Edit: Frenalis
Mạnh Tu Viễn bình tĩnh lại, Phương Y và Kha Mộng trao đổi ánh mắt. Kha Mộng lên tiếng: "Mạnh tiên sinh, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, chi tiết cụ thể chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa." Nói xong, cô ấy đứng dậy làm động tác "mời", ý tiễn khách.
Mạnh Tu Viễn là không mời mà đến, đến rồi thì cứ tự quyết định, có gì để "nói" nữa đâu? Anh ta lạnh lùng rời đi, khi ra khỏi phòng khách còn cố tình đóng cửa rất mạnh. Kha Mộng bất đắc dĩ thở dài, đau đầu mà xoa xoa thái dương.
"Luật sư Kha mệt thì nghỉ ngơi một chút đi." Phương Y nói với cô ấy.
Kha Mộng nói: "Không được, lát nữa còn có một thân chủ muốn gặp, vụ này khá quan trọng, chị rất để tâm."
"Là thân chủ mà chị nói hôm qua sao?"
Kha Mộng gật đầu: "Đều là những người làm mẹ, chị thấy bà ấy rất đáng thương, chúng ta có thể giúp đỡ những người như vậy." Cô ấy quay người đi ra ngoài, "Chị về phòng làm việc lấy chút đồ, em ở đây đợi nhé, bà ấy đến thì gọi chị."
Phương Y đồng ý, lấy cặp hồ sơ ra, bên trong có tài liệu về thân chủ sắp đến.
Thân chủ này không phải tìm luật sư cho mình, mà là cho con gái. Bà ấy hơn 40 tuổi, con gái vừa tốt nghiệp cấp ba, bắt taxi đi đại học báo danh thì bị tên tài xế chở đến nhà trọ. May mắn là trong lúc giằng co với kẻ xấu, cô gái đã sờ được con dao, nhờ đó không bị xâm hại. Nhưng không may là, tài xế taxi bị cô gái đâm trúng chỗ hiểm, không qua khỏi.
Người mẹ tìm luật sư vì phán quyết sơ thẩm đã kết tội con gái bà ấy. Một cô gái trẻ đẹp, sau khi ra tù sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Người mẹ không hy vọng điều này xảy ra, nên mới kháng án.
Lúc Phương Y xem xong tài liệu, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa. Cô ngẩng lên nhìn, thấy Âu Dương Nghị đang đứng đó cùng với một người phụ nữ trung niên tiều tụy.
"Luật sư Kha đâu?" Âu Dương Nghị hỏi.
Phương Y đứng dậy nói: "Đây là bà Vương phải không? Mời vào ngồi, tôi đi gọi luật sư Kha."
Người phụ nữ gật đầu đi vào ngồi xuống. Âu Dương Nghị khoanh tay đứng ở cửa nhìn Phương Y một lúc, sau đó buông tay bỏ đi.
Phương Y liếc nhìn bóng lưng anh ta, rồi đi gọi Kha Mộng. Ba người thảo luận chi tiết vụ kiện.
Là mẹ của bị cáo, bà Vương thấy luật sư Kha chưa đến đã bắt đầu rơi nước mắt. Bà ấy mang theo ảnh của con gái, trong ảnh cô gái xinh đẹp cười rất tươi, nhưng sau chuyện này, e rằng cô ấy sẽ không bao giờ vô tư được như vậy nữa.
Phương Y và Kha Mộng ở lại với bà Vương suốt buổi trưa. Đến chiều tan tầm, bà Vương mới rời đi, lúc đi đã bình tĩnh hơn nhiều.
Xử lý xong việc ở đây, Phương Y chào tạm biệt Kha Mộng rồi vội vàng rời khỏi văn phòng. Cô đã hẹn đi cùng Chu Lạc Sâm tham gia buổi tụ hội, bởi vì vấn đề thời gian nên cô chỉ có thể để Chu Lạc Sâm đi trước, cô sẽ đến sau. Lúc này đã muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.
Bắt taxi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc, Phương Y chỉnh trang lại quần áo rồi bước vào. Cô mở tin nhắn Chu Lạc Sâm gửi, trong đó có thông tin cụ thể về số phòng, ở tầng sáu, tên phòng rất độc đáo, gọi là "Âm Thanh Của Gió".
Bước vào thang máy, ấn nút lên tầng sáu, Phương Y chỉnh lại tóc tai trước cánh cửa phản chiếu trong thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, cô đã không còn gì không ổn.
