta làm thật như lời nói, đến đây làm loạn... Con với Lạc Sâm mới cưới, lại đang mang thai, mẹ không thể để ông ta làm phiền cuộc sống của hai đứa."

Phương Y bình thản nói: "Mẹ đừng sợ, không sao đâu, không phải ai cũng vào được khu này, với cái bộ dạng của ông ta, bảo vệ sẽ không cho vào đâu."

Đúng là như vậy, nếu không phải mẹ Phương đã từng đến đây với Phương Y cùng Chu Lạc Sâm, bảo vệ sẽ không cho bà vào. Chu Lạc Sâm sống trong một khu cao cấp, an ninh rất tốt, nhiều người nổi tiếng và giàu có cũng sống ở đây, Trịnh Tân Dương cũng không làm được trò trống gì.

"Nhưng nghe ông ta nói nhảm cũng đủ phiền rồi." Phương Y buông đũa đứng dậy, "Con đi xem Lạc Sâm thế nào."

Mẹ Phương gật đầu nhìn theo cô rời đi, ánh mắt đầy vẻ tự trách. Bà chưa bao giờ thể hiện vẻ mặt này trước Phương Y, vì bà không muốn con gái phải lo lắng vì mình. Trước đây bà đã quá yếu đuối, còn mơ mộng người đàn ông đó hồi tâm chuyển ý, khiến Phương Y phải chịu khổ cùng mình, giờ con gái đã có được hạnh phúc, bà tuyệt đối không thể để con gái gặp chuyện vì mình nữa.

Chu Lạc Sâm đang nói chuyện điện thoại trước cửa sổ sát đất. Rèm cửa kéo một nửa, nửa kia không kéo, từ đây nhìn xuống có thể thấy cảnh đêm hiện đại và xinh đẹp của thành phố Cảng. Nghe một cuộc điện thoại như vậy trong khung cảnh tuyệt đẹp này, thật chẳng khác nào cực hình.

"Chu Lạc Sâm, cậu đừng ép tôi, thật sự dồn tôi vào đường cùng thì đừng mong ai sống yên ổn!" Trịnh Tân Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Chu Lạc Sâm thản nhiên: "Vậy thì ông cũng đừng để tôi sống tốt quá. Chuyện lần trước ông lén tìm phóng viên nói tôi hại vợ con ông ly tán tôi vẫn chưa quên đâu."

Trịnh Tân Dương nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Đó cũng là  cậu chọc tôi trước, tôi trả thù cậu thì sao? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Không phải cậu hại vợ con tôi ly tán thì là ai?"

"Là chính ông." Chu Lạc Sâm chậm rãi nói, "Đến giờ ông vẫn trốn tránh trách nhiệm, xem ra ông thực sự hết thuốc chữa."

"Tôi có được cứu hay không không liên quan đến cậu, đưa điện thoại cho bà ấy." "Bà ấy" ở đây đương nhiên là mẹ Phương, nhưng Chu Lạc Sâm tuyệt đối sẽ không làm theo lời ông ta.

Anh nhìn thấy Phương Y đang đi tới, cũng không vòng vo, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Trịnh Tân Dương, tôi đã ghi âm lại những lời ông vừa nói, ông muốn làm gì thì cứ tự nhiên, đừng làm tôi thất vọng. Ông nhớ cho kĩ, lần này là ông tự chuốc lấy, kết cục ra sao cũng đừng trách người khác." Nói xong, anh cúp máy.

Phương Y đến bên cạnh anh khi anh đã cúp máy, tò mò hỏi: "Ông ta nói gì vậy?"

Chu Lạc Sâm trả điện thoại cho cô, khoanh tay nói: "Không có gì, ông ta sẽ không gọi lại nữa đâu."

"Thật sao?" Phương Y cảm thấy người ba dượng trước kia của cô không có chút giác ngộ nào, nói vài câu mà có thể khiến ông ta không gọi lại nữa thì anh cũng quá tài giỏi rồi.

Chu Lạc Sâm không nghĩ nhiều như cô, chỉ nhàn nhạt nói "Thật mà" rồi nắm tay cô quay trở lại.

Đêm nay vốn là một đêm đoàn viên ấm áp, lại bị cuộc điện thoại của Trịnh Tân Dương phá hỏng. Chu Lạc Sâm vốn không phải người lương thiện, lại càng không phải người chịu ngồi yên chờ chết. Trịnh Tân Dương dám uy hiếp, anh tất nhiên phải có sự chuẩn bị trước.

Chu Lạc Sâm không mất nhiều công sức đã điều tra ra hàng loạt hành vi trái pháp luật của Trịnh Tân Dương, từ lạm dụng thẻ tín dụng, vay nặng lãi, gây rối trật tự công cộng đến tàng trữ ma túy bất thành. Bất kỳ tội danh nào trong số đó cũng đủ để Trịnh Tân Dương ngồi tù một thời gian.

Kết quả là, Trịnh Tân Dương bị cảnh sát bắt ngay tại bến xe khi đang định đến thành phố Cảng gây rối. Ông ta không hiểu mình đã làm sai điều gì, đến khi nghe cảnh sát giải thích mới biết là ai đã đứng sau tất cả.

