Vào lúc bốn giờ sáng, Phương Y bị đau bụng đánh thức. Cô thích nghi với ánh sáng lờ mờ, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Chu Lạc Sâm đang nằm yên bình, tư thế rất nghiêm chỉnh, không hề giống như đã trải qua một đêm phóng túng.
Phương Y lấy điện thoại trên tủ đầu giường, kiểm tra giờ giấc, rồi cam chịu bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Lúc trở ra, Phương Y cảm thấy cả người lạnh run nên chui vào chăn, lặng lẽ tới gần Chu Lạc Sâm, đem mặt vùi vào vòm ngực ấm áp của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, cảm nhận nhịp tim đập trong lồng ngực, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Một tiếng động nhỏ vang lên trên đỉnh đầu. Phương Y nhạy bén mở mắt ra, thấy tay Chu Lạc Sâm đang dừng trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mang theo ý tứ an ủi.
Phương Y nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn, dường như chưa tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối, đường nét ôn nhuận nhu hoà, ngũ quan tinh tế. Không có kính che đi, khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú. Cộng thêm màn "cừu non ban ngày, sói xám ban đêm", anh đích thị là một tên văn nhã bại hoại.
"Mấy giờ rồi." Đột nhiên, người dường như đang ngủ lên tiếng, giọng nói êm dịu như rượu ngon say lòng người, "Muốn làm gì?"
Phương Y híp mắt cười cười, kẹp hai chân vào eo anh, cắn vành tai anh nói: "Muốn anh."
"..."
Chu Lạc Sâm không thể không mở mắt ra đối mặt với cô, nhíu mày, ánh mắt không vui thể hiện sự không tán thành với hành vi của cô.
"Ngủ đi." Anh che mặt cô, muốn đẩy cô ra khỏi người.
Phương Y lắc đầu: "Không muốn ngủ."
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn cô, cô nhìn thẳng vào anh, đột nhiên hỏi: "Mệt không?"
Chu Lạc Sâm không nói nên lời, lúc này ngôn ngữ là thứ vô cùng nhạt nhòa. Cần phải dùng hành động để cô hiểu, cái gì nên nói và cái gì không nên nói.
Thế là, từ bốn giờ sáng, hai người không nghỉ ngơi nữa, lăn lộn đến bảy giờ sáng, vẫn chưa buồn ngủ mà nằm thở hổn hển.
"Phải đi làm rồi." Phương Y khó khăn bò dậy, bước trên thảm đến phòng thay đồ.
Chu Lạc Sâm hé mắt nhìn theo bóng dáng cô, kéo chăn trùm kín người, không có ý định rời giường.
Phương Y chậm rãi mặc quần áo, thu dọn đồ đạc, quay lại thì thấy Chu Lạc Sâm vẫn đang nằm ngủ. Cô cầm điện thoại lên xem, đã tám giờ, chín rưỡi đi làm, họ ăn sáng và chuẩn bị một chút là vừa kịp, sao anh vẫn còn nằm?
Cô đến bên giường kéo chăn ra, nhìn anh nhíu mày nhắm mắt, bộ dáng thân thiết hỏi: "Luật sư Chu, tình hình thế nào?"
Chu Lạc Sâm không mở mắt nói: "Hôm nay em tự đi làm đi." Nói xong, anh định kéo chăn lại.
Phương Y ngăn động tác của anh, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối, Chu Lạc Sâm mới từ bỏ ý định trùm chăn.
"Anh không đi à?" Cô hỏi.
Chu Lạc Sâm "Ừ" một tiếng.
"Mệt à?" Phương Y hỏi lại câu hỏi đó, lần này cô dám chắc anh không thể làm gì nữa.
Chu Lạc Sâm im lặng, chỉ mở mắt nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, môi anh giật giật, một chữ cũng không nói.
Phương Y cười dịu dàng: "Em hiểu mà, em tự đi được, dù sao từ hôm nay trở đi em sẽ học hỏi cùng luật sư Kha, không cần đến văn phòng Tễ An nữa."
Chu Lạc Sâm đã nói chuyện với văn phòng, Hình Tứ cũng đồng ý cho Phương Y đến văn phòng luật sư Kha học việc. Điều này có lợi cho công việc tương lai của cô, cũng không gây tổn hại gì cho văn phòng.
Thấy cô quay người định đi, Chu Lạc Sâm nằm thẳng trên giường, nhàn nhạt nói: "Giữa trưa nhớ về."
