Edit: Frenalis
Mặc dù đã gần đến Thanh Minh, nhưng thời gian gần đây trời vẫn tối rất sớm, khi Phương Y tan sở thì trời đã tối đen.
Cô đúng giờ chấm công tan làm, đi thang máy xuống tầng, bắt tàu điện ngầm đến địa điểm học thêm.
Lịch học của lớp học thêm bắt đầu từ 6 giờ và kết thúc lúc 8 giờ rưỡi, mỗi tuần vào các ngày lẻ. Cô luôn đến lớp đều đặn, bất kể mưa gió.
Hôm nay cô bước vào lớp học như thường lệ, vừa ngồi xuống lấy sách ra thì nghe thấy có người nói chuyện với mình.
"Phương Y đến rồi, chưa ăn tối phải không?" Người nói chuyện là một nam sinh học cùng lớp, anh ta có thâm niên hơn cô rất nhiều, học đại học chuyên ngành luật, nhưng năm ngoái không đỗ, năm nay để chắc chắn hơn, anh ta mới đến tham gia lớp học thêm.
Phương Y lịch sự trả lời: "Tôi ăn rồi."
Nam sinh nhẹ mỉm cười: "Cô nói dối."
Phương Y nhướng mày: "Sao anh biết tôi nói dối? Anh có thể nhìn ra tôi có ăn cơm hay không sao?"
Nam sinh lấy ra một hộp cơm từ phía sau, ra vẻ bí ẩn nói: "Không có gì là không thể nhìn ra được, ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất."
Phương Y nhìn nhãn hiệu trên hộp cơm, thấp giọng hỏi: "Anh cố ý mua cho tôi à?"
Nam sinh ngẩn ra, có chút xấu hổ đặt hộp cơm lên bàn cô rồi vội vàng đi sang một bên, khụ một tiếng nói: "Tôi xem sách trước đây, lát nữa giáo sư sẽ đến."
Phương Y liếc nhìn hộp cơm, cầm nó đến bàn anh ta đặt xuống, nói lại lần nữa: "Tôi ăn rồi." Sau đó cô quay trở lại chỗ ngồi, cúi đầu xem nội dung bài học tối nay.
Nam sinh nhìn Phương Y với vẻ mặt bị tổn thương, cầm hộp cơm trong tay không biết nên đưa tiếp hay không.
Trong lúc anh ta đang do dự thì tới giờ học. Người đến giảng bài là một giáo sư kỳ cựu có uy tín trong ngành, nên chương trình học của trung tâm rất nổi tiếng. Nhưng hôm nay đến lớp không chỉ có một mình giáo sư, mà còn có một người không nên xuất hiện ở đây.
Người đó là... Chu Lạc Sâm.
Phương Y mở to mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh giáo sư, dáng người cao ráo, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt thanh tuấn như tiên nhân, khiến các cô gái trong lớp nhìn chăm chú. Người này... thật là đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt!
Khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở thành phố Dĩnh sao? Tại sao anh về mà không báo cho cô một tiếng?
Phương Y đang nghi hoặc thì giáo sư đã thông báo người giảng bài tối nay sẽ thay đổi, người thay thế chính là Chu Lạc Sâm.
Nếu đã muốn tham gia kỳ thi tư pháp, chắc chắn là muốn làm luật sư. Những người muốn làm luật sư, làm sao có thể không biết đến Chu Lạc Sâm nổi tiếng? Anh là một trong ba đại luật sư của văn phòng luật Tễ An, văn phòng này là mục tiêu phấn đấu của tất cả sinh viên ở đây sau khi vượt qua kỳ thi tư pháp.
Chu Lạc Sâm rất được hoan nghênh, mọi người không hề phiền lòng khi người giảng bài thay đổi, thậm chí còn hy vọng sau này anh sẽ dạy ở đây luôn.
Sắc mặt Phương Y không biểu hiện gì cùng mọi người vỗ tay, nhưng trông không được tốt lắm. Nam sinh lúc nãy ngồi cách chỗ cô không xa nhìn thấy cảnh này, lại liếc nhìn hộp cơm trên bàn, tự hỏi có phải cô đang đói hay không?
Thực ra, anh ta đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng bản thân anh ta không biết điều đó.