Nhưng trên đường đến phòng tiệc, có một chút sự cố nhỏ, một người đàn ông say rượu đi đến trước mặt cô. Anh ta ăn mặc sang trọng nhìn qua có thể thấy là người có thân phận, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo mặc dù đang say. Phương Y liếc nhìn anh ta, định nhường đường cho anh ta đi trước, nhưng anh ta dừng lại quay về phía Phương Y, lộ ra một nụ cười thô lỗ.
"Trông xinh đẹp đấy, mấy tuổi rồi?" Anh ta khoanh tay nhìn Phương Y, nheo mắt nói, "Về phòng với anh, anh cho em số này." Anh ta giơ một ngón tay, không biết là trăm, ngàn hay triệu, nhưng dù là đơn vị nào, Phương Y cũng rất khinh thường.
Cô phớt lờ anh ta, lách qua anh ta định đi, nhưng anh ta giữ cánh tay cô lại không cho đi: "Đứng lại." Anh ta cau mày nói, "Con nhóc từ đâu ra, tính khí cũng ghê gớm thật. Em có biết anh là ai không?"
"Anh là ai thì mặc kệ anh." Phương Y trừng mắt nhìn anh ta, trực tiếp đá vào chỗ hiểm. Anh ta theo bản năng né tránh, tay buông lỏng, Phương Y liền thừa cơ chạy thoát khỏi anh ta.
Vừa thoát khỏi tên say rượu, Phương Y vừa lẩm bẩm "Có tiền thì hay lắm à". Không ngờ vừa lẩm bẩm xong, cô đã thấy một người quen thuộc trước mặt, chính là Chu Lạc Sâm ra đón cô.
Chu Lạc Sâm nhíu mày nhìn, vì ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Nhưng Phương Y lại nghĩ anh nghe thấy lời cô nói, nghĩ rằng cô đang nói anh, dù sao Chu đại thiếu gia cũng là người có tiền, nên cô giơ ngón tay cái với anh, sửa lời nịnh nọt: "Có tiền, ghê gớm!"
Ngôn ngữ Trung Quốc sâu rộng, một dấu chấm câu có thể thay đổi ý nghĩa của cả câu nói.
Chu Lạc Sâm nhếch mép hỏi cô: "Em gặp ai vậy, sao trên người có mùi rượu?"
Phương Y xoa thái dương nói: "Gặp một tên say rượu trên đường, muốn đưa em đi khách sạn, bị em dọa chạy rồi."
Chu Lạc Sâm nheo mắt, im lặng như đang suy tư gì đó, một lúc sau nói: "Đi thôi."
Phương Y bước tới nắm chặt tay anh, cùng anh đi vào phòng tiệc. Bên trong là những gương mặt quen thuộc thường thấy trên TV và báo chí đang trò chuyện thân mật với nhau. Khi Chu Lạc Sâm dẫn Phương Y đi vào, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
"Hóa ra luật sư Chu ra ngoài đón bạn gái."
Có người lên tiếng, mọi người bắt đầu trêu chọc Chu Lạc Sâm. Anh chỉ mỉm cười lịch sự, không đáp lại. Anh điềm tĩnh như vậy, đôi lông mày thanh tú, làn da trắng như ngọc và ngũ quan tinh xảo của anh không có chút khuyết điểm nào. Nếu có điều gì đáng tiếc, đó là vẻ xa cách và lạnh lùng ẩn hiện giữa đôi lông mày ấy.
Phương Y hôm nay ăn mặc giản dị, nhưng là đồ Chu Lạc Sâm mua nên không hề kém phần sang trọng.
Đi theo Chu Lạc Sâm vào sâu bên trong, Phương Y nhận thấy mọi người đang kín đáo đánh giá mình. Cô thản nhiên theo Chu Lạc Sâm chào hỏi mọi người, nhưng trong lòng lại trách cứ anh.
Biết trước là tham gia buổi tụ tập có nhiều người nổi tiếng như vậy, cô đã chuẩn bị kỹ hơn rồi.
"Chào Lý tổng." Phương Y cười đến mức mặt cứng đờ, liên tục dùng ánh mắt hỏi Chu Lạc Sâm còn bao nhiêu người nữa. Anh hiểu ý, đưa cô ra khỏi đám đông để nghỉ ngơi.
Có thể thả lỏng, Phương Y thở phào một hơi: "Hôm nay là buổi tụ hội gì vậy, đây đều là khách hàng của anh sao?"
Một số người đúng là khách hàng của anh, Phương Y đã từng gặp họ ở văn phòng, nhưng những người khác thì không, nên cô mới hỏi vậy.
