Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 56



Edit: Frenalis

Buổi hôn lễ này đủ để khiến bất kỳ ai tham dự cũng không thể nào quên. Phương Y ngồi dưới khán đài, chăm chú nhìn cô dâu chú rể đang đứng trên bục cao. Họ giống như những nhân vật bước ra từ tranh vẽ, người nam tuấn tú, người nữ xinh đẹp động lòng người, hoàn hảo đến mức có chút không thực.

Nghi thức kết thúc, cô dâu chú rể nghỉ ngơi một lát rồi đi chúc rượu. Phương Y và Chu Lạc Sâm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, là một trong số ít người có vinh dự được chúc rượu đặc biệt.

Khi họ nâng ly rượu đến chỗ này, Phương Y lại thấy hồi hộp, rất lo lắng mình sẽ làm gì đó khiến Chu Lạc Sâm mất mặt.

Chu Lạc Sâm là cố vấn pháp luật của công ty chú rể Đặng Nhã Thuần, có vẻ như có mối quan hệ rất tốt với Đặng tổng. Hai người trò chuyện rất thân mật, đều là những nhân vật phi thường.

Phương Y đứng cạnh Chu Lạc Sâm, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, im lặng lắng nghe họ trò chuyện.

Thỉnh thoảng Phương Y nhận thấy cô dâu đang nhìn mình, thế nên cô mỉm cười đáp lại, khiến đối phương cười tít mắt.

Sau khi chúc rượu xong, cô dâu chú rể đi đến bàn khác, chỉ còn lại Phương Y và Chu Lạc Sâm.

Ngồi xuống lần nữa, Phương Y không còn hứng thú với những món ăn ngon trên bàn, cô hạ giọng nói với Chu Lạc Sâm: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Chu Lạc Sâm bình tĩnh hỏi, dựa lưng vào chiếc ghế phủ ren trắng, toát lên vẻ anh tuấn thoát tục.

"Em muốn tham gia kỳ thi tư pháp năm nay." Phương Y nghiêm túc nói.

Chu Lạc Sâm có chút ngạc nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh đẩy gọng kính hỏi cô: "Vì sao?"

Phương Y cười nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là em cảm thấy mình không thể cứ mãi làm thư ký được. Dù sao em cũng tốt nghiệp khoa tiếng Trung của Đại học Hồng Kong, cứ làm những công việc mà ai cũng làm được thì không cam tâm lắm."

Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ về lời nói của cô. Phương Y quan sát anh một lúc, thấy anh không ngăn cản, liền nảy ra một ý tưởng khác.

"Vậy anh thấy sao, kỳ thi vào tháng 9 còn vài tháng nữa, em nghĩ cũng đủ để em chuẩn bị kỹ càng. Anh có thể hướng dẫn em được không?" Phương Y mong đợi nói: "Có anh chỉ dạy, em nhất định sẽ vượt qua kỳ thi."

Ngón tay Chu Lạc Sâm gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát rồi quay đầu nói: "Nếu đỗ, em muốn làm luật sư sao?"

Phương Y suy nghĩ một chút mới trả lời: "Nếu được thì tốt quá, mặc dù đây không phải là nghề nghiệp lý tưởng của em trước đây, nhưng em rất muốn thử làm công việc của anh."

Chu Lạc Sâm mỉm cười: "Em ngày càng biết nói chuyện đấy."

Phương Y cười mà không nói. Chu Lạc Sâm lại suy tư một lúc, rồi thận trọng gật đầu: "Anh tôn trọng quyết định của em. Nếu em có yêu cầu, anh đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ. Tuy nhiên, con đường này rất khó khăn, ngay từ đầu sẽ có rất nhiều trở ngại. Mặc dù anh là người yêu của em, có thể cung cấp điều kiện thuận lợi cho em, nhưng để sau này em có thể tự lập, anh sẽ thu hồi lại những điều kiện thuận lợi đó."

Anh không muốn cô quá phụ thuộc vào mình sau này, đây là điều tốt, Phương Y đương nhiên sẽ không phản đối, cô đồng ý tất cả.