Phương Y đã chạy ra cạnh cửa, vừa đóng cửa vừa đáp: "Yên tâm đi, biết anh dậy không nổi mà."
"..."
Thật là một buổi sáng khiến người ta cảm xúc phức tạp.
*******
Luật sư Kha tên là Kha Mộng, là bạn học của Chu Lạc Sâm khi còn học ở Yale. Hai người bằng tuổi, quan hệ không tệ nhưng tuyệt đối không có gì mờ ám. Nhìn thái độ của cô ấy đối với Phương Y là biết.
Phương Y đến chỗ luật sư Kha từ sáng sớm. Kha Mộng tạm gác công việc đang làm để tiếp đón cô, dẫn cô vào văn phòng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
"Cứ tự nhiên, Hà Tình vẫn đang ở cữ. Hôm trước em và luật sư Chu đi rồi thì người nhà cô ấy đến, em không cần lo lắng cô ấy không có ai chăm sóc. Chúng ta sẽ bàn bạc về vụ ly hôn của cô ấy và Mạnh Tu Viễn." Luật sư Kha vừa rót nước cho Phương Y vừa nói.
Phương Y vội vàng đi qua nhận ly nước: "Em tự làm được, luật sư Kha không cần phiền phức như vậy."
Kha Mộng đưa ly nước cho cô, giọng điệu trêu chọc hỏi: "Hôm nay không thấy lão Chu đưa em đến, không giống phong cách của anh ấy nhỉ."
Phương Y thuận miệng nói: "Anh ấy hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi." Cô bưng nước đến ghế ngồi xuống.
Kha Mộng trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn cô cười như không cười: "À, ra vậy. Tiểu Phương, đừng trách chị lắm lời nhé, chị thật sự thấy em cần biết điều này..."
"Điều gì ạ?" Phương Y nghiêng đầu hỏi.
Dáng vẻ tò mò của cô gái xinh đẹp thật đáng yêu. Kha Mộng nhịn không được xoa xoa đầu cô, khiến cô vô cùng ngượng ngùng, điều này làm Kha Mộng càng thích thú.
"Lão Chu bằng tuổi chị, cũng không còn trẻ nữa. Em nên khuyên anh ấy tiết chế một chút, không thì qua 40 sẽ hối hận đấy." Kha Mộng nghiêm túc nói.
Phương Y bị sặc nước, buông ly nước ra vừa ho vừa lấy khăn giấy trong ba lô. Sau khi ngừng ho, cô đỏ mặt nói: "Không phải đâu luật sư Kha, chị hiểu lầm rồi, không phải như chị nghĩ đâu..."
"Không phải sao?" Kha Mộng với vẻ mặt "Chị là người từng trải, em không cần lừa chị đâu", "Chị quen lão Chu lâu rồi, chị hiểu rõ anh ấy nhất. Đừng nhìn bề ngoài lịch sự nho nhã, thật ra là một tên trọng dục."
"..." Thực ra, "trọng dục" rất hợp với Chu Lạc Sâm, Phương Y thầm đồng ý.
"Thôi, không nói về anh ấy nữa, chúng ta nói về vụ của Hà Tình." Kha Mộng lấy ra một xấp tài liệu ném lên bàn, "Pháp luật quy định, nhà trai trong vòng một năm sau khi nhà gái sinh con hoặc sáu tháng sau khi ngừng mang thai, không thể xin ly hôn, nhưng không có nhiều yêu cầu như vậy đối với nhà gái." Cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh, "Chị đã có được bằng chứng ngoại tình của Mạnh Tu Viễn, bây giờ chúng ta cần sắp xếp lại, đợi Hà Tình hết ở cữ thì sẽ đưa vấn đề này lên bàn làm việc."
Phương Y gật đầu thận trọng, trông rất nghiêm túc. Kha Mộng không nhịn được cười, lại xoa đầu cô, khiến Phương Y cảm thấy không thoải mái.
"Luật sư Kha, em không phải trẻ con, chị không cần cứ xoa đầu em." Phương Y nghiêm túc nói.
Kha Mộng cười: "Được rồi, được rồi, chị biết rồi. Đó là vùng cấm, chỉ lão Chu được chạm vào thôi."
Phương Y đành bỏ cuộc cãi nhau với Kha Mộng, vì cô nhận ra luật sư Kha hoàn toàn khác với Chu Lạc Sâm. Kha Mộng hướng ngoại và dễ gần hơn, tuy rất cởi mở nhưng bên trong lại khá bảo thủ. Còn Chu Lạc Sâm thì ngược lại, bên ngoài thanh tâm quả dục, bên trong... bên trong thì mục ruỗng.
Ở lại chỗ Kha Mộng đến trưa, Phương Y mới thu dọn đồ đạc ra về, Kha Mộng tiễn cô ra ngoài. Khi đi ngang qua sảnh làm việc, một người đàn ông cao lớn chặn họ lại.
"Luật sư Kha." Người đàn ông khoảng cuối 30 tuổi, trông có vẻ là người có thủ đoạn, "Đây là thân chủ của cô à?"
Kha Mộng liếc nhìn anh ta, kéo Phương Y ra sau lưng: "Luật sư Âu Dương, đây là học trò của tôi, cô ấy không có gì cần ủy thác cho tôi đâu. Anh đừng nói lung tung nhé, thân chủ của tôi toàn là muốn ly hôn, anh thấy cô ấy giống vậy sao?"
Luật sư Âu Dương phong lưu cười: "Luật sư Kha cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, xem ra cô học trò này không đơn giản."
Kha Mộng cười tinh quái, hạ giọng nói: "Đúng là không đơn giản, đây là 'bảo bối của Chu Lạc Sâm'."
Lại là biệt danh đó, Phương Y xấu hổ quay mặt đi, nên không để ý đến vẻ mặt khó chịu của luật sư Âu Dương, bị Kha Mộng kéo đi luôn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Xuống đến tầng dưới, Phương Y định chào tạm biệt Kha Mộng thì nghe cô ấy nói: "Đợi chị ở đây, chị đi lấy xe đưa em về."
Phương Y nói: "Không cần làm phiền luật sư Kha, em đi tàu điện ngầm là được."
"Không sao, dù sao chị cũng phải ra ngoài ăn trưa, tiện đường thôi." Cô ấy cũng không đợi Phương Y trả lời mà đi về phía bãi đậu xe.
Bất đắc dĩ Phương Y đành phải đợi Kha Mộng. Cuối tháng 9 thời tiết vẫn còn hơi nóng, Phương Y đứng một lúc đã toát mồ hôi. Cô giơ tay quạt gió, không lâu sau, một cây kem xuất hiện trước mặt cô. Cô ngẩn người theo bản năng nhìn lên, hóa ra là Chu Lạc Sâm.
"Anh không phải ở nhà nghỉ ngơi sao?" Phương Y ngạc nhiên nhìn anh, đưa tay nhận lấy cây kem.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn sắc trời: "Quá nóng." Anh ôm lấy vai cô: "Đi thôi, chỗ này không được dừng xe, ra trễ lại phải nộp phạt."
Phương Y nói: "Nhưng luật sư Kha nói muốn đưa em về."
Chu Lạc Sâm vẫn không dừng bước: "Anh đã gọi cho cô ấy rồi."
"Ồ." Không có lý do để từ chối, Phương Y lên xe anh, để anh chở cô đi ăn trưa.
"Sáng nay làm gì với Kha Mộng?" Chu Lạc Sâm thuận miệng hỏi.
Phương Y thành thật trả lời: "Nghiên cứu sâu hơn về luật hôn nhân với luật sư Kha, rồi sắp xếp lại bằng chứng ngoại tình của Mạnh Tu Viễn và bằng chứng phá sản của anh ta, để anh ta không giành được quyền nuôi con."
Chu Lạc Sâm gật đầu không nói gì. Phương Y nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đây em chưa từng nghĩ đến, nhưng giờ em thấy hiểu biết pháp luật thật tốt. Sau này nếu chúng ta kết hôn, anh mà không ngoan, em có thể dựa vào luật pháp đào hố cho anh nhảy vào." Nói đến đây, Phương Y rất đắc ý, ăn kem cũng không ngăn được cô bật cười.
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, thong thả nói: "Thực ra anh không thích hôn nhân."
Phương Y nhìn anh hỏi: "Anh nói với em như vậy, ý là..." Không muốn kết hôn với em sao?
Chu Lạc Sâm nói: "Không phải không muốn kết hôn với em, chỉ là không thích thôi." Anh nhíu mày, "Kết hôn quá phiền phức, liên quan đến quá nhiều thứ, họ hàng gì cũng phải đến nói vài câu, mệt lắm."
Thực ra những gì anh nói cũng đúng, Phương Y cũng không thích những điều đó, nhưng kết hôn làm sao tránh được. Đời người ai cũng phải kết hôn mà...