Nam sinh này đang muốn theo đuổi Phương Y, nên rất quan tâm đến mọi hành động của cô. Anh ta đắn đo một hồi, rồi nhân lúc Chu Lạc Sâm đang tự giới thiệu, lặng lẽ nhờ cô gái ngồi gần Phương Y đưa hộp cơm cho cô.
Phương Y nhíu mày nhìn hộp cơm trong tay, có chút buồn cười.
Chu Lạc Sâm từ lúc bước vào đã luôn dùng khóe mắt quan sát cô, mọi việc diễn ra dưới bục giảng đều được anh thu hết vào đáy mắt.
Anh đặt cặp tài liệu xuống với vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng nhìn xuống dưới bục giảng.
Mọi người thấy anh như vậy đều có chút không hiểu, vừa nãy còn bình thường, sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy?
"Bây giờ chúng ta vào chủ đề chính." Chu Lạc Sâm nhàn nhạt kéo ra cái ghế sau bục giảng, ngồi xuống nói, "Chương trình học hôm này là... kiểm tra."
Mọi người vốn tưởng rằng hôm nay sẽ được may mắn nghe luật sư nổi tiếng giảng bài, không ngờ lại là kiểm tra, ai nấy đều mở to hai mắt mà nhìn.
Phương Y cũng quay lại nhìn anh, ánh mắt có chút khó hiểu. Chu Lạc Sâm không nhìn cô, phân phát một xấp bài kiểm tra xuống, bình tĩnh nói: "Đây là đề bài của giáo sư Tư, hôm nay tôi đến đây chỉ để giúp ông ấy giám thị, mọi người nhận được bài rồi thì có thể bắt đầu làm, 8 giờ nộp bài."
Phương Y nhận bài kiểm tra từ người ngồi trước mặt, đưa cho người phía sau, sau khi trải giấy ra, cô nhìn đề bài. Thực ra có rất nhiều câu Chu Lạc Sâm đã giảng cho cô rồi, cô cảm thấy mình có thể đạt điểm khá.
Lấy bút ra, Phương Y bắt đầu làm bài. Chu Lạc Sâm đứng trên bục giảng nhìn cô viết nhanh thoăn thoắt, rồi bước đến chỗ người đầu tiên liếc nhìn bài làm của họ, khóe miệng nhếch lên.
Có vẻ như dù anh không có ở đây, cô cũng không quên học tập, có thể bắt đầu làm bài nhanh như vậy, chứng tỏ cô thực sự đã nỗ lực.
Chầm chậm đi đến bên cạnh Phương Y, Chu Lạc Sâm vô tình để cánh tay chạm vào cạnh bàn của cô, làm sách và bút rơi xuống đất, phát ra tiếng động khá lớn.
Chu Lạc Sâm lập tức cúi người xuống nhìn, cau mày nói: "Xin lỗi, tôi không để ý."
Khoé miệng Phương Y câu lên một chút, vội vàng nói "Không sao" rồi quay người nhặt đồ, nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, đã ngồi xổm xuống nhặt giúp cô. Cô thoáng nhìn sách và bút trong tay anh, sau đó đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại giương lên nhìn về phía anh, vẻ mặt anh ôn nhuận, không có gì khác thường, nhưng dù cô có kéo sách của mình thế nào cũng không lấy lại được. Người này...
"Luật sư Chu, anh có thể trả sách cho tôi không?" Bất đắc dĩ, cô đành phải hạ giọng nghiến răng trừng anh. Lúc này anh mới nới lỏng lực tay một chút, để cô kéo được một góc sách, nhưng chỉ có vậy thôi.
Phương Y có chút xấu hổ, lo lắng nhìn xung quanh, may mà mọi người đều đang làm bài không để ý. Cô nhẹ nhõm thở phào, lại muốn kéo sách về, nhưng... bàn tay Chu Lạc Sâm đang cầm sách nhẹ nhàng vuốt ve qua ngón tay cô, cảm giác mát lạnh mềm mại đó khiến Phương Y rùng mình.
Họ đã lâu không gặp nhau, mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, nhưng cảm giác khi nhìn thấy người thật vẫn khác biệt.
Phương Y tuy luôn bận rộn học tập, nhưng vẫn rất nhớ anh, điều này không mâu thuẫn. Vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô rất vui, nhưng cũng trách anh tại sao về mà không nói với cô một tiếng, để cô còn... chuẩn bị tinh thần trước, để có thể vui vẻ sớm hơn.