"Gần như vậy." Chu Lạc Sâm trả lời qua loa, ánh mắt lướt qua sau lưng cô, hạ giọng nói: "Chính chủ đến rồi, hôm nay đưa em đến là vì cô ta, đừng gây rối."
Phương Y khó hiểu quay lại nhìn. Một người phụ nữ rất xinh đẹp đang bưng ly rượu tiến về phía họ. Cô ấy có vẻ lớn hơn Phương Y vài tuổi, ánh mắt nhìn Phương Y không mấy thân thiện.
"Anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt." Phương Y cắn môi nói.
Chu Lạc Sâm khẽ cười, đôi mắt đen, mái tóc đen và đôi môi mỏng khiến nụ cười ấy càng thêm quyến rũ: "Trước đây em bảo anh rửa mắt mong chờ mà, anh chỉ đang tìm cơ hội nghiệm thu thành quả thôi."
Phương Y cười gượng, khoác tay anh, chào người phụ nữ vừa đến: "Chào chị."
Người phụ nữ liếc nhìn Phương Y, giọng lạnh nhạt hỏi: "Luật sư Chu, đây là bạn gái anh à?"
Chu Lạc Sâm gật đầu không nói, rõ ràng là để Phương Y tự xử lý tình huống. Đúng như cô nói, anh đến để nghiệm thu thành quả.
Phương Y im lặng nhìn người phụ nữ kia. Cô ta cũng chuyển ánh mắt từ Chu Lạc Sâm sang Phương Y, rồi hỏi bằng giọng điệu mỉa mai: "Đây là tiểu thư nhà ai vậy, sao trước đây chưa từng thấy?"
Phương Y suy nghĩ có nên trả lời "Tôi là bảo bối của Chu Lạc Sâm" không. Đây là biệt danh Kha Mộng đặt cho cô, trước đây cô thấy buồn nôn, nhưng giờ lại thấy... cũng được.
"Tôi họ Phương, làm cùng văn phòng với luật sư Chu." Phương Y nói ngắn gọn, để mặc cô ta tự suy diễn. Dù sao cô cũng không nói dối.
"Ồ, hóa ra là đồng nghiệp của luật sư Chu." Người phụ nữ cười, "Tình yêu văn phòng à." Cô ta nghiến răng hừ một tiếng, rồi bỏ đi.
Chu Lạc Sâm nhấp ngụm trà, nhìn theo bóng dáng người phụ nữ vừa rời đi, rồi quay sang Phương Y: "Em nghĩ cô ta còn quay lại không?"
"Sẽ." Phương Y quả quyết nói.
"Vậy em tính làm gì?"
"Đưa điện thoại đây."
"Làm gì?"
"Đưa đây."
Chu Lạc Sâm đưa điện thoại, Phương Y hỏi tên người phụ nữ kia, tìm thấy trong danh bạ rồi chặn số, sau đó trả lại điện thoại cho anh.
"Xong." Cô nhàn nhạt nói.
Chu Lạc Sâm nhướng mày cất điện thoại, cười như không cười nhìn cô khiến Phương Y không hài lòng. Cô nói: "Sau này anh đừng gặp cô ta nữa, những cô gái như vậy lòng dạ hẹp hòi lắm. Anh không phản ứng, cô ta cũng không bám riết lấy anh đâu, hiểu chưa?"
Chu Lạc Sâm biết rõ điều đó, anh có cách đối phó. Hôm nay đưa Phương Y đến, một là để giới thiệu cô với những người trong giới của anh, hai là... để xem con thỏ anh nuôi đã mọc móng vuốt chưa.
Sự thật khiến Chu Lạc Sâm rất hài lòng. Chỉ trong một năm tốt nghiệp, cô đã từ một cô gái ngây thơ đầy lòng nhân hậu trở nên mạnh mẽ như vậy. Nhưng, anh hơi lo lắng cô càng ngày càng bướng bỉnh.
"Vài ngày nữa sẽ công bố kết quả." Phương Y vừa uống nước trái cây vừa nói.
Chu Lạc Sâm: "Ừ."
"... Ừ?" Phương Y nhắc lại, "Anh có biết các chuyên gia nói, chỉ trả lời 'ừ' cũng là bạo lực gia đình không? Anh vừa mới bạo lực với em đấy."
Chu Lạc Sâm tiến sát lại gần, cô theo bản năng lùi lại. Anh không tiến thêm, chỉ đến gần cô nói: "Em còn chưa phải người nhà của anh, nên không tính là bạo lực gia đình."
Tên đáng ghét này, đang ám chỉ gì đây?