Tại đám cưới của hai nhân vật nổi tiếng, Phương Y đã đặt ra mục tiêu và thực sự bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu đó.

Trước đây Phương Y cũng đã đọc một số sách về luật và xem một số video bài giảng, nhưng đó là từ góc độ hỗ trợ công việc, nên không quá nghiêm túc.

Bây giờ cô đang nỗ lực để có thể đứng bên cạnh Chu Lạc Sâm trong tương lai, vì vậy không thể đơn giản như trước được nữa.

Mặc dù còn vài tháng nữa mới đến tháng 9, nhưng cô không phải là dân luật chuyên nghiệp, có rất nhiều thiếu sót, thời gian vài tháng đối với cô có chút ngắn ngủi.

Phương Y ngay lập tức bắt đầu học tập chăm chỉ, Chu Lạc Sâm bị bỏ bê rất nhiều. Tan sở cô phải về nhà đọc sách, đi làm lại phải vội vàng làm việc, thậm chí còn định đăng ký một lớp học luyện thi, hầu như không có thời gian rảnh.

Chu Lạc Sâm kịp thời ngăn cản ý định đăng ký lớp học luyện thi của cô, anh đưa ra lý do là giáo viên của lớp học không thể dạy tốt hơn anh.

Phương Y nghĩ cũng đúng, nên cô đã chuyển lớp học luyện thi đến căn hộ của Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm ngồi trên ghế sofa nhìn người đang múa bút thành văn đối diện, vô thức thở dài, sau khi thở dài xong mới nhận ra, cảm thấy có chút xa lạ.

Anh chưa bao giờ là người thích thở dài, bởi vì điều đó cho thấy anh bất lực trước một điều gì đó. Nhưng khi gặp Phương Y, anh thở dài ngày càng nhiều, có lẽ đây chính là khắc tinh mà mọi người thường hay nói, thật là đau đầu.

Phương Y cúi đầu trả lời câu hỏi của Chu Lạc Sâm, không nhận ra sự thay đổi biểu cảm của anh. Cô không chải chuốt tóc tai nhiều, chỉ buộc túm gọn sau đầu bằng dây buộc tóc, vài sợi tóc rơi xuống bên tai, cô tùy ý vén ra sau tai và tiếp tục làm bài.

Ánh mắt Chu Lạc Sâm không còn đặt trên sách nữa, mà nhìn cô không chớp mắt. Tuổi cô rõ ràng không lớn, nhưng so với những người cùng lứa tuổi lại có hương vị phụ nữ hơn, cũng có nét hồn nhiên đặc trưng của tuổi trẻ.

Nói cô trầm tĩnh thì đôi khi cô lại rất nghịch ngợm; nói cô dịu dàng thì có lúc cô lại rất tinh quái.

Mặc dù còn trẻ, nhưng cô rất biết cách quan tâm đến người khác. Điều đáng quý nhất là cô có sự hiểu chuyện mà những cô gái cùng tuổi không có, nhưng sự hiểu chuyện đó không làm cô trở nên thực dụng.

Phương Y làm xong đề, ngẩng đầu lên thấy Chu Lạc Sâm đang nhìn mình chằm chằm. Cô giật mình, buột miệng nói: "Giám thị gì mà kỹ thế? Em đâu có định gian lận."

Chu Lạc Sâm thản nhiên thu hồi ánh mắt, dùng sách che mặt, nói với giọng thờ ơ: "Anh đây gọi là có trách nhiệm."

"... Tùy anh."

*******

Sau Tết Nguyên Tiêu, văn phòng có một chút thay đổi nhỏ, không phải chuyện xấu gì, Hà Tình mang thai, vì thai nhi không ổn định nên cô ấy muốn nghỉ thai sản trước.

Hà Tình vừa đi, vị trí của cô ấy cần phải có người từ bộ phận hậu cần lên thay thế. Theo lý thuyết, có rất nhiều người có thâm niên hơn Phương Y, làm tốt hơn cô, nhưng Hà Tình lại đề cử cô, điều này khiến những người khác trong bộ phận hậu cần rất bất mãn.