Phương Y mím môi nhìn Chu Lạc Sâm với vẻ ủy khuất, không biết tâm trạng trẻ con của mình có khiến anh khó chịu không, trong lòng rất lo lắng.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy cô như vậy, lập tức buông tay ra, đưa tay sờ mặt cô, hoàn toàn không quan tâm đây là trong lớp học có rất nhiều người.
Phương Y giật mình, nhanh chóng rụt người lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đừng làm loạn, rồi cất sách bút đi, tiếp tục làm bài.
Chu Lạc Sâm đứng dậy, vỗ vỗ nếp nhăn trên quần, quay người trở lại bục giảng. Bài kiểm tra còn lâu mới kết thúc, anh có rất nhiều thời gian, không vội vàng gì lúc này.
Trở lại bục giảng, anh ngồi xuống ghế, lơ đãng nhìn quanh lớp học.
Khi ánh mắt lướt qua chàng trai đã đưa cơm hộp cho Phương Y, anh dừng lại vài giây rồi khinh thường dời đi, rõ ràng là không coi đối phương ra gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, điều khiến Chu Lạc Sâm không ngờ là Phương Y nộp bài sớm nhất, khoác ba lô lên vai rời khỏi lớp học.
Chu Lạc Sâm nhìn thoáng qua những người khác vẫn đang làm bài, vội vàng chỉ định một người ngồi phía trước, bảo anh ta làm xong thì thu bài kiểm tra và nộp cho giáo sư, rồi trực tiếp rời đi.
Anh đến đây chỉ như đi qua sân khấu, không thực sự làm gì, điều này khiến mọi người vốn đang rất mong đợi thất vọng tràn trề.
Ra khỏi lớp học thêm, Phương Y không vội đi mà đứng ở bên ngoài đợi anh. Chẳng mấy chốc cô đã thấy anh ra.
Vừa thấy anh, không đợi anh lên tiếng đã mở miệng trước: "Sao anh về mà không nói với em một tiếng, còn chạy đến giúp người khác giám thị?"
Vẻ mặt Chu Lạc Sâm điềm tĩnh nói: "Anh rất bận, không có thời gian giúp người khác giám thị."
Phương Y cau mày: "Vậy sao anh lại đến đây?"
"Đó là vì em ở đây." Chu Lạc Sâm nói xong liền kéo tay cô lên xe, sau khi cả hai đã ngồi vào xe, anh trực tiếp phóng như bay về nhà mình, mặc dù biểu cảm vẫn bình tĩnh, nhưng tốc độ xe đã tiết lộ sự vội vàng của anh.
"Anh... Em còn chưa ăn cơm, đây là đi đâu?" Phương Y không chắc chắn hỏi.
Chu Lạc Sâm trả lời vòng vo: "Anh đến đó là vì em ở đó, không phải giúp giáo sư giám thị rồi tình cờ gặp em. Vốn định cho em một bất ngờ, nhưng hình như em hiểu lầm rồi."
Phương Y có chút không kịp thích ứng: "Nhưng... trước đó anh đâu có hỏi em học thêm ở đâu."
Chu Lạc Sâm bình thản: "Nếu anh hỏi em, thì còn gì là bất ngờ nữa."
"Vậy em..." Cô chưa kịp nói hết câu, Chu Lạc Sâm đã đặt một tay lên môi cô, thành công khiến cô im lặng, rồi tay kia luồn vào trước ngực cô, sờ soạng một cách khiếm nhã, khiến Phương Y vô cùng xấu hổ.
"Anh lái xe cho đàng hoàng có được không..." Phương Y đỏ mặt hất tay anh ra.
Chu Lạc Sâm không nói gì, chỉ liếc nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe theo lời cô.
Xe nhanh chóng đến căn hộ của Chu Lạc Sâm, anh xuống xe, bước nhanh đến ghế phụ mở cửa cho Phương Y. Cô chần chừ không xuống, anh dứt khoát đưa tay kéo cô ra.
"A, anh..." Phương Y mất đà suýt ngã, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy, cô ngã vào lòng anh.
Cúc áo vest của Chu Lạc Sâm đâm vào Phương Y hơi đau, cô lùi lại ngước mắt nhìn anh. Cái cằm nhẵn nhụi, mặt mày ôn nhuận, gọng kính mạ vàng như một vật trang trí tốt nhất, khiến anh trông quyến rũ và tao nhã.
