“Đừng đụng vào tôi!”
“Cậu đến để xem anh ấy xuống mồ chưa, đúng không?”
Vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Dư Nghiêm, cái tát ban nãy thực sự chưa đủ.
“Chị nói gì? Tôi không hiểu.”
“Dư Nghiêm, cậu nghĩ, một du học sinh ngoại quốc làm thế nào mà mất tích không một chút giấu vết?”
“Tôi nào biết?”
“Vậy cậu nói xem, một người mới chỉ nhìn qua một tấm hình, làm sao biết Lục Hoài Nam là luật sư, làm sao biết anh ấy đang sống ở đâu? Cậu ta là thần hả?”
Dư Nghiêm nhún vai: “Chồng chị là luật sư có tiếng, làm sao tôi biết hắn tìm bằng cách nào?”
Vẫn chối! Vẫn chối! Vẫn chối!
Yet chỉ nhìn qua bức hình trong ví của Châu Thanh, sao biết anh tên gì mà tìm hiểu. Hắn dù là bạn của Thanh Viên, nhưng chưa từng hỏi cô út về chuyện gia đình.
Vì vậy, trừ khi là một kẻ vô cùng tài ba, chỉ còn khả năng là có người trợ giúp.
“Châu Thanh, chị đang nghi ngờ tôi?”
Châu Thanh vuốt ngược tóc, điều chỉnh hơi thở: “Người theo chúng tôi đến nhà, là cậu phải không?”
Dư Nghiêm không hoảng mà vô cùng điềm nhiên, giống như cuộc chơi này, người làm chủ chỉ có thể là hắn.
“Thanh, chị làm cảnh sát, chắc chắn biết, kết tội phải có bằng chứng.”
Với tâm cơ của Dư Nghiêm, Châu Thanh biết hắn sớm sẽ nói như vậy.
Chứng cứ? Không có thật.
Đoạn clip camera an ninh ghi lại, một dáng người cao, mặc bộ đồ đen, mũ trùm đầu và đeo khẩu trang, bước chân di chuyển nhanh như gió. Tóm lại, tất cả chỉ thấy mấy cọng tóc sáng màu nổi bật ẩn sau mũ áo.
Trực giác, người đầu tiên có mái tóc ngắn sáng màu mà cô nghĩ, là người đang oai vệ trước mặt đây.
Có phải chỉ là trùng hợp?
Không!
Đời này, Châu Thanh không tin tưởng nhất chính là sự trùng hợp.
“Xem như cậu giỏi.”
Dư Nghiêm vô cùng mãn nhãn, nhưng hắn biết, sự nghi ngờ của Châu Thanh không chỉ dừng lại ở đó.
“Chị vu oan cho tôi, có phải nên chuộc lỗi không?”
Nằm mơ!
“Dư Nghiêm.”
“Ừm?”
“Tôi thực sự rất thắc mắc, năm đó, cậu thật không biết tôi dị ứng với cà rốt, hay giả vờ không biết?”
Gương mặt hắn lập tức chuyển sắc, bí mật hắn dày công tạo dựng rồi che đậy, vậy mà bị phanh phui bởi người hắn muốn giấu nhất.
Thấy Dư Nghiêm bất động, Châu Thanh nói tiếp: “Không nhớ? Tôi nhắc cho cậu nhớ.”
“14 năm trước, chúng tôi lớn tiếng với nhau, tôi đã mua cho Hoài Nam một chiếc bánh khác để chuộc lỗi. Trước ngày gặp, cậu mang đến cho tôi một giỏ bánh quy. Tôi ngửi thấy mùi cà rốt trong bánh, nhưng cậu nói tự mình cho tôi làm nên tôi đã ăn. Đêm, tôi đổ bệnh một trận, phải đi bệnh viện. Cậu nói cậu hại tôi ra nông nỗi này, nên muốn bù đắp, giúp tôi đem cho anh. Kết quả thì sao? Cậu phá nát nó, rồi quay về nói rằng Hoài Nam không muốn gặp tôi nữa.”
Dư Nghiêm kinh ngạc: “Chị biết rồi? Anh ta nói?”
Châu Thanh gật đầu, rồi lại lắc: “Phải.”