Họ đều đồn rằng Hà Tình đề cử Phương Y là vì cô là bạn gái của Chu Lạc Sâm, là do Chu Lạc Sâm phân phó, cô đã được "chỉ định" từ trước.

Phương Y cũng nghe thấy những tin đồn này, cũng cảm nhận được thái độ không mấy thân thiện của đồng nghiệp cùng bộ phận. Cô cũng không nói gì, chỉ tiếp tục làm việc của mình giống như không hay biết gì.

Cô không hỏi Chu Lạc Sâm xem có phải anh đã sắp xếp để Hà Tình đề cử mình hay không, vì cô cảm thấy không cần thiết, Chu Lạc Sâm không phải là kiểu người làm việc thiên vị. Anh đã nói với cô từ sớm, nếu cô muốn theo đuổi sự nghiệp luật sư, anh sẽ không tạo điều kiện thuận lợi cho cô, cô luôn ghi nhớ điều đó.

Chiều hôm đó, Phương Y chuẩn bị ra về như thường lệ, Trình Nguyệt trong bộ phận bỗng nhiên đứng dậy hỏi: "Phương Y, cô về sớm vậy?"

Phương Y quay đầu lại: "Sao vậy, việc của tôi đã xong rồi."

Trình Nguyệt đã làm việc ở đây hơn hai năm, ngày thường rất khiêm tốn ít nói, lần này bỗng nhiên gây khó dễ, Phương Y rất ngạc nhiên.

"Đã xong hết rồi sao?" Trình Nguyệt cười nhạt: "Ồ, vậy ngài cứ đi đi."

Nghe kìa, còn dùng cả kính ngữ "ngài", đây là chuyện gì? Thật là tai bay vạ gió, chị Hà làm gì phải đề cử cô chứ?

Phương Y thở dài quay đầu bỏ đi, cũng không quan tâm đến đoạn nhạc đệm này.

Mặc dù mọi người bất mãn vì cô "đi cửa sau" nhờ Chu Lạc Sâm, nhưng cũng không thực sự làm khó cô, cũng vì Chu Lạc Sâm, mọi người vẫn lo lắng cô sẽ chạy đến chỗ anh để mách lẻo, hậu quả sẽ không tốt.

Nhưng Phương Y thực sự rất tò mò về việc ai sẽ là người được chọn làm quản lý bộ phận hậu cần, nên vào buổi tối khi đến nhà Chu Lạc Sâm, cô đã hỏi anh trong lúc ăn trái cây.

"Mọi người đã quyết định chưa? Chọn ai?" Cô vừa ăn trái cây vừa hỏi.

Chu Lạc Sâm mặc áo len màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, rất giản dị. Anh nghe câu hỏi của Phương Y nhưng không trả lời ngay, mãi một lúc lâu sau, khi Phương Y gần như đã quên chuyện này, anh mới lên tiếng.

"Ngày mai sẽ công bố người được chọn." Anh nói như vô tình, "Em nghĩ sẽ là ai?"

Phương Y buông nĩa xuống, nói: "Em không biết." Cô suy nghĩ một chút, "Thực ra mọi người đều không tệ, đều làm việc ở đây khá lâu và rất tận tâm, chọn ai cũng được."

Chu Lạc Sâm nhướng mày nhìn cô: "Nếu chọn em thì sao?"

Phương Y mở to mắt: "Anh đừng đùa, Trình Nguyệt còn có khả năng hơn em."

"Nhưng Hà Tình đã đề cử em, người được đề cử bởi quản lý cũ, bọn anh sẽ xem xét kỹ." Anh nói như vậy.

Phương Y trầm mặc một lúc rồi nói: "Mọi người cứ tự xem xét đi, không liên quan đến em, em chỉ hỏi vu vơ thôi." Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu: "Em đi tắm trước đây, lát nữa sẽ mang sách và máy tính xuống."

