Về việc Kỳ Tửu đột nhiên "sập nguồn", Việt Độc thực sự không hề lường được trước.
Xem xét hai lần cưỡng chế ngủ sâu hôm qua, giới hạn năng lượng tiêu thụ của hôm nay hẳn là chưa tới mới đúng.
Theo dự tính của cô, Kỳ Tửu hoàn toàn có thể về nhà thảnh thơi chơi một lúc, dịch chuyển thêm mấy đồ vật, mới đạt tới giới hạn bị cưỡng chế rơi vào giấc ngủ sâu.
Chẳng lẽ thao tác xóa ký ức tốn quá nhiều năng lượng? Việt Độc nghĩ đến một khả năng nhưng lại lập tức bác bỏ: Hành động của Kỳ Tửu khi đó không hề tốn sức, bởi vì xóa ký ức cũng là một dạng phá hủy.
Vậy rốt cuộc là tại sao?
Việt Độc bó gối ngồi trên thảm cỏ bên hồ suy tư, nghĩ hết từ khả năng này đến khả năng khác rồi lại rất nhanh phủ định chúng.
Cho đến khi âm thanh máy móc không chút tình cảm của hệ thống chủ vang lên:
"Phát hiện dị năng ký chủ thăng cấp, thưởng 200 điểm tích lũy."
Việt Độc: "..." Ừ nhỉ.
Thì ra là vậy, dị năng thăng cấp nha.
Thế thì không sao - ccc mà không sao ấy! Vì cđ gì mà biểu hiện thăng cấp cũng là cưỡng chế ngủ sâu vậy! Giờ mà tự nhiên thăng cấp ở chỗ nguy hiểm thì sao hả???
Không thể tiếp tục thế này được.
Mặt hồ vẫn phẳng lặng như cũ, xem ra Kỳ Tửu sẽ không ra khỏi vùng tiềm thức trong một khoảng thời gian, Việt Độc liền nhân cơ hội vào cửa hàng hệ thống lục lọi vật phẩm có thể dùng.
Nhưng tìm nửa ngày trời, hầu như vật phẩm có khả năng đảm bảo vấn đề an toàn và điểm mua trong phạm vi chấp nhận được đều cần ký chủ thao tác, chủ động kích hoạt.
Mà ký chủ một khi xuất hiện dị thường là rơi vào trạng thái ngủ sâu không còn ý thức hiển nhiên không đạt yêu cầu sử dụng.
Việt Độc buồn bực đóng cửa hàng lại, nhịn không được chửi một câu: "Đều là rác rưởi!"
Đường này không thông, cô liền đổi ý, bắt đầu cân nhắc việc tìm kiếm bạn đồng hành cho ký chủ.
Con người là động vật xã hội sống theo bầy đàn, dù độc hành thế nào cũng vẫn cần có sự giao lưu trao đổi với đồng loại, không một ai có thể thoát khỏi mạng lưới quan hệ giữa người và người.
Nhưng Kỳ Tửu thì khác.
Cô ta trước nay chẳng thèm để ý đến người xung quanh, ngay cả với nhà họ Kỳ cũng coi như mấy con khỉ phiền toái.
Không làm phiền thì mặc kệ, làm phiền thì xử một trận, còn làm phiền nữa thì cút.
Đợi đã, nhắc đến coi như khỉ…
Việt Độc đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô trong mắt Kỳ Tửu, sẽ không phải là một con khỉ ảo đấy chứ?
Không không không, chắc không phải đâu, dù sao boss Kỳ thích cô như vậy, còn ở trong không gian tinh thần chơi với cô hoặc đánh cờ gì đó giết thời gian.
Nhưng con người chẳng phải cũng thích giết thời gian với động vật nhỏ xinh xắn…
Nghĩ kĩ thật quá đáng sợ!
Việt Độc lắc đầu, xua đi liên tưởng kinh khủng ấy, tiếp tục suy nghĩ chuyện chính.
Nếu nhất định phải tìm bạn đồng hành, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Hình Kình Thương.
Bất luận xem xét trên phương diện năng lực hay tính cách, hay do là nhân vật chính của tiểu thế giới này, Hình Kình Thương đều là ứng cử viên sáng giá nhất
Theo tư liệu hệ thống mang theo, Việt Độc biết vị giáo sư này có hai loại dị năng.
Một trong số đó thuộc nhóm cường hóa, mở rộng vùng não; cái còn lại là điều khiển sấm sét - văn có thể làm thí nghiệm, võ có thể lên chiến trường, đạt tiêu chuẩn văn võ song toàn.
Hôm qua, Việt Độc đã trích phần thông tin Hình Kình Thương công khai trên mạng - là cái bảng biểu thông tin dị năng giả kia ấy.
Trên đó chỉ điền dị năng cường hóa mở rộng vùng não, cái còn lại hẳn là muốn giấu.
Nếu là Hình Kình Thương thì chắc có thể đảm bảo an toàn cho Kỳ Tửu ở mức tối đa.
Việt Độc nghĩ vậy, sau khi Kỳ Tửu tỉnh lại từ trạng thái ngủ sâu cưỡng chế cũng nói y chang với cô ta.
Kỳ Tửu tựa vào vai cô, yên lặng nghe cô nói xong, nhắm mắt đáp: "Còn có cách khác."
