Phương Tiểu Mỹ hôm nay rãnh rỗi, muốn tạo cho cậu bất ngờ, liền đột nhiên tới nhà cậu chơi.
- Xin chào, bạn tôi ơi, mày đâu rồi? A, mày đây.
- Sao hôm nay không đi làm?
- Mày quên tao là ai rồi hả? Ba đồng lương đó làm gì được tao, vì có mày tao mới muốn đi làm thôi, giờ mày nghỉ rồi tao đi làm gì.
Lam Hạ không khỏi buồn cười, trước độ chọc cười của cô nàng này.
- Tao quên mất, bạn tao là tiểu thư nhà họ Phương, là tiểu thư nhà tài phiệt.
- Tất nhiên rồi. À, bây giờ mày cũng đang thất nghiệp mà hay mày vào Phương thị làm đi, công ty nhà tao cũng không thua kém gì Lâm thị đâu.
- Thôi, với học vấn của tao, mày nghĩ không xin được việc sao.
Cô chề môi, biểu tình ủy khuất nói:
- Cũng đúng, Lam Hạ nhà ta, học giỏi nhì lớp, nhì trưởng, sao có thể khó xin việc được chứ.
Sau đó, cả hai như rơi vào im lặng, được một lúc, trong đầu cô lại nảy ra gì đó, liền nói:
- Mà này, Lâm Trạch ấy, tuần sau cậu ta kết hôn rồi.
Nhắc đến anh, cậu như bất động, ánh mắt không còn vui vẻ như trước nữa, nụ cười cũng đã chợt tắt.
- Cưới ai?
- Nghe bảo là tiểu thư nhà Vũ gia - Vũ Triệu Vy. Hai nhà đó, vốn dĩ làm ăn thân thích, thâm tình giao hảo, nên như vậy xem như là môn đăng hộ đối lắm rồi.
Cậu như đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, cậu không trả lời cô.
- Mày có đi không?
- Tao đâu có thiệp cưới.
- Tao có. Dù gì Phương thị với Lâm thị cũng là đối tác làm ăn, đương nhiên có mời nhà tao rồi. Có thiệp rồi, mày có đi không?
Chẳng biết trong đầu cậu đang suy nghĩ gì nữa, chỉ là sau đó liền đáp lại cô bằng lời lẽ vô cùng kiêng quyết.
- Tao đi.
- Mày chắc chưa, đi rồi sẽ không hối hận chứ?
Cậu như nở nụ cười chấn an cô.
- Tao sẽ không hối hận đâu.
___________________________________________
Một tuần sau.
Thoáng chốc thôi, ngày ấy đã tới, nói thật chính cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại đông ý đi, nhưng ở đâu đó trong trái tim cậu muốn điều đó, nó không ngừng thôi thúc cậu hãy đi đi. Vì vậy cậu liền đồng ý.
Vậy nên, thậm chí giờ đây, chính cậu cũng không biết liệu bản thân có hối hận hay không?
Đứng trước hôn lễ, cậu cũng không thấy choáng ngợp mấy, dù gì cũng là lễ cuới của hai tập đoàn top 10 cả nước.
Và rồi khi nhìn thấy đôi nam nữ trên lễ đường, bỗng chốc mọi chuyển động xung quanh như chìm dần vào tĩnh mịch. Ánh mắt Chu Lam Hạ hướng về phía bàn tay ấm áp vốn dĩ trước kia luôn dành cho cậu, thế mà giờ đây anh lại đang tay trong tay cùng cô dâu của mình bước vào lễ đường. Một hôn lễ, một người chồng, một gia đình là thứ cậu luôn khao khát nhận được từ anh, vậy mà giờ khắc này anh lại mang tất cả điều đó cho người phụ nữ khác. Còn bản thân cậu chỉ có thể đứng sau lưng anh, đem bóng lưng anh thu vào đáy mắt tuyệt vọng.
Từng lời tuyên thề được đọc lên, nhìn hai người họ rất vui vẻ tựa như đã gặp được định mệnh cuộc đời mình. Khoảnh khắc họ trao nhẫn cả khán đài đồng loạt vỗ tay mừng rỡ nhưng có ai biết, vẫn luôn có ánh mắt của một kẻ lụy tình đang lén lút nhìn chú rể, nước mắt cậu không kìm chế được mà tuôn trào. Cậu đã yêu anh 4 năm rồi, sau 4 năm cậu nhận được gì hay chỉ là một tình yêu bị cả xã hội khinh thường.
Cậu hối hận rồi, thực sự hối hận rồi, nếu như cậu không tin vào trái tim thì đã không phải hối hận tới bây giờ. Anh vừa mới chia tay cậu được nửa tháng thì liền bước chung lễ đường với người phụ nữ khác, không thể kìm lòng nhìn nữa, cậu một mực bước đi, cậu không quay đầu nữa, cả cuộc đời này sẽ không bao giờ quay đầu nhìn anh nữa.
Nhưng cậu không biết, có một người vừa nhìn đã nhận ra cậu, ánh mắt người đó chua sót, đau khổ.