Chu Lạc Sâm đưa tay xoa thái dương, nhưng cứ có thời gian rảnh là cô lại muốn học, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy quá uyên bác cũng không phải là điều tốt. Nếu anh biết ít hơn một chút, cô cũng không cần phải giống như đứa trẻ tò mò suốt ngày hỏi anh.

Hai người học ở tầng trệt đến 12 giờ, rồi cùng nhau lên lầu nghỉ ngơi. Chu Lạc Sâm đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, khi cả hai lên giường, anh làm đủ loại ám chỉ cho cô, nhưng Phương Y nói thẳng: "Em mệt quá, hôm nay từ bỏ, ngủ thôi."

Vẻ mặt vô biểu cảm của Chu Lạc Sâm nhìn cô vô cùng đáng thương, cũng không nói gì, tắt đèn và kéo chăn lên ngủ.

Phương Y hào hứng nhào vào lòng anh, anh cứng người một lúc, sau đó mới thả lỏng.

Thật là một đêm khó khăn, những ngày như thế này còn kéo dài bao lâu nữa, sao tháng chín còn chưa đến?

Sáng sớm hôm sau, Phương Y và Chu Lạc Sâm cùng đi làm. Sau khi đến công ty, hai người như thường lệ mỗi người làm việc của mình, không quấy rầy nhau.

Khoảng 11 giờ, Nghiêm Túc gọi điện đến bộ phận nhân sự, Ôn Na là người nhận điện thoại. Cô ta liên tục nói "Vâng", sau vài lần thì cúp máy, rồi gửi một email chung cho mọi người, nội dung là về việc bổ nhiệm quyền quản lý bộ phận hậu cần.

Phương Y mở email trước tiên, thấy một cái tên quen thuộc trong email toàn tiếng Anh đó là... Trình Nguyệt.

Trình Nguyệt cũng ngạc nhiên khi thấy tên mình, sau đó lập tức nhìn về phía Phương Y, biểu cảm thay đổi thất thường.

Không chỉ Trình Nguyệt, mà cả phòng làm việc đều nhìn về phía Phương Y, mọi người đều ngạc nhiên trước quyết định này.

Thực ra mọi người đều đã mặc định rằng vị trí đó sẽ thuộc về Phương Y, nhưng bây giờ thông báo lại là người khác, khiến họ cảm thấy xấu hổ vì đã "đo lòng quân tử bằng bụng tiểu nhân".

Phương Y không ngạc nhiên, từ đầu đến cuối cô cũng không nghĩ rằng vị trí này sẽ là của mình, mặc dù Chu Lạc Sâm là bạn trai của cô.

Nhưng thấy mọi người ngạc nhiên như vậy, nếu cô không thể hiện một chút thất vọng thì có vẻ không hòa đồng với tập thể?

Vì vậy Phương Y tỏ ra hơi thất vọng một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường và tiếp tục với công việc.

Tới giờ nghỉ trưa, Chu Lạc Sâm đưa Phương Y đi ăn trưa. Trên xe anh hỏi cô: "Không chọn em, em có giận anh không?"

Lúc đầu Phương Y không hiểu anh đang nói về chuyện gì, cô còn ngẩn người một lúc, sau đó mới phản ứng lại: "Không giận anh, tại sao phải giận anh?"

Chu Lạc Sâm nói: "Bởi vì trong ba người bỏ phiếu, chỉ có anh chọn Trình Nguyệt."

"Hả?" Lần này Phương Y thực sự ngạc nhiên, "Ý anh là, Nghiêm Túc và Hình Tứ đều chọn em, chỉ có anh chọn Trình Nguyệt?"

Chu Lạc Sâm gật đầu: "Đúng vậy, Hà Tình đề cử em, nhưng Nghiêm Túc lại chọn Trình Nguyệt, muốn chọn một trong hai. Anh ta và Hình Tứ đều chọn em, anh chọn Trình Nguyệt, và thuyết phục họ chọn Trình Nguyệt."

Vẻ mặt Phương Y có hơi kỳ lạ nhưng không nói gì. Chu Lạc Sâm nhìn thấy sự thay đổi của cô, không nhanh không chậm đánh lái, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, anh mới lên tiếng.

"Nếu lần này em thực sự lên làm quyền quản lý, các đồng nghiệp trong văn phòng sẽ có cái nhìn rất xấu về em. Đó chỉ là một vị trí tạm thời, khi Hà Tình trở lại sẽ được thu hồi, nên không có gì phải tiếc nuối khi không được thăng chức. Anh quyết định như vậy, em sẽ không buồn chứ?" Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói, đôi mắt dịu dàng tràn đầy vẻ đẹp cổ điển phương Đông, giống như vị hoàng tử quý tộc thời xưa.

Phương Y bĩu môi: "Không đâu."

"Nhưng biểu hiện của em không giống vậy." Chu Lạc Sâm sắc sảo chỉ ra.

Phương Y thở dài nói: "Em thực sự không buồn, anh làm vậy là đúng, em đâu có ngốc, ngay từ đầu em cũng không hy vọng có thể nhận được vị trí đó. Em thế này, chủ yếu là vì..." Cô sờ mũi, giọng nói nhỏ dần, "Con gái có lẽ đều như vậy, mặc dù biết anh làm đúng, nhưng vẫn sẽ cảm thấy 'tại sao anh không chọn em, anh là bạn trai của em mà'..."

Chu Lạc Sâm cong khóe mắt, ngón tay thon dài vuốt ve đầu cô: "Vậy hôm nay anh sẽ mời em ăn một bữa thật ngon, coi như bù đắp."

Phương Y hừ một tiếng, cùng anh xuống xe, hai người tay trong tay bước vào nhà hàng, trông như một cặp đôi hoàn hảo.

******

Vài ngày sau, Chu Lạc Sâm trở về thành phố Dĩnh, lần này không phải để phá án mà là để giải quyết tình hình rối ren của công ty gia đình, tình hình rối ren do chính anh đã tạo ra.

Nguồn Năng Lượng Trí Hành vì thua kiện trong vụ tranh chấp hợp đồng với Nguyệt Lân Thế Giai mà phải bồi thường một khoản tiền lớn, dòng tiền gặp vấn đề, ban lãnh đạo đau đầu. Trong khi đó, chủ tịch Chu Trí Hành hiện không thể ở lại công ty để giải quyết tình hình, vì ông ta liên quan đến một vụ án mưu sát và đã bị tạm giam hình sự. Hiện tại người duy nhất trong nhà họ Chu có thể đứng ra quản lý công ty là Chu Lạc Sâm.

Lần này rời đi, Chu Lạc Sâm không nói khi nào sẽ trở về. Phương Y có chút lo lắng về tình hình của anh, nhưng không thể hỏi thêm gì từ anh, đành phải theo dõi tin tức trên truyền thông.

Nguồn Năng Lượng Trí Hành là một doanh nghiệp lớn trong nước, sự việc này thu hút sự chú ý rất lớn của giới truyền thông, bao gồm cả việc Chu Lạc Sâm là con trai của chủ tịch Trí Hành cũng bị phanh phui.

Phương Y luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cô theo bản năng cho rằng đây là do Chu Lạc Sâm cố tình tiết lộ, nếu không người khác không thể điều tra ra được, bởi vì đây là thông tin cá nhân. Chu Lạc Sâm là luật sư, không phải nhân vật của công chúng, nếu ngay cả luật sư như anh cũng không thể bảo vệ được thông tin cá nhân của mình, thì còn ai có thể bảo vệ được nữa.

Mẹ Phương cũng thấy tin tức về Chu Lạc Sâm trên báo, lo lắng hỏi Phương Y: "Luật sư Chu không sao chứ?"

Phương Y vừa ăn cơm vừa nói: "Anh ấy có thể giải quyết được, anh ấy ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Mẹ Phương không đồng ý nói: "Nói gì vậy, mẹ còn ăn muối nhiều hơn cậu ấy nữa, mà còn không phải..." Nói đến đây, bà không nói tiếp nữa, liền chuyển chủ đề: "Hai đứa định khi nào kết hôn?"

Phương Y suýt sặc cơm: "Mẹ nói gì vậy, còn quá sớm mà."

Mẹ Phương cau mày: "Hai đứa đã phát triển đến mức này rồi, sao lại sớm? Luật sư Chu cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ cậu ấy không sốt ruột sao?"

Phương Y nói: "Người ở thành phố lớn thường kết hôn muộn, sinh con muộn, mẹ đừng giục nữa."

"Kết hôn muộn sinh con muộn gì chứ, đừng có nói với mẹ mấy cái đó. Mấy hôm trước con không phải nói chị Hà ở công ty con về nhà dưỡng thai sao? Con nhìn xem, đó là kết cục của việc muốn có con khi lớn tuổi, khó sinh lắm!"

Phương Y muốn phản bác, nhưng mẹ Phương lại tiếp tục: "Đừng cãi lại mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu rõ. Nếu con sinh con trước 25 tuổi, thì việc phục hồi sẽ rất tốt, nếu quá 25, thậm chí là 30 tuổi mới muốn có con, thì sẽ không tốt cho sức khoẻ."

Phương Y liên tục xin tha, bưng bát đi rửa, không muốn nghe mẹ lải nhải nữa.

Mẹ Phương thở dài, nhìn bức ảnh lớn của Chu Lạc Sâm trên báo với vẻ mặt buồn bã, cảm thấy rất bất an.

Điều khiến bà bất an đã nhanh chóng xảy ra. Vài ngày sau trên một tờ báo, Phương Y nhìn thấy một tiêu đề phụ khiến cô ghê tởm đến mức suýt phun cả cơm ra.

Tiêu đề chính vẫn là về chuyện của nhà họ Chu, tiêu đề phụ là... ba dượng của cô - Trịnh Tân Dương, đã nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông.

Gần đây truyền thông có nhiều ý kiến trái chiều về Chu Lạc Sâm, nhưng không có gì quá gay gắt, thậm chí còn có nhiều lời khen ngợi, khen ngợi anh vì đã dũng cảm đứng lên chống lại ba mình.

Trịnh Tân Dương có lẽ không thể nuốt trôi cục tức trước đó, nên đã tìm đến truyền thông để tung tin xấu về Chu Lạc Sâm. Phương Y đọc nội dung trên báo, tức giận đến mức xé tờ báo ra làm hai.

Tên này dám nói Chu Lạc Sâm cố ý chiếm đoạt cô, còn lừa dối mẹ cô để ly hôn với ông ta, khiến ông ta vợ con ly tán, miêu tả bản thân mình đáng thương như vậy, thật là vô lý.

Phương Y cầm điện thoại định gọi cho Chu Lạc Sâm, nhưng anh lại gọi đến trước, nói với cô về chuyện này.

"Tức chết em, tức chết em, thật sự tức chết em." Phương Y nằm ở nhà thở hổn hển, "Hôm nay là Chủ nhật, biết bao nhiêu người đã thấy tờ báo này? Ngày mai em không đi làm, em phải về quê tìm ông ta để nói chuyện."

"Đừng nóng giận." Chu Lạc Sâm trấn an, "Anh sẽ giải quyết, em đừng lo lắng."

"Báo chí đã đăng rồi, làm sao giải quyết?" Phương Y mím môi áy náy nói, "Thực xin lỗi, đều tại em không tốt đã làm liên lụy đến anh."

Chu Lạc Sâm dịu dàng nói: "Nếu em muốn bù đắp, thì hãy học hành chăm chỉ, đạt kết quả tốt trong kỳ thi tháng 9, sau này giúp anh thắng kiện."

Phương Y liên tục đồng ý: "Không thành vấn đề, cứ tin tưởng ở em."

Chu Lạc Sâm an ủi cô vài câu rồi cúp máy. Phương Y tò mò không biết anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, dù sao áp lực dư luận cũng rất khó chịu, nhưng có lẽ cô đã quá lo lắng.