Việt Độc: "Đây là lựa chọn tối ưu rồi." Cô dừng lại một chút, lại bảo: "Tất nhiên nếu bạn có thiết lập ẩn gì đó cũng có thể nói với mình."
Kỳ Tửu như cười như không: "Ta không có, nhưng ngươi thì có nha."
Việt Độc: "..." Sao ta không biết vậy.
Kỳ Tửu dường như rất thích xem biểu cảm rõ là đang hoang mang còn cố tỏ vẻ bình tĩnh của cô, cho nên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, không hề che giấu ánh mắt tràn đầy hứng thú của mình.
Bị một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế soi đăm đăm, Việt Độc không được tự nhiên dời tầm mắt: "Vậy nói một chút đi, mình không biết."
Kỳ Tửu cười thở dài: "Còn cần ta nhắc sao, là thân xác ngươi ấy."
Có đôi khi, Việt Độc thực sự coi ký chủ đang lưu manh đùa giỡn.
Những lời này vốn dĩ không có vấn đề, nhưng kết hợp với giọng nói cố ý đè thấp cùng ánh mắt lười biếng mơ màng gần trong gang tấc của đối phương lại thành rất có vấn đề đấy!
Kỳ Tửu: "Hửm?"
Việt Độc giật mình sực tỉnh, mím môi, cố làm cho giọng nói của mình đứng đắn nghiêm túc: "Ý của bạn là, muốn mình đổi "túi da" đến bảo vệ bạn?"
Kỳ Tửu lần nữa đổ người lên vai cô, lười biếng cọ cọ: "Phải. Hai chúng ta thôi, đủ rồi."
Việt Độc biết Kỳ Tửu luôn có một loại tự tin bí ẩn, nhưng loại tự tin này phát triển trên người cô thì không hợp lý chút nào.
Cô chỉ là một thiếu nữ hệ thống bình thường, "túi da" hình nữ trong cửa hàng hệ thống cũng chỉ là một cái "túi da" với các chỉ số cơ thể bình thường!
Quan trọng nhất là…
"Chúng ta không mua nổi." Việt Độc mặt vô cảm nhắc nhở.
"Túi da" nhân loại hình nữ cần 2500 điểm tích lũy, mà Việt Độc trước mắt chỉ có 889, cách số điểm cần xa xa khó vời.
Mặc dù Kỳ Tửu có nhiều điểm tích lũy hơn nhưng cứ cho là hai người gộp chung lại thì vẫn chẳng đủ, chưa kể còn phải cân nhắc tình huống đột phát, không thể một lần tiêu hết điểm tích lũy được.
Kỳ Tửu: "Ta không có bảo mua luôn bây giờ."
"Đã tiến vào thời kỳ hỗn loạn rồi thì nhiệm vụ hệ thống chủ đưa ra chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều lên đúng không? Chẳng mấy chốc là có thể tích đủ."
Việt Độc vẫn không đồng ý: "Trọng điểm không phải chuyện này, bỏ ra nhiều điểm tích lũy như vậy để mua một "túi da" nhân loại bình thường, tỷ lệ giá/chất lượng quá thấp…"
Vả lại hoàn toàn không cần làm vậy.
Sở dĩ cô xác định Hình Kình Thương là bạn đồng hành tương lai tất nhiên không phải chỉ vì hắn là nhân vật chính. Thực ra, cô nghi ngờ rằng đây mới chính là con đường đúng đắn.
Giống như lựa chọn khi chơi game, muốn liên kết với hai nhiệm vụ chính trước thì chỉ có Hình Kình Thương là đáp án khớp.
Nếu không sao phải trở thành học trò của hắn, còn duy trì liên lạc, tăng độ thiện cảm? Bởi vì mấy vấn đề vật lý kỳ thú của Việt Độc mà thái độ của Hình Kình Thương với Kỳ Tửu hiện tại đã như bạn bè lâu năm đáng tin cậy.
Đối mặt với sự kiên định của hệ thống, Kỳ Tửu cũng phải lộ ra biểu cảm phiền não.
"Nhức đầu quá." Cô ta thở dài: "Còn muốn ta nói rõ ràng hơn sao? Ta chỉ tin tưởng ngươi, những người khác đều không nằm trong phạm vi suy xét."
Lời nói nghe có vẻ thật khiến hệ thống cảm động, nhưng.
"Tin tưởng cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình không giúp gì được." Việt Độc bình tĩnh đáp.
Nếu Kỳ Tửu thực sự đột nhiên bất tỉnh trước mặt kẻ thù mà chỉ có một người phụ nữ bình thường ở bên bảo vệ thì tuyệt nhiên chẳng có ích gì, còn khiến cả hai cùng bị K.O.
Dị năng giả mạnh nhất thế giới chết vì chứng "công chúa ngủ trong rừng", vì chưa tỉnh lại nên không có sức phản kháng mà bị đối thủ với sức chiến đấu "phế vật" giết sạch từ gốc, nghe thảm quá!