Phương Y dựa vào bàn uống nước trái cây oán giận nhìn anh, Chu Lạc Sâm vẫn ở bên cạnh, một tay cầm tách trà, một tay từ từ ôm eo cô. Cô luôn mất kiên nhẫn gạt ra, anh lại kiên trì đặt lên. Cuối cùng Phương Y không chịu nổi, đứng dậy đi vệ sinh, anh cũng đi theo.
Bởi vì là gian phòng dành cho khách đặt riêng nên cũng có nhà vệ sinh riêng, nhưng diện tích không lớn, chỉ đủ một người sử dụng. Chu Lạc Sâm đi vào, Phương Y không thể làm gì được.
"Anh vào đây làm gì?" Phương Y quay lại hỏi.
Chu Lạc Sâm thuận tay khóa cửa, tiến lên hôn môi cô thay cho câu trả lời. Một nụ hôn thật sâu khiến cô vô thức dựa vào bồn rửa tay phía sau. Cảm xúc lạnh lẽo làm người tỉnh táo, nhưng nụ hôn nóng bỏng trên môi lại khiến người ta trầm mê.
"Ở đây không được..." Phương Y nói không rõ lời, Chu Lạc Sâm nhân cơ hội lùi lại, nhìn cô thở hổn hển một lúc, rồi quay người đi về phía cửa, rất quân tử nói: "Được rồi, vậy anh ra ngoài."
Phương Y khó chịu dậm chân, tiến lên vài bước giữ chặt tay anh kéo lại, tiếp tục nụ hôn đó.
Ở nơi cô không nhìn thấy, khoé miệng anh cong lên vì thực hiện được ý đồ.
******
Ngày 21 tháng 11, kết quả kỳ thi tư pháp năm nay đã có thể tra cứu. Phương Y xin nghỉ một ngày, ở nhà cầu nguyện trước máy tính, bày cả trái cây cúng bái, trông rất thành kính.
Chu Lạc Sâm đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng luôn nở nụ cười trêu chọc, điển hình là ánh mắt của một học sinh giỏi nhìn một học sinh khá.
Phương Y cầu nguyện xong mới dám mở trang web tra cứu kết quả. Khi nhấn nút xác nhận, cô quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Chu Lạc Sâm: "Anh xem giúp em, em có đậu không?"
Chu Lạc Sâm cúi xuống gần cô, nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Một lúc sau, Phương Y thấy vẻ mặt anh trở nên khó coi.
Phương Y chùng lòng, run rẩy hỏi: "Không đậu sao?... Em phải thi lại năm sau sao?"
Chu Lạc Sâm nhìn cô, mím môi như có điều khó nói. Phương Y lập tức che mặt, giọng buồn bã: "Sao lại thế, em cứ nghĩ chắc chắn đậu mà..."
Chu Lạc Sâm tựa hồ thở dài, lãnh đạm nói: "Không, em đậu rồi."
Phương Y sửng sốt, bỏ tay ra ngơ ngác hỏi anh: "Anh nói gì?"
Chu Lạc Sâm không ngại lặp lại: "Điểm của em đậu rồi."
Phương Y mở to mắt nhìn anh: "Vậy lúc nãy sao anh lại có vẻ mặt đó?"
"Đó là vì..." Chu Lạc Sâm nói không chút xấu hổ, "Em đậu lần này thì không cần anh kèm cặp thi lại năm sau nữa, anh sẽ mất đi rất nhiều niềm vui."
Phương Y nhìn vẻ mặt "rất thất vọng" của anh, trực tiếp ném gối lên người anh.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh đón lấy chiếc gối, đổi sang nụ cười chân thành: "Chúc mừng em, bảo bối."
Bảo bối gì chứ... lời thoại sến súa quá. Nhưng Phương Y vẫn rất thích.
"Còn thiếu chút nữa." Phương Y vui vẻ nhìn màn hình, xem qua điểm số của mình hài lòng nói, "Vậy là sau khi có chứng chỉ, em chỉ cần thực tập một năm là có thể hành nghề, thật tuyệt."
Chu Lạc Sâm thấy cô vui như vậy, không nói gì làm cô mất hứng. Chỉ là ánh mắt anh nhìn cô không còn chân thành chúc mừng như lúc nãy, mà mang theo tia bài xích nhàn nhạt.
Anh không muốn cô làm luật sư, đây là điều anh đã từng nói với cô, dù không đi sâu vào lý do. Ngành luật rất đặc thù, chỉ nhìn thấy mặt tối của xã hội, ngày nào cũng tiếp xúc với các vụ kiện tụng, không phù hợp với tính cách của cô.
Nhưng nếu cô muốn làm, anh sẽ nuốt những lo lắng đó vào trong lòng.