Ngày hôm sau cô đi làm, không ai tỏ ra khác thường, như thể mọi người đều không thấy tờ báo đó, ai làm việc người nấy.

Phương Y rất tò mò, cô tìm kiếm tin tức nhưng không thấy thông tin liên quan trên mạng. Tới giờ nghỉ trưa, cô đến sạp báo xem thì thấy tờ báo hôm qua cũng không còn bán nữa... Chuyện này... thật kỳ lạ.

Phương Y hào hứng nhắn tin cho Chu Lạc Sâm báo cáo tình hình. Chu Lạc Sâm trả lời: "Phải cảm ơn Đặng tổng thần thông quảng đại."

À, thì ra là vị chủ ngân hàng giàu có kia. Phương Y hiểu ra, Chu Lạc Sâm là cố vấn pháp luật của công ty anh ta, mối quan hệ của họ rất tốt, giúp đỡ một chút cũng không có gì to tát.

Trong lòng hoàn toàn yên tâm, Phương Y tiếp tục tập trung vào việc học của mình. Chu Lạc Sâm đi rồi, không ai giúp cô, cô đăng ký một lớp học luyện thi, mỗi tối tan làm đều đi học. Dần dần, cô ngày càng chuyên nghiệp hơn trong công việc, nhận được nhiều lời khen ngợi từ Hình Tứ.

"Gần đây em tiến bộ rất nhiều." Hình Tứ ký xong tài liệu, "Không biết còn tưởng em tốt nghiệp chuyên ngành luật đấy."

Phương Y vui mừng nói: "Thật sao?"

Hình Tứ là một luật sư chuyên nghiệp và có uy tín, được anh khen ngợi chứng tỏ cô thực sự có năng lực.

Hình Tứ gật đầu: "Em đang tự học à?"

Phương Y gật đầu nói: "Tôi muốn tham gia kỳ thi tư pháp tháng 9."

Hình Tứ có chút ngạc nhiên: "Luật sư Chu có biết chuyện này không?"

"Có, trước đây anh ấy luôn kèm cặp tôi, nhưng dạo này anh ấy bận việc ở thành phố Dĩnh, tôi chỉ có thể đăng ký một lớp học luyện thi để học theo."

"Ra vậy." Hình Tứ trầm ngâm một chút: "Khi ở công ty em có thể hỏi tôi."

Phương Y nói: "Ở công ty là thời gian làm việc, không làm việc riêng." Nói xong, cô thu dọn tài liệu, chào tạm biệt và rời đi, đóng cửa lại.

Hình Tứ nhìn vị trí cô vừa đứng, không tiếng động mà thở dài.

******

Một tuần sau, Chu Lạc Sâm vẫn chưa trở về, nhưng Hình Tứ đã có hành động. Anh ta dặn dò Trần Quân Du giúp đỡ Phương Y học tập, đợi Phương Y qua kỳ thi tư pháp, cô có thể tự mình đảm đương một phía. Còn hiện tại, vị trí trợ lý luật sư của Trần Quân Du sẽ do cô thay thế.

Văn phòng luật Tễ An là một công ty luật lớn, thông thường các luật sư phổ thông ở đây chỉ có thể làm trợ lý cho luật sư cao cấp. Trần Quân Du hiện tại có chút cảm giác "gái tân thành bà", rất nhiệt tình trong việc kèm cặp Phương Y, khiến Phương Y cảm thấy hơi không thoải mái.

Trong cuộc trò chuyện hàng ngày với Chu Lạc Sâm, Phương Y kể cho anh nghe chuyện này, anh tỏ ra rất bình tĩnh không hề khó chịu, Phương Y cũng yên tâm hơn.

Nhưng ở nơi Phương Y không nhìn thấy, sau khi cúp máy, Chu Lạc Sâm cầm điện thoại bàn gọi cho Hình Tứ. Anh gần như thuộc lòng số điện thoại đó, dùng lực rất mạnh ấn phím.

Muốn nhân lúc anh không có ở đây để đào góc tường sao? Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv