6. Từ hôm đó, ngày nào Giang Đông cũng lấy cái giọng là "Cô có bạn trai mà, sao lại..", anh còn làm tôi tưởng anh thực sự thích tôi, như lời đồng nghiệp nói.
Rất nhanh tôi đã làm việc được một tháng, công việc làm cũng đã quen tay, cũng quen với cái tính khí thất thường của ông Sếp mình.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập công ty, công ty tổ chức một buổi tiệc, tôi uống say quên trời quên đất. Tôi mơ hồ thấy Giang Đông đỡ tôi, có lẻ là say nên tôi lớn gan hơn.
- Này, Giang Đông, anh thực sự không nhớ ra tôi sao?
- Em say rồi. – Tôi nghe được giọng nói ba phần bất lực bảy phần như ba.
Tôi nghĩ mà ấm ức, anh không nhớ tôi, lại đày đọa tôi trong công ty, tôi nghĩ mà nước mắt không tự chủ rơi ra, làm anh lúng túng:
- Sao em lại khóc rồi?
- Hức, anh vậy mà không nhớ em, lại hành hạ em ở công ty như vậy.
- Anh không có.
- Anh có.
- Ai bảo em có bạn trai rồi chứ.
- Em không có bạn trai, là em muốn chặn vận đào hoa thôi. - Tôi chột dạ giải thích.
Tôi khóc tới nỗi ngất đi, sáng sớm tỉnh lại thì tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn thôi, còn chẳng quan tâm sao tôi có thể về nhà trong tình trạng đó nữa.
7. Sáng sớm, đến công ty tôi phải tận lực né tránh anh, sao tôi có thể làm như vậy chứ. Nhưng mà tên Sếp nào đó lại rất bình tĩnh lại thấy lâu lâu anh cười vui vẻ nữa chứ, không phải chập mạch rồi đi.
Bàn làm việc của tôi nằm ngay trong phòng của anh, tôi phải cúi đầu làm từ sáng tới giờ, cứ cảm thấy có ánh mắt như thiêu đốt tôi vậy, tôi ngước lên, thấy Giang Đông đang nhìn tôi cười, hoa mắt rồi, anh giật mình đưa tay lên ho nhẹ, lại bảo tôi đi pha cà phê. Không phải là lén nhìn tôi, bị phát hiện nên chột dạ chứ.
8. Thật ra tôi có một tâm tư khó nói, tôi thích Giang Đông từ hồi trung học, nhưng vì anh luôn đứng nhất nên tôi liền bỏ qua tình cảm của mình, chăm chú học hành, giành vị trí đứng nhất. Tôi thích ai lại luôn muốn tránh xa người đó, sợ là mọi người phát hiện ra tâm tư nhỏ này của tôi. Tôi thân thiết với mọi người trong lớp, cả những bạn nam, nhưng trừ anh ra.
Cũng phải thôi, ai mượn anh cũng thân thiết với mấy cô gái kia làm gì chứ.
Sau này khi chuẩn bị thi đại học, thì tôi nghe nói là anh cũng chuẩn bị đi du học nên tôi cũng cố gắng quên đi anh, tình yêu đơn phương của tôi tưởng là đã chấm dứt nhưng không ngờ bây giờ tôi lại gặp lại anh, cảm giác vẫn giống như lúc đầu, tim vẫn đạp nhanh khi đến gần, xa nhau thì lại nhớ.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này với ai cả, cả người thân hay bạn thân tôi đều không biết tôi thích anh, chỉ mình tôi là biết tôi có chấp niệm lớn như thế nào với anh.
9. Tôi quyết định rủ bạn thân của mình đi uống rượu giải sầu, tôi uống đến trời đất quay cuồng, nhưng tên bạn trai khó ưa của Hạ Ninh lại đến lôi cô ấy về, Trí Viễn cũng là bạn học của tôi, cậu ta còn là bạn thân của Giang Đông, trước khi về cậu ta còn gọi điện cho ai đó.
- Này, cậu đến đón của nợ của cậu về đi, tối ngày rủ Ninh Ninh của tôi đi tới mấy chỗ không đứng đắn này.
Trí Viễn đưa Hạ Ninh về, tôi cũng không muốn ở đây lắm, nhưng tránh làm bóng đèn tôi đành chờ họ đi xa rồi cũng đi ra về. Ra đến cửa lại loạng choạng ngã, may là có cái đệm thịt, đệm thịt, đệm thịt ở đâu ra vậy? Tôi ngước lên nhìn:
- Sao lại là anh nữa, như âm hồn bất tán vậy.
- Lâm Vãn Ninh! – Nhìn kìa, còn lớn tiếng như vậy.
- Suốt ngày ở trong tâm trí tôi còn chưa đủ sao, tôi rồi lại vào trong giấc mơ của người ta.
- Em nói cái gì?
Trong mơ nên tôi nói gì cũng được nhỉ.
- Em nói anh đó cái đồ đầu heo, đồ đầu gỗ, tên chết dẫm, Giang Đông.
10. Buổi sáng tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, nhìn lại căn phòng không phải của tôi này, tôi sợ đến tái mét mặt mày, không phải là bị bắt cóc, cướp sắc đó chứ. Vừa mở cửa ra thì thấy Giang Đông đứng trước mặt, anh bảo tôi rửa mặt rồi xuống phòng khách.
Tôi sợ sệt ngồi cách xa anh, hôm qua không phải là tôi lại đắc tội gì nữa đi. Tôi lắp bắp hỏi:
- Anh, em sao lại ở đây?
- Em không nhớ gì hết?
Lại nữa, lại gương mặt không vừa lòng này khiến tôi khổ sở bao ngày.
- Em tự nhớ lại hay anh nhắc em.
Anh vừa nói vừa tiến lại gần tôi, tôi càng sợ hơn, đến khi anh bao bọc tôi giữa anh và sofa, tôi mới giật mình khỏi nỗi sợ.
- Anh, anh dựa gần vậy làm gì?
- Anh gần bạn gái anh thì có gì sai?
- Cái gì?
Tôi gần như hét lên, khiến Giang Đông phải ngoáy lỗ tai.
- Cái gì là cái gì, em tỏ tình với anh rồi, định không chịu trách nhiệm?
- Em, em tỏ tình gì chứ?
- Anh biết ngay là em không nhận mà. Không sao, anh có ghi âm lại rồi.
Nghe xong đoạn ghi âm, ký ức của tôi như một cuốn phim tua lại.
- Em nói anh đó cái đồ đầu heo, đồ đầu gỗ, tên chết dẫm, Giang Đông.
- Em thích anh lâu như vậy, kiềm chế lâu như vậy, mà đến nhìn em anh cũng không nhìn, lại còn ghét bỏ em ở công ty nữa.
- Anh không có ghét bỏ em, ai biểu em làm bộ mặt không quen anh ở công ty?
- Là anh làm bộ mặt không quen em trước mà. Anh còn không dám đi hỏi tên bạn thân Trí Viễn của em đi, còn nói em có bạn trai rồi.
- Anh không dám.
Anh thở dài bất lực:
- Được rồi, là anh sai. Anh đưa em về nhà.
- Không được. Anh phải làm bạn trai em thì em mới về nhà.
Giang Đông cười nuông chiều nhìn tôi:
- Muốn còn không được. Về nhà thôi, bạn gái.