Thấy Phương Y có vẻ hiểu lầm, Chu Lạc Sâm từ tốn bổ sung: "Kết hôn hiện tại đối với anh, ý nghĩa lớn nhất là ổn định một mối quan hệ. Yêu đương có quá nhiều yếu tố không ổn định, nói chia tay là chia tay. Nhưng kết hôn, muốn chia tay phải ly hôn, đó là chuyện lớn, không dễ dàng xảy ra, điều này rất quan trọng đối với anh."
Phương Y cái hiểu cái không hiểu nhìn anh hỏi: "Vậy ý anh là, anh sẽ kết hôn với em vì anh muốn dùng hôn nhân để trói buộc em?"
Chu Lạc Sâm lộ ra bộ mặt 'trẻ nhỏ dễ dạy', nhưng Phương Y ngay lập tức phản bác: "Ý nghĩ của anh ngược đời rồi, đáng lẽ em mới là người nói câu đó." Cô dùng khăn giấy bọc que kem, cầm trên tay xuống xe ném vào thùng rác.
Chu Lạc Sâm mím môi không nói, nhưng khóe miệng cong lên cho thấy tâm trạng vui vẻ của anh lúc này.
Tâm trạng anh tốt, bữa trưa của Phương Y cũng rất hợp khẩu vị cô. Trời nóng thế này, uống đồ lạnh còn gì bằng.
"Thật sảng khoái." Uống đồ uống lạnh, Phương Y nở nụ cười hạnh phúc, "Anh thấy vị thế nào?" Cô hỏi Chu Lạc Sâm đang ngồi đối diện ăn kem sô cô la.
Chu Lạc Sâm dùng thìa xúc kem ăn, giọng bình tĩnh nói: "Vị không tệ."
Phương Y đắc ý: "Em đã nói rồi, em thích nhất đồ ngọt ở đây."
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Anh đi vệ sinh." Anh đứng dậy, tiện tay ném khăn giấy đã lau tay lên phần kem sô cô la chưa ăn xong, không chớp mắt lấy một cái.
Phương Y há hốc mồm nhìn ly kem bị khăn giấy làm bẩn, trừng mắt nhìn Chu Lạc Sâm. Người đàn ông này ném đồ bẩn vào món đồ ngọt mà anh nói là "vị không tệ", cô sâu sắc nhận ra đối với anh, căn bản không có nguyên tắc nào là không thể phá vỡ.
*******
Hà Tình ở bệnh viện một tháng thì xuất viện, chuẩn bị về nhà ở cữ. Em bé của cô ấy cũng đã ở trong lồng ấp gần một tháng, nặng 2,5kg khi được đưa đến bên mẹ, trông nhỏ bé và yếu ớt.
Phương Y tới bệnh viện tiễn Hà Tình xuất viện nhìn thấy đứa bé, bởi vì còn quá nhỏ nên không nhìn ra được nét đẹp, chỉ có thể thấy là không được khỏe mạnh lắm, cần được chăm sóc cẩn thận.
Vì không thể ra gió, nên Hà Tình ra viện là lên xe luôn. Phương Y không đi theo, chào tạm biệt rồi nhìn người nhà đưa cô ấy đi.
Phương Y đứng tại chỗ vô thức đưa tay xoa bụng, trong lòng dâng lên cảm giác làm mẹ thật tốt.
Người mẹ chắc chắn là vĩ đại, tình mẫu tử càng không thể xem thường. Phương Y tưởng tượng nếu cô làm mẹ chắc chắn sẽ rất thương con. Nghĩ đến mỗi lần thân mật Chu Lạc Sâm đều rất cẩn thận, cô biết anh không muốn có con sớm, nên cô vẫn là... xem như nghỉ ngơi một chút.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
******
Cuối tháng 11, khoảng ngày 21, là thời gian công bố kết quả kỳ thi tư pháp. Phương Y hồi hộp chờ đợi ngày đó đến, mỗi ngày đều đi theo Kha Mộng gặp một số thân chủ, giúp cô ấy xử lý một số công việc đơn giản.
Tại văn phòng của Kha Mộng, luật sư Âu Dương thường xuyên đến thăm, không biết có mục đích gì. Phương Y không để tâm đến chuyện này, nhưng Chu Lạc Sâm lại nhắc đến.
"Âu Dương Nghị thường xuyên đến làm phiền em và Kha Mộng sao?" Chu Lạc Sâm đang thái rau, anh mặc chiếc tạp dề hình mèo Kitty màu hồng nhạt mà Phương Y mua, bên trong là áo sơ mi trắng và quần tây đen, eo thon, chân dài, vai rộng, dáng người hoàn hảo không chê vào đâu được.