Trịnh Tân Dương nghiến răng tức giận, thái độ với cảnh sát cũng rất tệ, thậm chí còn ẩu đả, kết quả là lại thêm một tội chống người thi hành công vụ. Đúng là tự làm tự chịu.

*****

Trịnh Tân Dương bị bắt, không khí gia đình lại trở nên ấm áp. Phương Y không khỏi thán phục Chu Lạc Sâm như một vị thần, dường như không có việc gì mà anh không giải quyết được.

Cả nhà cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên, Chu Lạc Sâm cũng tham gia vào, giúp Phương Y cán vỏ bánh, rồi cùng thưởng thức món sủi cảo nhân chay mà anh yêu thích.

"Trước khi quen em, anh đã nhiều năm không vào bếp rồi," Chu Lạc Sâm nhìn những miếng vỏ bánh tròn trịa do mình cán ra mà nói.

Phương Y nhìn lướt qua: "Anh đâu phải cung Xử Nữ, sao lại cán tròn thế."

"Tròn không tốt sao?" Chu Lạc Sâm vừa nói vừa cán thêm một miếng.

"Tất nhiên là tốt rồi, vừa đẹp vừa dễ dùng." Phương Y biết ý khen ngợi anh.

Chu Lạc Sâm - luật sư cung Bọ Cạp, bất giác cong môi, kín đáo thể hiện niềm vui của mình.

Mẹ Phương quan sát tất cả, thấy con gái và con rể ân ái như vậy, bà rất vui mừng, như thể thấy lại hình ảnh của mình và chồng trước khi xưa. Đáng tiếc người tốt thường đoản mệnh... thôi, ngày Tết, bà nên nghĩ đến những điều tốt đẹp.

Sau bữa cơm tất niên, cả nhà cùng nhau xem chương trình Tết. Dù chương trình Tết ngày càng kém hấp dẫn, nhưng đây vẫn là tiết mục không thể thiếu trong mỗi gia đình vào đêm giao thừa.

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi," Phương Y phấn khích gọi Chu Lạc Sâm đang đi rót nước.

Chu Lạc Sâm bưng ly nước ấm chậm rãi bước đến, liếc nhìn người dẫn chương trình trên TV: "Đẹp lắm à?"

Phương Y nói: "Không phải là đẹp hay không, mà là cái không khí đó, anh hiểu không?" Phương Y chỉ ra ngoài cửa sổ, "Chính là cái không khí pháo hoa nổ đì đùng ngoài kia mà không thấy phiền."

Chu Lạc Sâm ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ bóc hạt dưa cho cô, không bình luận gì về lý thuyết không khí của cô. Bởi vì trong lòng anh, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh, làm gì cũng đều rất có không khí.

Mẹ Phương là người từng trải, tất nhiên nhìn ra ánh mắt con rể dành cho con gái mình. Bà rất biết ý, giả vờ mệt mỏi: "Mẹ hơi mệt, lên phòng nghỉ trước. Hai đứa lên phòng ngủ xem tiếp đi, lấy ít hạt dưa với trái cây nhé."

Chu Lạc Sâm nghe vậy ánh mắt sáng lên, Phương Y thì có chút tiếc nuối: "Mới bắt đầu mà, hiếm khi có dịp xem cùng nhau..."

"Mẹ mệt rồi, muốn đi nằm một lát, nghe lời mẹ đi." Mẹ Phương nói xong, không chút do dự đi vào phòng nghỉ dành cho khách ở tầng một, để lại Phương Y và Chu Lạc Sâm.

"Thế thì mình lên phòng ngủ xem tiếp vậy." Phương Y bĩu môi, "Vừa xem vừa nằm còn thoải mái hơn."

Chu Lạc Sâm cầu còn không được, ân cần lấy kẹo và trái cây mà cô thích, cùng cô lên lầu.

Hai người trở về phòng ngủ, tranh thủ lúc đang chiếu tiết mục ca múa để đi rửa mặt. Rửa mặt xong, cả hai cùng chui vào chăn, tựa vào gối xem tiểu phẩm.

Phương Y bị tiểu phẩm trên TV chọc cười liên tục. Chu Lạc Sâm thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, rồi liếc nhìn đồng hồ treo tường. Tình trạng này kéo dài đến khoảng 11 giờ, khi không còn tiết mục nào hấp dẫn nữa.

"Buồn ngủ chưa?" Anh nhìn Phương Y đang ngủ gật.

Phương Y gật đầu, theo bản năng rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại muốn ngủ, hoàn toàn quên mất chuyện đón giao thừa.

Chu Lạc Sâm thuận tay tắt đèn, kéo chăn cho cô nằm thoải mái hơn, rồi nói bên tai cô:"Đừng vội ngủ, tiết mục của em xem xong rồi, nhưng tiết mục của anh mới bắt đầu."

Phương Y giật mình, sau đó nhanh chóng đỏ mặt, che miệng anh không cho anh đến gần. Nhưng trong lòng cô không hề kháng cự, bởi vì cô yêu anh, cũng biết anh sẽ có chừng mực, cho nên...... Đêm giao thừa, trong phòng ngủ, một màn kiều diễm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv