“Châu Thanh dị ứng với cà rốt?”
Lục Hoài Nam có chút không hài lòng, cảm thấy mối quan hệ giữa Tạ Chính Khanh và vợ anh không thân đến nỗi phải nhắc đến chuyện này.
“Thì?”
“Hoài Nam, năm em tôi 2 tuổi, con bé từng phải đi cấp cứu vì ăn vụng cà rốt trong bếp, con bé bị dị ứng.”
Ánh mắt của Tạ Chính Khanh rất phức tạp: hi vọng, trông chờ vào một điều gì đó, cũng sầu muộn vì sợ phải thất vọng, len lói sự áy náy, tội lỗi.
Sau khi Tạ Chính Khanh kết hôn, đây là lần đầu tiên anh thấy bạn mình rối rắm đến vậy.
“Vì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, liệu Châu Thanh có phải…”
“Tôi không phải em gái anh!”
Châu Thanh xuất hiện trước mặt hai người, với một sắc thái và câu từ rất kiên định.
Tạ Chính Khanh chưa kịp lên tiếng đã bị câu nói của Lục Hoài Nam chặn đứng họng: “Không phải em gái cậu mất rồi sao?”
Giây thần kinh đột ngột bị kích động, thêm chuyện vừa bị tên khốn kia trêu ngươi chọc tức, hiện tại đầu óc như lưng chừng giữa đỉnh núi, bức bách, khó chịu vô cùng.
“Anh là bạn của chồng tôi, tôi không để bụng chuyện anh nhận vơ, nhưng tôi không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa. Tôi họ Châu, không họ Tạ, phiền anh ghi nhớ.” Giọng điệu thấp hơn, Châu Thanh nói tiếp: “Không còn sớm, phiền anh về cho.”
Rồi Châu Thanh nắm cổ tay Lục Hoài Nam, kéo anh đi.
“Ân.” Tạ Chính Khanh bỗng nhiên gọi lớn.
Châu Thanh suýt chút theo phản xạ mà dừng lại, may mắn cô đã lường trước, chỉ giật mình bước chậm vài bước, chốc cái quay về tốc độ cũ, vờ như không quan tâm, càng không quay đầu.
Không gian bị ám tối, chỉ xen kẽ những ánh đèn cách nhau một khoảng xa, nhưng đủ để Tạ Chính Khanh nhận ra phản ứng không bình thường của Châu Thanh. Anh không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn bóng họ xa dần, một lát mới quay người, chầm chậm rời khỏi.
Người nhận rõ nhất sự dao động trong tích tắc của Châu Thanh, có lẽ chính là Lục Hoài Nam. Tuy nhiên, điều anh quan tâm hơn là chuyện anh đi theo cô, liệu cô có cảm thấy buồn vì nghĩ anh không tin tưởng?
“Thanh, anh xin lỗi, anh sợ họ Dư đó động tay với em nên…”
“Em biết.”
Châu Thanh sắp xếp lại đồ trên bàn, không thấy anh hồi âm nên quay sang nhìn.
Biết anh đang lo lắng điều gì, Châu Thanh đến bên, hôn lên trán rồi đỡ anh nằm xuống.
“Em không quan tâm chuyện đó, anh nghỉ ngơi đi, trễ rồi.”
Lục Hoài Nam muốn nói chuyện với Châu Thanh thêm lát nữa, nhưng sự mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt phờ phạc của cô, anh lo lắng: “Hôm qua em không ngủ?”
Châu Thanh thừa nhận: “Không ngủ được.”
Lục Hoài Nam thở dài, nhích người sang một bên, chỉ vào chỗ trống: “Nhóc, nằm đây.”
Môi khẽ cười, Châu Thanh nói: “Giường bé quá, em nằm sofa là được.”
Nói rồi, Châu Thanh tắt công tắc đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu qua cửa kính.
Lục Hoài Nam nhìn Châu Thanh nằm cuộn mình trên ghế sofa, càng thấy trò chơi của mình dại càng thêm dại, ảnh hưởng đến cô.
“Em ngủ chưa?”
Không có lời hồi âm, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, đều đều.
Lục Hoài Nam khẽ bước, kéo lại chăn cho Châu Thanh rồi quay lại giường, trằn trọc hồi lâu mới vào giấc.