Kỳ Tửu: "Không sao, lần "sương mù tái sinh" tiếp theo là ba tháng nữa, đúng chứ? Trước lúc đó đổi là được, cứ cho là thân xác nhân loại bình thường đi, ở thế giới này cũng có thể thức tỉnh dị năng mà." Vừa nói cô ta vừa đưa ngón trỏ lên vuốt ve đôi môi mỏng hồng nhuận, đầu ngón tay vừa vặn đặt trên hạt môi (1), trông cực kỳ quyến rũ.
(1) Hạt môi:
"Không cần lo vấn đề xác suất, có ta ở đây, ngươi tất nhiên sẽ nằm trong 10% người thức tỉnh kia."
Việt Độc không nói nên lời.
Thực ra cô còn rất nhiều điều muốn nói, ví dụ lỡ đâu dị năng cô thức tỉnh rất "gà" thì sao, lỡ đâu đối đầu với kẻ địch mạnh hơn cô rất nhiều thì sao?
Song nhìn ánh mắt chắc chắn của Kỳ Tửu, cô rốt cuộc vẫn không nói gì.
"Mình… sẽ cố hết sức, cảm ơn bạn, Kỳ Tửu."
Kỳ Tửu bất mãn đáp: "Gọi Kỳ Tửu cái gì, quá khách khí."
Việt Độc ngoan ngoãn hỏi: "Vậy bạn muốn mình gọi bạn là gì?"
"A Tửu, gọi ta A Tửu."
Đôi cánh tay trắng như ngọc nâng lên, nhẹ nhàng vòng quanh eo Việt Độc từ bên hông, ôm lấy. Ở nơi hệ thống nhà mình không quan sát được, con ngươi đen kịt của cô ta hiện vẻ khó lường.
Việt Độc vô thức gọi theo: "A Tửu."
Kỳ Tửu: "Ừ hửm."
Cứ như cô công chúa nhỏ kiêu ngạo mãn nguyện sau khi nhận được kẹo ngọt còn hết lần này đến lần khác tỏ ra chẳng quan tâm vậy.
Việt Độc không hiểu sao thầm nghĩ.
Bỏ đi, miễn ký chủ vui là được.
Dù sao trong lòng cô cũng hy vọng có được thân xác, nếu như vừa có thể giúp ích vừa có thể thỏa mãn tâm tư nho nhỏ của cô thì còn gì bằng.
Nhưng như thế vẫn phải chuẩn bị thêm mấy phương án, không thể thực sự hại Kỳ Tửu bị người ta giết chết trong trạng thái ngủ sâu được.
Tốt hơn nên tiếp tục giữ liên lạc với Hình Kình Thương, bên ngoài thế giới mạng vốn đã sắm vai người có sức chiến đấu vượt trội, sau trận bùng nổ dị năng bất ngờ thu nạp được một thiếu nữ dị năng dịch chuyển tức thời mạnh mẽ cũng không có gì lạ.
Đồng thời trước tiên tiêu điểm tích lũy mua mấy tấm bùa dịch chuyển tức thời, đề phòng mọi tình huống.
Chỉ cần đối thủ không phải loại cường giả có thể nửa giây đoạt một mạng người thì bùa dịch chuyển tức thời đều là thần khí hộ mệnh.
Quyết định vậy đi.
__________
Một bên khác, quân khu thành phố G.
"Cậu nói gì cơ? Sao có thể?"
Khuôn mặt Võ Đạo tái nhợt, cơ thể lung lay như sắp ngã.
Ngụy Kính Bằng đứng trước mặt ông ta, nụ cười áy náy lễ phép, đáp: "Sự việc chính là như vậy. Chúng cháu đều không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tu Đức không thấy đâu là thật, cả mấy anh bạn đi cùng cậu ấy cũng thế. "
Đứa con trai duy nhất của Võ Đạo - Võ Tu Đức, đã mất tích.
Không một ai có thể trả lời câu hỏi rằng gã và bạn bè của gã đã biến mất như thế nào, ở trong căn phòng đó với bọn gã còn có tiểu thiếu gia nhà họ Ngụy và mấy cô nàng mặc bikini một hỏi ba không biết, bị gắt gỏng một cái liền ôm nhau khóc huhu.
Mà những người này đều bị mất một đoạn ký ức dài một tiếng, không rõ nguyên nhân.
"Sao có thể, quá hoang đường…" Võ Đạo không tài nào tin nổi, hoảng loạn tột cùng. "Cậu Ngụy, cứ cho là cậu không muốn nói cho ta biết nguyên nhân thực sự cũng đừng bịa những lời này lừa ta chứ… Đó là đứa con trai duy nhất của ta! Cậu nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi, ta phái người tìm nó!"
Ngụy Kính Bằng vẫn nhẹ nhàng đáp lời: "Chú Võ à, chú nghĩ cháu cần phải lừa chú sao? Sự thật chính là như vậy, cháu rất lấy làm tiếc nhưng cũng không cách nào cung cấp được nhiều manh mối hơn, vì đó là tất cả những gì bọn cháu thấy."
Võ Đạo: "Cậu…"
Lời nói tức giận của ông ta mắc nghẹn ở cổ họng bởi sắc mặt thanh niên đối diện tối sầm lại, rõ ràng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đây chủ yếu là do Ngụy Kính Bằng không có đoạn ký ức một tiếng kia, nếu có thì giờ hắn đã sớm lười nhìn Võ Đạo thêm, thậm chí có khả năng chỉ thẳng mặt ông ta mà mắng rồi.
Ví dụ như thế này:
Ông nuôi ra thằng con "báo thủ" vậy, Võ Tu Đức cái gì, sao không gọi Võ Khuyết Đức (2) mẹ đi! Bạo lực học đường bị người ta trả thù, thiếu chút nữa liên lụy đến cả bố mày đấy có biết không! Sinh con ra đ*o dạy còn hỏi hỏi cc!
(2) Tu Đức nghĩa là tu dưỡng đạo đức, Khuyết Đức là thiếu hụt đạo đức.
Song bởi hắn không nhớ bất cứ thứ gì cho nên mới có thể giả bộ, không quá thể hiện ra sự vô lễ.
Võ Đạo là kẻ tàn nhẫn, nhưng dù ông ta có tàn nhẫn thì cũng không đụng được vào người nhà họ Ngụy.
Trong mắt Ngụy Kính Bằng, hắn chấp nhận thuật lại chuyện xảy ra lúc đó với Võ Đạo đã đủ nể mặt ông ta lắm rồi, còn đòi nói này nói nọ sao? Quả không hổ là cha của tên Võ Tu Đức cậy thức tỉnh được dị năng liền dám hất hàm sai khiến hắn kia!
Ngụy Kính Bằng lắc đầu đầy vẻ châm biếm, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Võ Đạo đứng nguyên ở đấy, từ từ tiêu hóa sự thật rằng con trai đã mất tích, nuốt nỗi bi thương vào bụng.
…Thật giống như người cha ra ngoài đi làm công năm ấy sau khi nghe được tin đứa con gái bị bạo lực học đường ép tới tự sát.
Ngụy Kính Bằng đi một mạch vào trung tâm quân khu.
Có người cản hắn lại, hắn liền móc giấy phép ra vào ra, nói: "Tôi là Ngụy Kính Bằng của nhà họ Ngụy, đến tìm chị gái tôi."
Người kia sau khi xác nhận giấy phép là thật lập tức cho qua.
Ngụy Kính Bằng bước vào thang máy, ấn nút chọn tầng 5, bởi theo quy định, hắn chỉ có thể đến tầng này.
Con số trên màn hình nhảy tới số "5", Ngụy Kính Bằng tiến lên định ra ngoài thì đụng phải một người phụ nữ tóc đen ngắn qua tai.
"Chị!" Ngụy Kính Bằng vội lùi lại, gọi.
Ngụy Kính Hoàng quan sát hắn, nhíu mày: "Lỗ mãng cái gì?"
Ngụy Kính Bằng cười đáp: "Còn không phải vì tới tìm chị sao? Gấp quá, không để ý, xin lỗi, xin lỗi. Đúng rồi, chị muốn ra ngoài ạ?"
Ngụy Kính Hoàng: "Đến giờ cơm thôi."
"Vậy cùng đi đi?"
"Mày nói trước tới tìm chị làm gì đã."
"Thì là, có chút chuyện," Ngụy Kính Bằng vẻ mặt đau khổ. "Chị cũng biết em mới về hồi chiều nay ấy, lúc buổi sáng, ở chỗ Võ Tu Đức…"
"Mày còn có gan nhắc đến, mấy ngày trước đã cam đoan với chị thế nào, sẽ không ra ngoài chơi bời bừa bãi nữa hử? Kết quả là sao, theo người ta mở tiệc bể bơi gì đó, vừa lúc xảy ra chuyện, để cả nhà phải tìm người đi đón mày, mất hết cả mặt mũi." Ngụy Kính Hoàng cười nhạt.
Ngụy Kính Bằng: "Em biết sai rồi mà, chị muốn đánh em sao em cũng nhận! Có điều còn một chuyện khác…"
Hắn kể lại toàn bộ sự việc Võ Tu Đức mất tích.
Sau cùng còn nói: "Chuyện này nhất định là do dị năng giả làm, em càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nên muốn đến xin chị giúp một việc."
Ngụy Kính Hoàng đáp: "Muốn chị giúp mày xem bói đúng không?"
Ngụy Kính Bằng: "Đúng ạ!"
Ngụy Kính Hoàng đã thức tỉnh dị năng, là xem bói. Tuy gọi xem bói nhưng dị năng này lại không thể dự đoán tương lai mà là suy luận quá khứ, thu được từ câu chữ tương ứng mọi sự đã phát sinh, mỗi ngày chỉ có thể dùng ba lần.
Dị năng này rất hữu ích khi điều tra, song Ngụy Kính Hoàng là một nữ sĩ quan, từng đảm nhiệm vị trí bắn tỉa. Nếu được chọn thì cô ấy sẽ muốn có năng lực dùng được trong chiến đấu hơn, chứ không phải năng lực phụ trợ này.
"Tại sao chị phải lãng phí một cơ hội sử dụng vào chuyện này chứ, dị năng giả kia đã không làm gì mày chứng tỏ chuyện không hề liên quan tới mày." Ngụy Kính Hoàng nhướng mày.
Ngụy Kính Bằng: "...Chị đừng đùa em, cho dù không phải vì em thì cái thứ sở hữu năng lực kì quái này chẳng phải là nhân tố không ổn định sao? Chị nhìn quân hàm của mình đi, lẽ nào lại không nên gánh vác trách nhiệm tương xứng? Nhanh chóng loại bỏ nhân tố không ổn định này nha!"
Ngụy Kính Hoàng: "Thôi được rồi."
Cô ấy dẫn theo đứa em trai ngu ngốc, quay lại phòng làm việc của mình.
Ngụy Kính Hoàng: "Cụ thể là khoảng thời gian nào?"
Ngụy Kính Bằng: "Khoảng từ bảy đến tám giờ sáng."
Ngụy Kính Hoàng: "Được, bây giờ viết một chữ, nghĩ đến cái gì thì viết cái đó."
Ngụy Kính Bằng nhận bút bi, tùy tiện xé một tờ giấy, viết xoàn xoạt.
"Chữ này sao?" Ngụy Kính Hoàng đặt tờ giấy trước mặt bản thân, "Mày chắc chứ?"
Ngụy Kính Bằng bất đắc dĩ: "Chị lại đùa em, chẳng phải bảo không thể đổi sao?"
"Haha, đùa mày vui quá trời." Ngụy Kính Hoàng cười nhạo không chút thành ý, chờ nét chữ khô hẳn mới nhắm mắt lại, đầu ngón tay đặt lên chính giữa chữ "không".
(3) Chữ "không" trong từ "trống không", là tính từ, không phải phó từ.
Cô ấy kiên nhẫn đợi một chốc, cuối cùng, những câu từ lẻ tẻ cũng bắt đầu xuất hiện trong não.
"Cô ta."
"Sợ hãi."
"Berial (4)."
(4) Theo Baidu, Berial (贝利尔) là chúa tể của sự lười biếng, chủ nhân thực sự của 72 con quỷ của vua Solomon, khác với Belial (比列) - con quỷ thứ 68 trong 72 con quỷ của vua Solomon. Cơ mà tính chính xác của thông tin này thì mình thực sự không tìm thấy ở bất cứ tài liệu nào ngoại trừ tra bằng tiếng Trung:))))).
"Đã từng đến, không tính trả thù, cố tình giết."
"Đừng nhìn."
Ngụy Kính Hoàng đột ngột mở mắt, kinh hồn vị định (5): "Chết tiệt!"
(5) Mô tả trạng thái chưa bình tĩnh lại được sau khi bị dọa sợ.
Ngụy Kính Bằng bị câu chửi thề bất thình lình của chị mình làm cho khiếp sợ: "Chị không sao chứ?"
Ngụy Kính Hoàng không trả lời, xé nát tờ giấy kia, ném vào thùng rác bên cạnh.
"Kính Bằng," cô ấy nghiêm túc nói, "thời gian này mày chờ ở quân khu cho chị, đừng ra ngoài chạy nhảy nữa, nghe chưa?"
Ngụy Kính Bằng từ nhỏ đã sống trong sự bạo lực của chị gái, vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy liền vô thức đứng thẳng: "Nhất định!"
Ngụy Kính Hoàng lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Cho nên rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?" Ngụy Kính Bằng cùng cô ấy im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, hỏi.
Ngụy Kính Hoàng: "Aizzz, đừng nhìn."
Ngụy Kính Bằng: "?"
"Bất kể người đó có ý gì, dù sao cũng đừng nhìn."
__________
Trong nhà Kỳ Tửu.
Sự thật chứng minh, Kỳ Tửu có lẽ quả thực là con gái ruột của hệ thống chủ.
Trước đó, lúc cô ta muốn nhàn hạ thì nhiệm vụ liền ít đến đáng thương, không tốn mấy công sức, nhiệm vụ kéo dài duy nhất hoàn toàn có thể để Việt Độc làm hộ.
Mà giờ cô ta muốn tích điểm, nhiệm vụ lại ào ào tới, cứ như sợ cô ta không đạt thành sở nguyện.
Một tháng sau cuộc trò chuyện, cũng là một tháng Kỳ Tửu cửa chính không ra, cửa phụ không tới, ở trong nhà làm cá muối, hệ thống chủ đã đưa ra nhiệm vụ chính mới: Thu phục những thứ gây chuyện trên khắp thế giới.
Tất nhiên lời thoại gốc không phải nói thế này, lời thoại gốc là…
Những kẻ khó kìm nén cũng không muốn kìm nén mặt tối trong lòng kia cuối cùng cũng có được sức mạnh to lớn hằng ao ước bắt đầu trắng trợn sử dụng dị năng gây ra hỗn loạn trên thế giới.
Đến thu phục bọn chúng đi, khiến bọn chúng tôn ngươi làm vua!
Thu phục được mỗi dị năng giả ác nhân trong danh sách thưởng 150 điểm, danh sách như sau:
Châu Á
Trung Quốc: "Bọ cạp độc" Hoa Ngữ Hạ, "Tây Vương Mẫu" Tống Thiến Thiến, "Nhị Lang Thần" Tạ Bất Phàm, "Quỷ không mặt" Thôi Tử
Nhật Bản: "Bóng ma Edo" Hasegawa Tomogami
Hàn Quốc: "Thiếu nữ thần chết" Kim Jaewoo
Châu Âu
Anh Quốc: "Quý ông" Oliver Adrian
…v.v
7 châu lục, 15 quốc gia, 20 cái tên, một cái so với một cái lại càng khiến người ta phải bật cười hơn.
Việt Độc: "..." Đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Nên chửi mấy cái biệt danh cho kẻ phản diện cứ như lấy ra từ trong mớ kịch bản kỳ ảo hạng ba hồi cô còn sống đọc được, hay nên vui mừng vì tích đủ điểm sẽ không còn là vấn đề?
Kỳ Tửu ngược lại rất mừng rỡ, cô ta nói với Việt Độc: "Quả nhiên là như vậy, một khi thiên hạ đại loạn liền có thêm nhiều nhiệm vụ."
Việt Độc lườm cô ta một cái.
Nếu không phải biết dị năng Ngôn Linh kia của Kỳ Tửu không thể tác động lên hệ thống chủ bên ngoài thế giới thì cô chắc đã tưởng mong muốn trong lòng ký chủ nói ra thành thật rồi.
Bất kể do đâu, nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành.
Nhiệm vụ lần này biểu hiện của Kỳ Tửu đối với cô mà nói chính là sự nhiệt tình cực kỳ hiếm thấy, cụ thể là không có chỉ mở nửa con mắt và đồng ý một cách chán nản.
Không những thế còn chưa làm nhiệm vụ, cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến cơ thể mà Việt Độc sắp có.
Kỳ Tửu: "Sẽ giống dung mạo hiện tại của ngươi sao?"
Việt Độc: "Chắc vậy."
Nếu không có gì bất ngờ thì "túi da" mà cửa hàng hệ thống cấp sẽ được tạo ra hoàn toàn dựa theo diện mạo của cô khi còn sống. Chỉ không rõ số liệu cơ thể của cô sẽ là trạng thái 17 tuổi hiện tại hay là trạng thái 23 tuổi lúc mất.
Kỳ Tửu: "À mà đổi xong đi ra thì có mặc quần áo không?"
Việt Độc: "..."
Trong đầu ngươi toàn mấy thứ kỳ quái gì vậy!
Tóm lại, nhiệm vụ cứ thế mà bắt đầu.
Dị năng giả đầu tiên bị nhắm đến là Hoa Ngữ Hạ - biệt danh "Bọ cạp độc" - cũng đang ở thành phố Thẩm Dương với họ, toàn bộ thông tin về gã đều đã được Việt Độc tìm ra trên Internet.
Hoa Ngữ Hạ là một chàng trai trẻ với cái tên cực kỳ nữ tính, nhan sắc trung bình, nhìn qua có vẻ dịu dàng và vô hại. Đặt gã giữa một nhóm người thì chẳng ai có thể nhận ra đó chính là "Bọ cạp độc" khét tiếng.
Sở dĩ có biệt danh đậm chất nhân vật phản diện này chủ yếu là do dị năng của gã - đuôi bọ cạp.
Cái đuôi dài ba mét cực giống bọ cạp (6) lắc lư sau lưng gã, kim độc ở cuối lóe lên tia sáng lạnh lẽo chính là một thứ vũ khí giết người sắc bén!
(6) Hình ảnh dưới chú thích.
Trong một tháng qua đã xuất hiện rất nhiều dị năng giả coi thường kỷ cương pháp luật xã hội, giết người cướp của cái gì cũng dám làm, dù sao bên trên đang bận cứu hộ cứu nạn nên không phái chuyên gia đến bắt giữ.
Hiện giờ, mọi người đều thống nhất gọi chúng là "đám tai họa"...
"Đám tai họa" tất nhiên không hợp thành liên minh hay đội nhóm gì gì đó, giữa bọn chúng không có bất cứ mối liên hệ nào, nhưng lại có thể làm mưa làm gió ở địa phương sở tại của mình.
Trong đó có kẻ hoàn toàn không sợ bị người khác phát hiện, thậm chí còn vui vẻ khi bị phát hiện; cũng có kẻ cẩn thận từng li từng tí, làm chuyện xấu xong còn phải diệt khẩu toàn bộ người trông thấy, sợ bị phát hiện.
Hoa Ngữ Hạ là loại sau.
Nhưng dưới tình huống tin tức trên Internet vẫn còn tồn tại và vận hành tốt thì muốn giữ bí mật cũng chẳng dễ dàng gì, có diệt khẩu thế nào cũng không thể đảm bảo không ai nhìn thấy gã…
Suy cho cùng, trước khi người bị hại chết vì độc vẫn có thể gắng hết sức chụp một bức ảnh tung lên mạng, run rẩy gõ caption viết giúp tôi trả thù.
Còn có nhân chứng tiện tay chụp được bóng lưng hay góc nghiêng, quay được cái video rồi đăng lên tài khoản mạng xã hội cá nhân, điên cuồng gào thét sung sướng rằng mình may mắn thoát được một kiếp.
Cư dân mạng nghe tin mà đến, lòng đầy căm phẫn, lại chia sẻ hàng trăm hàng nghìn lượt - kết quả, người dân cả nước đều biết thứ này chính là nguyên nhân gây hỗn loạn.
Dần dà, mấy dị năng giả phá hoại một phương đều bị mọi người biết đến, chỉ cần người dân ở đó quen mặt liền sẽ được đặt biệt danh, lộn xà lộn xộn loại nào cũng có.