"Vội vàng lao vào lòng anh như vậy sao." Ngữ điệu anh ôn nhu, nói xong ôm vai cô vào đại sảnh, đi thẳng về nhà.
Sau đó, mọi thứ thuận lý thành chương mà diễn ra. Chu Lạc Sâm đã lâu không cùng cô thân mật, tối nay anh gần như quấn lấy cô suốt đêm.
Chờ cho đến lúc anh chịu buông tha cho cô, cô đã không còn sức lực để nói gì nữa, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Chu Lạc Sâm hôn lên mặt cô, giúp cả hai lau người rồi cũng đi ngủ.
Ngày hôm sau, Phương Y thức dậy với toàn thân đau nhức, nhưng đồng hồ sinh học nhắc nhở cô hôm nay phải đi làm, không thể lười biếng được.
Ngay khi Phương Y định vén chăn ra khỏi giường, Chu Lạc Sâm vươn cánh tay đè trên người cô nói: "Ngủ thêm đi."
Phương Y cau mày: "Em phải đi làm, bỏ tay ra, mệt chết đi được."
Chu Lạc Sâm mở mắt ra nhìn bờ vai trần của cô, nói: "Anh đã xin phép Hình Tứ cho em nghỉ rồi."
Phương Y ngẩn người, cảm thấy anh không có ý tốt. Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của cô, Chu Lạc Sâm không những không lúng túng, mà còn nở một nụ cười mê hoặc, sức sát thương này... thật sự không cần phải nhiều lời.
******
Tại văn phòng, Hình Tứ hắt hơi không kiểm soát, lấy khăn giấy lau lau, có chút đau đầu mà xoa thái dương.
Chu Lạc Sâm này, cứ như có mắt thần tai thính vậy, cậu ấy biết mọi thứ mình làm, mới mấy ngày đã trở lại, còn... Hình Tứ bất lực thở dài một hơi, gọi điện thoại hẹn gặp khách hàng, quyết định dùng công việc để làm tê liệt chính mình.
Còn Chu Lạc Sâm, thực ra anh rất bận, lần này trở về cũng là tranh thủ thời gian, sẽ sớm phải quay lại thành phố Dĩnh.
Vụ án của Chu Trí Hành sắp được đưa ra xét xử, kết quả sẽ không tốt đẹp gì. Mặc dù luật sư mà Chu Trí Hành thuê không giỏi bằng Chu Lạc Sâm, nhưng cũng là một luật sư có tiếng, phán quyết cuối cùng có lẽ sẽ không phải là tử hình.
Chu Lạc Sâm hiểu rõ mọi thứ trong lòng, cũng đã sẵn sàng chấp nhận tất cả, bao gồm cả việc bán cổ phần của Trí Hành.
Thực ra, giá trị của cổ phần Trí Hành không còn lớn nữa, chủ tịch bị bắt, hầu hết các lãnh đạo cấp cao đều bị liên lụy, hiện tại công ty gần như phá sản. Nếu có ai muốn tiếp quản mớ hỗn độn này, anh rất mong họ sẽ lấy đi.
*******
Phương Y không hiểu về kinh doanh, cô quan tâm hơn đến kỳ thi của mình. Kỳ thi tư pháp vào cuối tháng 9, bây giờ đã đầu tháng 4, cô không còn nhiều thời gian để chuẩn bị, muốn thành công phải nỗ lực hết mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong khoảng thời gian này, từ lạnh đến nóng, từ áo khoác gió đến váy lụa mỏng, Chu Lạc Sâm và Phương Y ít gặp nhau hơn. May mắn là cả hai đều bận rộn, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, nên không quá khó khăn.
Ngày 20 tháng 9, Phương Y thi xong đi ra khỏi trường thi. Cô đã vất vả rất lâu, cuối cùng cũng thi xong, cảm giác giải thoát lúc đó không thua kém gì cảm giác xé đề thi sau kỳ thi đại học.
Lúc cô bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy Chu Lạc Sâm đang dựa vào chiếc xe hơi sang trọng màu đen ở cổng trường, tâm trạng cô tràn đầy sự thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Cô không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chạy thẳng đến lao vào vòng tay anh, ôm chặt cổ anh, như muốn treo mình lên người anh.
Chu Lạc Sâm dán vào vành tai cô hỏi: "Thi thế nào?"
Phương Y ngửa đầu cười, gật đầu nói: "Em thấy ổn, nhưng không biết kết quả cuối cùng có thực sự ổn không."
Ngữ điệu Chu Lạc Sâm dịu dàng, có chút khàn khàn, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô thấy ngưa ngứa: "Không sao, lần này không đỗ thì sang năm thi lại, lần này anh sẽ tự mình kèm cặp em, vì anh đã nghĩ ra một cách hay để em có thêm động lực."
"Cách gì?" Phương Y rụt cổ hỏi.
Chu Lạc Sâm cong lên khoé môi, hạ giọng nói: "Làm đúng một câu hỏi, em có thể cởi một cúc áo của anh." Anh nắm tay cô kéo về phía áo sơ mi của mình, ý tứ rất rõ ràng. Phương Y lập tức rút tay lại, chui vào xe để tạo khoảng cách với anh.
Chu Lạc Sâm cũng nhanh chóng lên xe, sau khi cả hai đã ngồi yên vị, cô ôm mặt hỏi anh: "Sao anh đột nhiên trở về, mọi việc bên đó đã giải quyết xong rồi à?"
"Xong hết rồi."
"... Vậy còn vụ án của ba anh thì sao?" Cô chưa bao giờ hỏi về chuyện này, nếu bây giờ anh nói mọi thứ đã kết thúc, có nghĩa là vụ án của ba anh cũng đã kết thúc?
Chu Lạc Sâm không giấu giếm gì, thẳng thắn trả lời: "Không kháng cáo."
Không kháng cáo sao... Phương Y không biết nên nói gì với anh, nhưng anh không cần sự an ủi, nhìn biểu cảm của anh là cô hiểu.
Cả hai ăn ý lẫn nhau mà cùng im lặng. Một lúc sau, Phương Y phát hiện Chu Lạc Sâm lái xe đến tiệm cơm, đây là muốn đưa cô đi ăn.
Đang lúc Phương Y mang tâm trạng vui vẻ bước xuống xe, lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng sốc ở trước cửa tiệm cơm.
Hà Tình với cái bụng to đang tranh cãi với một cặp nam nữ. Người đàn ông luôn che chắn cho người phụ nữ phía sau, thái độ ngạo mạn hung hăng với Hà Tình, hoàn toàn không quan tâm đến việc cô ấy đang mang thai.
Phương Y kinh ngạc vội nói với Chu Lạc Sâm: "Là chị Hà, chúng ta qua đó xem sao."
Chu Lạc Sâm nhíu mày cùng cô đi qua, vừa đi vừa nói với cô: "Đó là chồng của Hà Tình."
"Cái gì?" Phương Y khó tin bước nhanh hơn, nhưng cô vẫn chậm chân, chồng Hà Tình muốn đưa cô gái kia rời đi, Hà Tình lại đuổi theo, nhưng bị cô gái kia đẩy một cái ngã mạnh xuống đất, máu nhanh chóng chảy ra trên mặt đất.
Một màn này khiến chồng Hà Tình và cô gái kia khiếp sợ, cũng khiến Phương Y sững sờ, chỉ có Chu Lạc Sâm bình tĩnh, lập tức lấy điện thoại gọi cho cấp cứu.
"Cô cảm thấy thế nào?" Chu Lạc Sâm ngồi xổm bên cạnh Hà Tình hỏi.
Hà Tình căn bản không nói nên lời, hô hấp dồn dập, vẻ mặt đau đớn.
Chồng Hà Tình lúc này mới luống cuống, không còn quan tâm đến cô gái kia nữa, anh ta đến bên cạnh Hà Tình run rẩy hỏi: "Em sao rồi, em có sao không?"
Phương Y bước đến bên cạnh Hà Tình, đỡ cô ấy dậy, cười lạnh nói với người đàn ông: "Bây giờ anh mới biết lo lắng cho chị ấy sao? Vậy lúc nãy thì sao? Khi người phụ nữ kia đẩy chị ấy, anh ở đâu?"
Chồng Hà Tình sững người, phản ứng đầu tiên không phải là trách mắng người phụ nữ đã đẩy Hà Tình, mà là chất vấn Phương Y: "Cô là ai? Liên quan gì đến cô?" Anh ta cau mày, giọng điệu phẫn nộ.