Trước kia ở trưởng Trung học, tôi, Lâm Vãn Ninh luôn giữ hạng nhất ở trường, tôi còn xem người hạng hai là Giang Đông chính là đối thủ truyền kiếp của tôi, bởi vì anh là người có thể cướp lấy vị trí thứ nhất của tôi
Hôm nay tôi đi phỏng vấn ở một công ty mới, nghe nói con của Chủ tịch vừa về nước tiếp quản công ty.
Nhưng có điều tôi không thể ngờ được là vị giám đốc đó chính là đối thủ truyền kiếp của tôi khi còn học trung học, Giang Đông.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên tôi nhận việc.
1. Giang Đông hình như không nhớ tôi, anh luôn có vẻ mặt xa cách, lạnh lùng với mọi người kể cả tôi nếu như không muốn nói là xa cách hơn.
Sự kiêu ngạo của tôi không thắng nổi đồng tiền, giờ tôi lại phải làm việc dưới trướng đối thủ trước kia của tôi, tôi làm thư ký cho anh.
- Cô là Lâm Vãn Ninh, thư ký mới đúng không?
- Dạ vâng ạ. - Ồ hóa ra là không nhớ ra tôi thật, sao tôi thấy có chút mất mát nhỉ.
- Được rồi, cô lấy hợp đồng này sửa lại hai tiếng sau gửi cho tôi.
Gì? Hợp đồng mấy chục trang mà bảo tôi sửa trong hai tiếng ư? Đúng là đồ tư bản đáng ghét. Nhìn mặt anh ta còn đáng ghét hơn, trước kia chẳng phải bị tôi cho đứng ở hạng hai suốt sao, giờ thì đè đầu cưỡi cổ tôi, hay anh ta đang trả thù tôi nhỉ, mà anh ta đâu nhớ tôi là ai. Nhưng mà sau đó:
- Chỗ này sao có dấu chấm?
- Chỗ này sai chính tả.
- Chỗ này không phải như vậy..
* * *
Cuối cùng sau gần cả trăm lần sửa lại thì cũng có bản hợp đồng hoàn chỉnh rồi. Ngày đầu đi làm thảm quá mà.
2. Trước kia, khi còn ở cấp trung học, chúng tôi là đối thủ nổi tiếng trong trường, như kiểu oan gia, mà tạo nên oan gia chính là thành tích học tập của chúng tôi luôn đứng đầu cùng nhau.
Trong một năm đầu, Giang Đông luôn đứng hạng nhất, tôi hạng hai, điều này làm tôi rất tức tối, sự kiêu ngạo của tôi không cho phép có người đứng trên tôi, từ đó tôi trở nên có địch ý với Giang Đông, tôi xem anh như kẻ thù, sau đó, học tập ngày đêm, đến cả bạn thân tôi Hạ Ninh còn sợ tôi học đến độ điên luôn.
Đúng là ông trời không phụ lòng ai bao giờ, tôi thực sự giành lại được hạng nhất từ năm thứ hai chúng tôi kết thù (chỉ là tôi đơn phương kết thù), từ đó về sao Giang Đông luôn đứng thứ hai.
Tôi thấy anh không học nhiều như trước nữa, luôn luôn có cái vẻ cà lơ phất phơ của mấy đứa đầu đường xó chợ, vậy mà vẫn giữ vững được hạng hai.
Sau khi học xong trung học anh đi du học, tôi thi vào một trường đại học danh tiếng. Vậy mà giờ anh về lại trở thành Sếp của tôi rồi, nhưng mà biết sao giờ, tư bản trả lương cho tôi, với lại Giang thị trả lương cho tôi rất cao.
3. Nhưng mà tư bản này sai vặt tôi hơi nhiều:
- Thư ký Lâm, cho tôi ly cà phê.
- Thư ký Lâm, sửa hợp đồng này.
- Thư ký Lâm, bồn cầu bị nghẹt.
Khoan đã..
- Sếp, bồn cầu nghẹt sao lại gọi tôi.
- Ờ thì, cô gọi người đến sửa đi chứ.
Tôi nghi ngờ anh đang trả thù tôi chuyện trước kia.
4. Ngày nào tôi cũng mang gương mặt mệt mỏi, đầu tóc bù xù đi ăn trưa, đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
- Thư ký Lâm, Sếp bắt cô làm nhiều lắm hả?
- Nhìn tôi là biết mà, tới việc sửa bồn cầu cũng bảo tôi làm.
- Cô gây thù với Sếp à, bình thường Sếp cũng đâu vô lý vậy đâu.
- Tôi mới tới thì có thể gây thù gì được chứ.
Mọi người nói chuyện luyên thuyên lại nói đến chuyện riêng tư của tôi rồi, thật ra tôi có gương mặt dễ nhìn, nhưng mà có điều tôi không thích yêu đương công sở.
- À, tôi có bạn trai rồi. - Rất tốt, chặn đứng vận đào hoa, đỡ phiền phức.
Nhưng mà nói xong câu này thì tôi thấy sống lưng lạnh lạnh, quay lại, quả nhiên Giang Đông đang đứng đó, ánh mắt có tia sát khí, ai lại chọc giận anh rồi. Ngay sau đó, tôi thấy anh liếc tôi, rồi quay ra khỏi nhà ăn. Thôi xong, chắc là tôi lại làm sai gì trong hợp đồng rồi.
Anh đi khỏi mọi người lại liếc nhìn tôi, có người hỏi tôi:
- Này Ninh Ninh, không phải Sếp thích cô chứ, nghe cô nói có bạn trai, mặt liền đen lại.
- Không thể nào, Sếp là ai chứ?
Đúng vậy Sếp là ai chứ, sao có thể nhìn trúng người nhỏ bé như tôi, huống hồ khi anh nhớ lại chuyện hồi trung học lại hận tôi thêm.
5. Chiều đó tan làm về, tôi như thường lệ bắt xe buýt về nhà, đang chờ xe ở trạm thì một chiếc xe xịn xò dừng ngay trước mặt tôi, là Giang Đông.
- Thư ký Lâm, bạn trai không đón sao phải chờ xe buýt nhỉ?
Cái giọng chua chua này là sao nhỉ, sao nghe lại có chút ai oán nữa, mà sao Sếp quan tâm đời sống nhân viên quá nhỉ.
- À, bạn trai tôi có việc bận, cảm ơn Sếp quan tâm.
- Hừ!
Anh không nói thêm lời nào, đóng cửa chạy đi, để tôi lại hít khói xe. Tôi xém nghĩ rằng Sếp sẽ nhân từ đưa tôi về nhà, lại còn hình dung ra cái kịch bản ngôn tình của nữ chính thư ký và nam chính tổng tài bá đạo chứ, suýt nữa tôi nghĩ được tên con luôn rồi. Không ngờ là do tôi ảo tưởng. Nhưng mà nam chính là Giang Đông, tôi thèm vào.