Châu Thanh đang bay bổng trong cơn mơ, dưới góc nhìn của cô, một căn nhà gỗ mộc mạc, đơn độc giữa cánh rừng bạt ngàn cây trúc.
Tiếng chim rừng ríu rít, tiếng gió đưa tán cây xào xạc, tiếng cọt kẹt từ chiếc ghế võng cũ kĩ, và tiếng thì thào của người đang nằm trên đó: “Người trong lòng, một đời bình an.”
Giống với kiểu dáng trong phim cổ trang, nữ tử khoác bộ y phục trắng, lưu luyến trút hơi thở cuối cùng.
Màu trắng thoát tục ấy, Châu Thanh chỉ nhìn ra một màu trắng toát của ngày tang.
Phải chăng, nàng ta đang tự khoác màu áo đưa tang cho chính mình?
Trong tiết trời lộng gió, Châu Thanh mơ hồ cảm nhận được cái lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ từng tấc da của nàng.
Và, sau tiếng vỡ của miếng ngọc, gương mặt của nàng dần dần hiện ra: da trắng như tuyết, khóe mắt vương lệ, môi đỏ màu máu, có lẽ là máu từ đầu ngón tay bị xước.
Ngỡ ngàng tột độ, gương mặt diễm lệ ấy, giống quá, không sai một nét. Chỉ là, dưới mắt nàng có nốt ruồi nhỏ, Châu Thanh thì không.
Chợt, một nam nhân trong bộ hắc bào từ đâu xuất hiện, dưới lớp vải còn lộ ra cái đuôi rắn đen tuyền.
Thú vị thật, hắn ôm lấy cơ thể nàng, gào thét rất thảm thương.
Không tài nào nghe được tiếng thét của hắn, nhưng đối mặt với chia ly, dù người trong cuộc hay người ngoài, xót thương là lẽ đương nhiên.
Châu Thanh giật mình tỉnh giấc. Chiếc gối ướt đẫm, hoen mi lem nhem nước mắt, cô vậy mà khóc vì một giấc mơ? Lại còn khóc đến tỉnh?
Với tay, nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, mới 2 giờ sáng. Tưởng chừng ngủ rất lâu, ấy thế mà chỉ 4 tiếng trôi qua.
Châu Thanh nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ban công.
Thành phố khi nhìn từ bệnh viện cũng không tệ, từng ngọn gió xuân vờn nhau giữa trời đêm, xa xa là nhưng con đường vắng vẻ lấp lánh ánh đèn.
“Rõ ràng vẫn còn sống, sao lại bị xem như một người đã chết?”
Nghìn lần không ngờ tới, lời thì thầm trong đêm lại bị gió thổi đến tai ai.
Sáng hôm sau, Tạ Chính Khanh gửi cho Lục Hoài Nam một tin nhắn: [Tối thứ 7 tuần sau họp lớp, nhớ đưa cả vợ cậu đến.]
Lục Hoài Nam suy tư một lúc, anh nhìn Châu Thanh đang cặm cụi viết lách thứ gì, hỏi: “Viết gì thế?”
“Bản kiểm điểm?”
“Kiểm điểm? Kiểm điểm gì?”
“Đánh người, phải viết kiểm điểm.”
Camera từ hộp đen ghi lại cảnh gây án của Yet, dĩ nhiên cũng bắt gặp khoảnh khắc Châu Thanh động tay với hắn. Lần này bên trên nhân từ hơn mọi khi, dù tái phạm nhưng chỉ phạt kiểm điểm, cô còn tưởng sẽ bị đình chỉ vài ngày. Thành ra phải viết thêm đơn xin nghỉ mấy hôm ở lại chăm anh.
“Cần anh viết giúp không?” Dù sao cũng một tay anh mà ra.
“Không, em quen rồi.”
Lục Hoài Nam bất ngờ: “Quen? Em thường xuyên phải viết kiểm điểm? Vì đánh người?”
“Ừm, không chỉ em, còn có Hoằng Khoan và lão Đoàn, cũng suýt bị đình chỉ vài lần.”
Vì lẽ đó mà ‘con cá’ họ Tần của tổ 7 ưu ái đánh đồng cả tổ 3 là một lũ côn đồ, nhưng sau đó những người xung quanh đổi lại thành bộ ba bạo lực cho chuẩn xác và dễ nghe hơn, cái danh đó theo đuổi ít nhất cũng được 2 năm.