Chẳng hạn như "Bọ cạp độc".
Mục tiêu đầu tiên của Kỳ Tửu chính là gã.
Sau khi đọc hết những thông tin liên quan mà Việt Độc tìm được, Kỳ Tửu ấn tắt màn hình điện thoại: "Chỉ là một con gà rù thôi."
Việt Độc: "Ai trong mắt bạn cũng là gà rù, được chưa?"
Nhưng so với những kẻ khác trong "đám tai họa" thì Hoa Ngữ Hạ quả thực dễ đối phó hơn chút. Gã chủ yếu dựa vào độc trên đuôi kim, có độc tố gấp mười lần nọc độc của rắn hổ mang chúa (7), đã thế còn không có thuốc giải, song năng lực của bản thân gã không mạnh.
(7) Vết cắn của rắn hổ mang chúa có thể gây tử vong nhanh chóng chỉ sau khoảng 30 phút, đồng nghĩa với nọc độc của Hoa Ngữ Hạ có thể gây tử vong sau khoảng 3 phút.
Kỳ Tửu: "Câu kia là ý gì hả? Trừ ta ra, các vị ở đây lại chả là "gà"."
Với Kỳ Tửu, nếu có chuyện mà một câu không thể giải quyết được vậy thì hai câu.
Không thành vấn đề.
Việt Độc hoàn toàn bái phục, vỗ tay: Bộp bộp bộp.
__________
Kỳ - bất khả chiến bại, dựa vào miệng đi khắp thiên hạ - Tửu tự dịch chuyển chính mình đến cách sau lưng Hoa Ngữ Hạ năm mét.
Quá trình dịch chuyển diễn ra trong im lặng, Hoa Ngữ Hạ tự nhiên cũng không phát hiện ra chỗ bất thường, vẫn tiếp tục tràn đầy thích thú vung vẩy cái đuôi bọ cạp, đâm đi chọc lại thứ trước mặt.
Việt Độc mở góc nhìn toàn cảnh, dễ dàng thấy thứ đang bị đâm là gì, tức khắc sinh ra cảm giác khó chịu.
Đó là một thi thể không ra hình người.
Không biết đã bị đuôi bọ cạp chích mấy trăm mấy ngàn phát, vết sưng đỏ tím, lỗ máu rải rác khắp nơi, sớm đã không còn có thể nhận dạng.
Hoa Ngữ Hạ thế nhưng tựa như rất yêu thích, không ngừng phát ra tiếng cười tán thưởng.
Việt Độc: "Gã thật ghê tởm."
Kỳ Tửu hoàn toàn đồng ý: "Đây quả là biến thái!"
Kỳ Tửu đột nhiên không quá muốn làm nhiệm vụ nữa: "Nhiệm vụ bảo để ta thu phục gã đúng không? Thành thật xin lỗi, ta thực sự rất không cần loại thuộc hạ này đâu, có thể giết luôn không?"
"Tuy rằng mình cũng nghĩ như vậy nhưng thật đáng tiếc là không được, bạn phải khiến gã tôn bạn làm vua." Việt Độc nói.
Kỳ Tửu: "Không, hoàn toàn không muốn làm vua của loại này chút nào."
Việt Độc: "Loại này có thể còn có 19 cái nữa nha."
Việt Độc biết những gì Hoa Ngữ Hạ đã trải qua.
Trong xã hội thông tin này, nếu như bạn biết được tên và vị trí của một người, đồng nghĩa với bạn có thể thông qua Internet biết được một chút thông tin liên quan đến người đó - nếu người đó còn là một bạn học có "cố sự" thì khả năng này sẽ càng tăng thêm.
Hoa Ngữ Hạ chính là một bạn học nam có "cố sự".
Gã thường xuyên bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn bởi cái tên nữ tính, khuôn mặt quá đỗi tầm thường nhưng lại có vẻ vô hại cực kỳ dễ bắt nạt và tính cách ít nói của mình.
Nhưng dù bị bắt nạt cả chục năm thì hắn vẫn luôn giữ im lặng, không hé răng nửa lời.
Có câu "không bộc phát trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng", gã đã bộc phát, nhưng không phải nhằm vào bạn học bắt nạt gã hay đồng nghiệp tẩy chay gã mà là nhằm vào mèo hoang vô tội.
Hoa Ngữ Hạ là một kẻ ngược đãi mèo.
Vụ việc bị người ta phát hiện, bị đồng nghiệp gã chụp ảnh tung lên mạng, mặc dù không tạo thành được chút bọt nước nào trên mạng ảo nhưng đồng nghiệp gã vẫn báo cáo lại với sếp.
Vì vậy, không ngạc nhiên gì khi Hoa Ngữ Hạ bị sa thải.
Bản thân ông sếp kia là một con "sen" chính hiệu, trong nhà nuôi một em Ragdoll (8) và một em lông ngắn Anh (9), ngày nào cũng lên mạng khoe khoang, tất nhiên không thể bỏ qua vụ này.
(8), (9) Hình ảnh dưới chú thích.
Sau khi Hoa Ngữ Hạ thất nghiệp, còn chưa đi tìm công việc mới thì đã "nghênh tiếp" trận bùng nổ dị năng trước, có được cái đuôi kim độc của bọ cạp.
