Sau khoảng thời gian tuyệt vọng ấy, cuối cùng tinh thần của Lam Hạ cũng khá lên được một chút, đương nhiên không phải nói quên thì sẽ lập tức quên được. Cậu vẫn nhớ anh hay nói đúng hơn là rất nhớ, chỉ là nỗi nhớ ấy đã bị cậu đè nén thật chặt vào bên trong, không cho một ai biết được. Do nghỉ quá số ngày quy định, cậu phải quay trở lại trạng thái bình thường, nhưng cũng chỉ có cậu mới biết bản thân có thật sự ổn hay không.
Anh với cậu đều đang làm cùng công ty, đúng hơn là công ty cậu đang làm việc là của Lâm gia, hiện nay do bố anh làm tổng giám đốc, còn Lâm Trạch Minh thì làm giám đốc. Tuy hai người chung công ty nhưng lại không chung bộ phận nên cũng không dễ dàng gì mà gặp nhau nên khiến cậu yên tâm hơn phần nào. Mà dù có gặp thì Chu Lam Hạ cũng sẽ bằng mọi cách để tránh né.
Hôm nay đi làm, theo dự định ban đầu cậu sẽ nộp giấy nghỉ việc, nhưng muốn nộp giấy phải đưa cho cấp cao nhìn rồi ký giấy. Cấp cao ở đây chính là giám đốc của công ty - Lâm Trạch Minh. Mới gặp đã tránh mặt, thử hỏi làm sao cậu có bản lĩnh mà đứng trước mặt bắt chuyện chứ.
Ngày hôm đó đi làm, anh không làm phiền cậu, cậu không gặp mặt anh, chỉ vỏn vẹn sau một tuần đã như hai người xa lạ, tưởng chừng họ đã không còn một chút ký ức của quá khứ. Anh như người khác, một người dù có mơ cậu cũng không muốn gặp, anh thờ õ, vô cảm, hay là vì trước kia, do quá yêu nên luôn cảm thấy đối phương đối với mình luôn tuyệt vời nên giờ nhìn lại cứ cảm thấy hụt hẫng. Có thể sau khi chia tay chỉ có cậu là đau khổ, chỉ một mình ôm hy vọng có thể quay lại những ngày tháng vui vẻ trước kia nhưng lại quên mất rằng là người ta từ bỏ mình trước, người ta không cần mình.
Cậu tự cười khinh mình, hai người yêu nhau từ thời niên thiếu. Rõ ràng là anh theo đuổi cậu, là anh bỏ hết công sức, là anh nói lời tỏ tình trước, thế mà bây giờ người đau khổ lại là cậu. Nói thật, đến bây giờ Chu Lam Hạ mới thấm thía câu nói: "Chẳng có gì là vĩnh cửu, cũng chẳng có gì là vô hạn, đến sinh mệnh của con người còn có giới hạn huống chi chỉ là một cảm xúc nhỏ bé như tình yêu."
Hóa ra anh cũng vậy, anh không phải thần thánh, anh chỉ là con người bình thường, anh cũng biết mệt mỏi, vậy nên anh chọn từ bỏ, anh không muốn đấu tranh nữa, anh lựa chọn bỏ tình yêu của mình, bỏ cả cậu, để chọn là một người bình thường như bao người khác. Anh thà để cậu bị người đời xỉa xói còn hơn bị kéo vào lời xỉa xói của người ta.
Cầm tờ giấy viết rõ bốn chữ "Đơn xin từ chức" trong tay, cậu bước vào tháng máy, bấm vào tầng 40, mỗi giây như gần hơn với cánh cửa của địa ngục, bàn tay bất giác run lên, mồ hôi nhễ nhại. Chỉ trong thoáng chốc, thang máy đã đến nơi. Ðây là tầng cao nhất của công ty, chỉ dành cho tổng giám đốc, giám đốc và một ít quan chức cao cấp khác của công ty. Cậu đi đến căn phòng, ở trên ghi chữ "Phòng giám đốc", ở đây dù ít người qua lại nhưng với cậu nó vô cùng quen thuộc, chỉ là bây giờ đây lại là nơi mọi chuyện kết thúc. Thấy cậu, anh có chút bất ngờ nhưng sau đó lại bình tĩnh như cũ, phong thái cao ngạo, chuyên nghiệp.
- Chào giám đốc, tôi đến để nộp đơn xin nghỉ việc ạ?
Nét mặt anh chẳng có chút gì là bất ngờ, có lẽ anh cũng dự đoán trước được mọi chuyện. Nói rồi cậu đặt tờ giấy xuống bàn.
- Không cần chờ đâu, tôi trực tiếp kí cho cậu, lương thưởng tháng này đều tính ðủ, năm ngày nghỉ đều có lương đầy đủ. Cậu hãy đến phòng kế toán nhận.
- Cảm ơn giám đốc.
Cậu xoay đi, bờ vai run run, là anh đang muốn đuổi cậu đi càng sớm càng tốt sao? Được, theo tâm ý của anh, vậy cả đời này, quyết không gặp lại.
Nhưng Chu Lam Hạ không bao giờ biết, cậu không bao giờ quay đầu lại, vậy nên không biết anh yêu cậu tới mức nào, vĩnh viễn cũng không biết khóe mắt anh đã đỏ từ bao giờ, bàn tay anh run run, anh vẫn luôn dõi theo cậu, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai, mãi mãi đều chỉ yêu mình cậu.