“Nhưng ngày đó cũng chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ, tôi không suy nghĩ nhiều. Mãi đến khi gặp lại, cậu lại dùng trò chơi cũ rích đó, tôi nhìn ra rồi, nhưng tôi không nói, vì không muốn làm cậu phải khó xử.”
Thuở mới vào ngành, Châu Thanh đang thực tập ở tổ 1, dưới sự dẫn dắt của Lương Trúc.
Năm đó, một trường đại học có dính líu đến nghi vấn bạo lực học đường, nhiều sinh viên bỗng nhiên rơi vào cơn nghiện ngập, phụ huynh đệ đơn tố cáo, nhưng vì không có bằng chứng nên hoàn toàn bị bác bỏ.
Một cuộc chiến bàn phím nổ ra, rất nhanh đã truyền đến tai của lực lượng chức năng, tổ 1 tiếp nhận vụ án.
Khi ấy, Châu Thanh đánh liều, tự mình làm mồi nhử dù tổ trưởng Lương một mực ngăn cấm.
Châu Thanh giả dạng một cô học sinh năm nhất, nhập lớp vào học kì 2.
Dáng vẻ không nhếch nhác, nhưng khá quê mùa: tóc đen dài bím hai bên, mái lưa thưa trước trán, cặp kính không độ có gọng đen, luôn cúi mặt, tỏ ra mình rụt rè, sợ người lạ.
Thành công ghi lại ấn tượng với những con mồi, và những sinh viên khác, trong đó có Dư Nghiêm.
Dư Nghiêm không phải học bá, cũng không mang danh trùm trường, hắn chơi chung với một đám con trai, học không ra học, tụ tập suốt ngày.
Châu Thanh nhẫn nhịn để những con mồi bắt nạt mình, Dư Nghiêm đứng một bên, hắn chỉ quan sát.
Một ngày, Dư Nghiêm đột nhiên dở chứng anh hùng, ngăn đám người đang lộng hành, rồi đưa Châu Thanh một chai nước ép cà rốt, bắt cô uống cho bằng hết.
Diễn phải diễn cho trót, Châu Thanh bất mãn nhắm mắt uống.
Ngay khoảnh khắc đó, cô biết, sự kiện ngày nhỏ là do một tay tên khốn này mà ra. Hận không thể lập tức nhào đến nốc chai nước vào miệng hắn.
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể manh động.
Vốn tưởng, dưới sự bảo vệ thừa thãi của Dư Nghiêm, đám người kia không dám động vào cô, kế hoạch sẽ tan nát. May mắn, mấy cô sinh viên thích thầm hắn, càng căm ghét Châu Thanh hơn.
Xem ra, chịu khổ một chút lại đem về kết quả tốt như vậy.
Chỉ một tuần sau, chúng hẹn cô đến tiệc sinh nhật tại một quán bar.
Châu Thanh mặc áo croptop bó sát cùng quần tây cạp cao đến, chúng đánh lạc hướng, bỏ thuốc vào đồ uống của cô.
“Bạn học, sao đi bar lại mặc quần dài thế? Mặc váy sẽ quyến rũ hơn đấy.”
Búp măng so với tre già, một lũ nít ranh.
Châu Thanh không bao giờ uống lại đồ khi bị rời tầm mắt, cô giả giờ nhấp môi, rồi gục.
Chính lúc mũi kim chuẩn bị đâm vào tay, anh bạn thuở nhỏ từ đâu xuất hiện, giật ống chích ném thẳng vào mặt cô gái kia, không chút thương tiếc.
Cảnh sát phục sẵn ập đến, còng tay từng người một.
Châu Thanh bật dậy trong sự ngỡ ngàng của Dư Nghiêm, đắc ý mà cười: “Mặc váy đi đánh nhau? Tôi đâu có điên.”
Vụ án kết thúc, Châu Thanh chính thức được nhận vào. Nhưng không lâu sau, tiền bối Lương đột ngột qua đời trong một vụ hỏa hoạn nơi anh sống, để lại nỗi bàng hoàng cho cả ban hình sự, nhất là tổ 1.
Hiện tại, Dư Nghiêm vẫn bày vẻ mặt của một đứa trẻ ngây ngô đến mức gợi đòn ngày nào, cho ai xem?
“Châu Thanh, xin lỗi, lúc đó là do tôi sai. Tôi muốn biết có phải là chị hay không, dù sao…cũng là nhiều năm không gặp.”