"Có chuyện vui rồi, chúng ta làm gì để chúc mừng nhỉ?" Chu Lạc Sâm đột nhiên lên tiếng, giọng nói không thể hiện rõ cảm xúc.
Phương Y chớp mắt: "Làm gì nhỉ? Chẳng lẽ là..." Cô hiểu lầm, Chu Lạc Sâm kịp thời đính chính.
"Em nghĩ nhiều rồi." Giọng anh dè dặt, vẻ mặt nghiêm nghị, quần áo chỉnh tề... đúng là mặt người dạ thú, "Tuổi còn trẻ, mà trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó."
Phương Y lẩm bẩm: "Cũng không biết là ai suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó."
Chu Lạc Sâm không ý kiến, chỉ tiếp tục câu nói lúc nãy: "Em đồng ý chúng ta chúc mừng chứ?"
Phương Y gật đầu: "Nhưng em không biết chúc mừng thế nào."
Chu Lạc Sâm cầm chìa khóa xe lên: "Đi với anh." Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ.
Phương Y cầm áo khoác đi theo anh, cùng anh rời khỏi căn hộ, lên xe anh đến một nơi không rõ.
"Anh đã nghĩ sẵn cách chúc mừng rồi à?" Phương Y hỏi.
Chu Lạc Sâm gật đầu, cái gật đầu này khiến Phương Y có cảm giác được anh tán thành. Việc anh đã chuẩn bị sẵn cách chúc mừng cho thấy anh tin tưởng cô nhất định sẽ đậu, đó là một sự tin tưởng quý giá.
Xe chạy băng băng, xung quanh dần hiện ra những tòa nhà mang kiến trúc chính phủ. Phương Y khó hiểu: "Sao lại đến đây?"
Chu Lạc Sâm không trả lời, nhưng xe nhanh chóng dừng lại. Anh cầm cặp tài liệu bước xuống xe trước, Phương Y bước xuống theo, cô thấy họ đang đứng trước cửa Cục Dân Chính.
"Đến đây làm gì?" Phương Y lờ mờ nhận ra điều gì, tim đập như muốn bay ra ngoài.
Chu Lạc Sâm mở cặp tài liệu, đưa giấy tờ cho cô xem: "Để chúc mừng em đậu tư pháp, chúng ta kết hôn."
Phương Y trừng lớn mắt không thể tin được nhìn anh. Anh đóng cặp tài liệu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi, mở ra và đưa đến trước mặt cô: "Ý em thế nào?"
Phương Y nhìn chiếc nhẫn, nó không quá lớn nhưng kiểu dáng rất thanh tú, đúng kiểu cô thích. Chỉ là... mọi thứ diễn ra quá đột ngột.
"Có phải... có phải hơi nhanh không?" Phương Y lúng túng nhìn anh.
Chu Lạc Sâm chậm rãi nở nụ cười. Ánh nắng rực rỡ buổi trưa cũng không sánh bằng sự rạng rỡ trên gương mặt anh lúc đó. Phương Y cảm thấy vẻ anh tuấn của anh như không chân thực.
Cô nghe anh nói: "Với anh thì không nhanh, nhưng vì em còn trẻ, chúng ta cứ đăng ký trước, hôn lễ về sau hẵng làm."
Phương Y hiểu ý Chu Lạc Sâm, anh định "ẩn hôn" trước, sau này khi muốn công khai mối quan hệ vợ chồng thì mới tổ chức hôn lễ. Điều này... cô có thể chấp nhận được.
Nhưng, Phương Y rất tò mò: "Sao anh lại có giấy tờ của em?"
Chu Lạc Sâm lắc lắc chiếc nhẫn trên tay: "Muốn hay không, nói chuyện này trước đã."
Phương Y bất đắc dĩ, sao lại có người cầu hôn mà còn giục người ta thế chứ? Cô thuận tay nhận lấy, đậy nắp hộp lại và bỏ vào túi: "Được rồi, nói đi."
Chu Lạc Sâm nắm tay cô bước vào Cục Dân Chính, vừa đi vừa nói: "Sáng nay đi mua đồ ăn sáng tiện ghé qua nhà em, xin mẹ em mấy thứ này."
"..." Chuẩn bị từ trước rồi cơ đấy!
"Tuy tạm thời chưa làm hôn lễ," Chu Lạc Sâm cùng cô bước vào Cục Dân Chính, lúc đó bàn tay anh nắm lấy tay Phương Y rất kiên định, "nhưng ít nhất trên mặt pháp luật, hãy để anh trở thành chồng của em."