Trông Lục Hoài Nam có vẻ do dự, Châu Thanh phì cười: “Sao? Anh sợ em à?”
“Anh không.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Qua hồi lâu.
“Tối thứ 7 tuần sau, em có bận không?”
Châu Thanh dừng bút, “Làm gì?”
“Anh họp lớp, em có hứng thú?”
Châu Thanh mở điện thoại xem lịch, thứ 7 tuần sau là cận Tết âm, mọi năm thường xảy ra ẩu đả vài những ngày này.
“Nếu thiên hạ thái bình, em đi với anh.”
Không chỉ Châu Thanh mà cả tổ 3 hoàn toàn không ngờ đến, thiên hạ không thái bình, nhưng đến tay họ chỉ vài vụ lẻ tẻ, chỉ cần dụng sức của cả tổ.
Vì vậy mà giờ đây, Châu Thanh mới rảnh rỗi cùng nhập tiệc với lớp Lục Hoài Nam.
Ngoài hai người, còn có vợ chồng Tạ Chính Khanh cùng đám bạn thân của Lục Hoài Nam mà năm đó từng gặp, ngồi lại một bàn.
Đám bạn Lục Hoài Nam khi biết Châu Thanh là cô bé ngày trước, ai nấy không khỏi bất ngờ.
Lý Đình châm chọc: “Bấy nhiêu năm ế ươn cả cá, hóa ra là đợi cô bạn năm đó à?”
Lục Hoài Nam cười cười, cũng không biết đáp lại ra sao, vì chính anh cũng không ngờ có ngày hai người tìm lại nhau, rồi thành vợ chồng, hiện tại còn bàn qua lễ cưới, chỉ chờ hạ đến sẽ cử hành.
Ngụy Yên ngạc nhiên, hỏi: “Các cậu từng gặp nhau à?”
Mục Tuân thong dong nhếch mày: “Phải, năm đó có anh chàng nào đề xuất cho tụi này đến một nơi hoang vu hẻo lánh không một khách du lịch nào ngó ngàng, rồi bỏ tụi này ở lại. Anh ta thì lén lén lút lút, cả đoạn đường hớn hở như một thằng tâm thần, còn hái hoa kết vòng?”
Nói đến đây, cả bàn bật cười thích thú.
Mục Tuân nói tiếp: “Thì ra là đến tìm bạn gái của lão. Chả hiểu sao cứ ngơ ngơ nhìn con người ta, tụi tôi phải ra mặt cho lão tỉnh người. Rồi làm sinh nhật cho lão ở đó luôn.”
Hồi ức ngày cũ gợn về như cơn sóng nhấp nhô ngoài khơi, Lý Đình cười đến run, đập bốp bốp vào vai Mục Tuân, “Cười chết tao! Hồi đó cô bạn này còn định giành bia của lớp trưởng, sợ lão chưa đủ tuổi, dùng thức uống có cồn sẽ phạm pháp.”
Đột nhiên, Tạ Chính Khanh đá mắt với Lục Hoài Nam, ý muốn cùng anh ra ngoài nói chuyện.
Hai người đứng ngoài sảnh, Tạ Chính Khanh mở lời: “Ngày trước Lý Đình nói hai người có chụp hình chung, tấm hình đó đâu?”
“Cậu không cần biết.”
“Hoài Nam, tôi chỉ muốn thấy ảnh Châu Thanh thuở bé…”
Lục Hoài Nam cắt lời: “Vậy thì sao? Ảnh của vợ tôi, cậu biết làm gì?”
Cảm nhận rõ hàm ý không thuận của bạn mình, Tạ Chính Khanh không nhiều lời, tìm từ album ảnh trong điện thoại một tấm hình đưa cho Lục Hoài Nam, “Đây là ảnh em tôi lúc 3 tuổi.”
Lục Hoài Nam chỉ liếc nhìn, càng âm trầm hơn: “Tôi không cần biết.”
Tạ Chính Khanh gấp rút thấy rõ, hỏi: “Vợ cậu sinh tháng 7 đúng không?”
Lục Hoài Nam không phủ nhận, im lặng chờ đợi Tạ Chính Khanh.
“Nhưng hồ sơ bệnh án của Châu Thanh viết thành tháng 6, cậu không nghĩ là vợ cậu cố tình sao?”