Châu Thanh cười nhạt: “Dư Nghiêm, chuyện tôi để tâm là cậu nói dối với anh, tôi không hề chuyển nhà.”
“Vậy nên, từ 14 năm trước, chị đã có tình cảm với anh ta, đúng không?” Chưa đợi Châu Thanh trả lời, hắn nói tiếp: “14 năm trước, tôi cũng rung động với chị, bây giờ vẫn vậy.”
Khoảng thời gian qua, Châu Thanh sớm nhận ra Dư Nghiêm có tình cảm với mình, nhưng cô không yêu, càng không thể đáp lại tình cảm, vì vậy mà luôn giả ngu với những hàm ý trong lời nói của hắn, chỉ đơn thuần đối xử như một người bạn bình thường.
Dư Nghiêm thì khác, biết Châu Thanh giữ khoảng cách với mình, hắn không vội. Nhưng người đàn ông năm đó xuất hiện, lòng hắn rạo rực khó tả.
Nhìn thấy Châu Thanh và Lục Hoài Nam về chung một nhà, tư tưởng xấu xa lấn át lí trí hắn.
Giờ đây nghĩ lại, hắn không hối hận, chỉ cảm thấy mình quá bất cẩn, suýt chút để người con gái này gặp chuyện.
Châu Thanh đến chậm một bước, một bước đủ để cô an toàn. Nhưng cũng đến sớm một bước, một bước để cứu lấy cái gai trong mắt hắn.
“Dư Nghiêm, người tôi yêu chỉ có Lục Hoài Nam.”
Dư Nghiêm bật cười thành tiếng: “Ngay cả khi anh ta không tin tưởng mà lén lút theo dõi chị, chị vẫn chấp nhận?”
Trực giác của con gái rất nhạy bén, kể từ lúc ánh mắt Dư Nghiêm dao động về hướng xa, chắc chắn có người đang dõi theo họ.
Đặt một ván cược, Châu Thanh cược, người đó là anh.
Cuộc trò chuyện của họ, cô cố tình lớn tiếng, chính là để anh nghe thấy. Dẫu sao cũng đang tiếc vì không thể quay lại cuộc hội thoại này cho anh xem.
“Nghe thấy càng tốt, tôi đang mong đây.”
Câu nói của Châu Thanh đối với Dư Nghiêm chính là một lời khẳng định: Hắn thua rồi, dù là 14 năm trước hay 14 năm sau, hắn vẫn mãi là kẻ thua cuộc.
“Châu Thanh, rõ ràng là tôi quen biết chị trước anh ta…”
“Thước cho tình yêu không phải là thời gian, đó chỉ là cái cớ của cậu mà thôi!”
Trái tim đen của hắn, bị người hắn yêu nhất đâm vào, một mũi dao nhọn hoắc, không chút lưu tâm.
Rốt cuộc, người trong lòng hắn có thể nhẫn tâm đâu? Là đến mức dùng ánh mắt ghét bỏ, buông lời cảnh cáo hắn: “Đừng mơ tưởng động vào chồng tôi, tôi không chắc mình có đủ bình tĩnh như hôm nay đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng là cơn gió ngày đông, mây những ngày bão, rét mướt và lạnh lẽo.
Vì sao không phải Lục Hoài Nam mà là ‘chồng tôi’?
Là vì muốn khẳng định, chị có thể vì anh ta mà không ngại phạm tội, phải không?
Đột nhiên, hắn hiểu ra lý do ngày đó mẹ mình tự tử, là vì sự chiếm hữu, ghen tuông của ba hắn, bức mẹ hắn đến chết.
Và, hắn thấy mình không còn ác cảm với ba mình nữa, thay vì đó là sự đồng cảm.
Lục Hoài Nam và Tạ Chính Khanh về đến hành lang thì thấy Châu Thanh cùng Dư Nghiêm rời đi, sợ hắn dở trò với cô, do dự mấy hồi rồi đi theo họ.
Chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện, sự việc năm đó hoàn toàn do một tay con cáo ranh kia sắp đặt.
Hóa ra, em chưa từng ghét anh.
Đang tự mình suy ngẫm, âm thanh phía sau làm Lục Hoài Nam giật mình, tâm thế làm chuyện mờ ám đúng là dễ yếu tim hơn hẳn.
“Châu Thanh dị ứng với cà rốt?”