"Vâng, sao vậy?" Phương Y chống cằm nhìn anh, anh thật đẹp trai, dù có già đi cũng là một ông chú đẹp lão.
"Em đừng thân thiết với anh ta quá." Chu Lạc Sâm quay đầu lại, dùng ánh mắt dặn dò cô, cho thấy chuyện này rất quan trọng.
Phương Y tò mò hỏi: "Anh ghen à? Hay luật sư Âu Dương có quá khứ gì không tốt?"
"Quá khứ và hiện tại của anh ta đều không có gì tốt đẹp, tương lai cũng sẽ không." Chu Lạc Sâm không do dự trả lời, "Hơn nữa anh cũng không ghen."
Phương Y nói: "Thế thì tại sao? Anh có vẻ không thích anh ta."
Chu Lạc Sâm cười nhạt: "Anh không rảnh để không thích anh ta. Nếu anh ta không đến trêu chọc em, anh còn chẳng nhớ anh ta là ai."
"Vậy nghĩa là, luật sư Âu Dương đến văn phòng luật sư Kha thường xuyên, thực ra là vì em là bạn gái của anh?" Phương Y chỉ vào mình.
Chu Lạc Sâm ném rau cần vào chảo, vừa xào vừa nói: "Anh ta thua anh nhiều lần trên tòa, vẫn luôn không cam lòng. Anh không lo anh ta tìm đến anh, chỉ sợ anh ta tính kế em."
Phương Y mỉm cười: "Em hiểu rồi, anh yên tâm đi."
Chu Lạc Sâm tắt bếp, bưng đồ ăn lên bàn, dựa vào ghế nhìn cô: "Làm anh yên tâm?"
"Đúng vậy." Phương Y nghiêm túc nói, "Hãy chờ xem."
Câu nói "hãy chờ xem" của Phương Y đã khích lệ cô rất nhiều. Hôm sau, khi đến báo cáo với Kha Mộng, cô tình cờ đi cùng thang máy với Âu Dương Nghị. Anh ta chủ động bắt chuyện với Phương Y, nói về một thân chủ của Kha Mộng tự tử.
"Phụ nữ các cô có phải hễ hôn nhân tan vỡ là sẽ suy sụp tinh thần và tự tử không?" Âu Dương Nghị giả vờ tò mò, "Mấy thân chủ của luật sư Kha đều như vậy, phụ nữ yếu đuối thế sao? Nếu chia tay với luật sư Chu, cô cũng sẽ làm vậy à?"
Phương Y liếc nhìn anh ta: "Đó chỉ là cá biệt, không phải tất cả phụ nữ ly hôn đều kiện tụng, nên anh không thấy hết đâu. Rất nhiều phụ nữ sau ly hôn vẫn sống rất tốt. Còn những người tự tử, tôi thấy họ thiếu hiểu biết. Những cách phổ biến đó rất khó chết, tôi biết một số cách chắc chắn chết được, nếu luật sư Âu Dương có ngày nào đó vì hôn nhân tan vỡ mà tự tử, tôi sẽ gợi ý cho anh." Cô nói rất chân thành.
Vẻ mặt Âu Dương Nghị lúng túng nhìn những người khác trong thang máy, họ cũng đang nhìn anh ta bằng vẻ mặt quỷ dị, anh ta khụ một tiếng, đúng lúc cửa thang máy mở ra vội vàng chào tạm biệt Phương Y, bước vào văn phòng. Phương Y cười nhạt, đeo ba lô bước ra khỏi thang máy với tâm trạng vui vẻ.
Cô vừa bước vào văn phòng, thấy Mạnh Tu Viễn đang ở phòng khách gào thét với Kha Mộng như một con sư tử lên cơn. Phòng khách được xây dựng trong suốt, nếu không kéo rèm thì có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong. Đối mặt với cơn thịnh nộ của Mạnh Tu Viễn, Kha Mộng chỉ bưng ly nước đứng cạnh ghế dựa, bình tĩnh nhìn anh ta nổi điên, như thể đang xem một đứa trẻ bị cướp đồ chơi.
Phương Y im lặng mở cửa bước vào phòng khách, kéo ghế cho Kha Mộng, rồi ngồi xuống cùng cô ấy xem Mạnh Tu Viễn nổi giận.
Sau đó, Mạnh Tu Viễn đột nhiên im bặt.
Một người đàn ông to lớn, bị hai người phụ nữ nhìn bằng ánh mắt như nhìn người thiểu năng, còn ai nói được gì nữa....