Xã hội rơi vào hỗn loạn, gã cuối cùng cũng tìm được cách giải phóng cảm xúc tốt hơn nhiều so với ngược đãi mèo - ngược đãi con người.
Việt Độc hoàn toàn không muốn gọi cái thứ này là người, gọi gã là "đồ" đã quá tốt rồi.
Bị bắt nạt không bao giờ là lý do để trút giận lên người vô tội!
Cho dù là Kỳ Tửu trước nay chẳng thèm để tâm việc không liên quan tới mình cũng nhìn Hoa Ngữ Hạ bằng con mắt như đang nhìn một con khỉ đáng ghê tởm.
Cô ta thở dài, bảo: "Bỏ đi. Tóm lại là hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói tiếp."
Kỳ Tửu hoàn toàn không có ý định đến gần, đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn lùi về sau một bước, lên tiếng: "Quấn đuôi bọ cạp của Hoa Ngữ Hạ quanh người gã và thắt nút lại, không cho gã thoát."
Cô ta còn chưa nói xong một nửa, Hoa Ngữ Hạ đã đột nhiên xoay người, đuôi bọ cạp dài ba mét vung về phía Việt Độc một cách đầy đe dọa, đầu kim trên đuôi lập lòe thứ ánh sáng nguy hiểm.
Kỳ Tửu dễ dàng nghiêng đầu tránh được, đồng thời không ngừng câu nói trong miệng, rất nhanh đã niệm xong.
Đuôi bọ cạp lúc này bị một thứ sức mạnh gì đó kéo về, quấn quanh người chủ nhân từng vòng từng vòng, thắt nút gọn gàng.
Hoa Ngữ Hạ:?!!!
"Bọ cạp độc" đực mặt ra như con bọ cạp gỗ.
Kỳ Tửu rất không kiên nhẫn, giương khuôn mặt mỹ nhân chán đời, lạnh lùng nói: "Gọi ta là nữ hoàng."
Hoa Ngữ Hạ không ngừng một giây tiếp lời: "Nữ hoàng!"
Nói xong lập tức hoảng sợ muốn đưa tay lên che miệng nhưng cái tay đã bị đuôi của chính mình trói chặt, không thể nhấc lên.
Gã rõ ràng không hề định nói, tại sao lại buột miệng thốt ra hai chữ "nữ hoàng", lẽ nào là dị năng của đối phương?
Đây là thứ dị năng kỳ quái khác thường gì chứ!
Kỳ Tửu yên lặng đợi một lúc nhưng không nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống chủ.
"Xem ra… miễn cưỡng gọi nữ hoàng không được chấp thuận, nhất định phải tâm phục khẩu phục mới được." Việt Độc nói.
Kỳ Tửu: "Chậc, thật là phiền phức."
Vẻ mặt Hoa Ngữ Hạ chưa hết bàng hoàng nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng sợ.
Gã vẫn luôn là kẻ mềm nắn rắn buông.
Lúc Hoa Ngữ Hạ từng chỉ là một người bình thường, gã sợ hãi những đồng nghiệp kia cho nên không dám làm ra hành động không phù hợp với họ.
Nhưng bởi là nhân loại nên gã tất nhiên mạnh hơn một con mèo hoang không có chỗ dựa, vì vậy gã có thể ngược đãi mèo mà không chút gánh nặng tâm lý, từ việc nhìn thấy cơ thể nhỏ yếu da lông dính máu me be bét kia thu được sự thỏa mãn.
Sau đó gã có dị năng.
Cuối cùng gã đã có dị năng!
Có thể biến những đồng nghiệp từng mạnh hơn gã kia trở thành mèo con yếu ớt không nanh không vuốt, quan hệ mạnh yếu bị lật ngược - Hoa Ngữ Hạ từ tận đáy lòng cảm ơn màn sương mù ấy.
Có điều giờ thì Hoa Ngữ Hà gặp phải kẻ mạnh hơn gã rất nhiều.
"Xin lỗi, xin lỗi! Không phải tôi cố ý đâu, tôi biết sai rồi!" Sau khi nhận ra tình thế, Hoa Ngữ Hạ không cần một giây suy nghĩ, nhanh chóng thừa nhận sự hèn nhát của mình.
Kỳ Tửu hỏi: "Ngươi sai ở đâu?"
Hoa Ngữ Hạ nghẹn lời: "Tôi, tôi không biết."
Gã hiện tại hoàn toàn không còn bộ dáng biến thái lúc điên cuồng đâm người ta đến chết nữa, nếu bỏ qua cái đuôi bọ cạp ghê tởm thì vốn dĩ chính là một thằng nhóc to xác nhút nhát yếu đuối.
Việt Độc nhìn thấy sự trái ngược này, tâm lý khó chịu không những không giảm bớt mà còn tăng thêm.
Kỳ Tửu: "Sai lầm của ngươi là để những thứ dơ bẩn này làm ô nhiễm mắt ta."
Hoa Ngữ Hạ tức khắc hiểu rõ đối phương đang ám chỉ cái gì, là thi thể bị giày vò đến không còn hình người kia, bèn đáp: "Xin lỗi! Cô thả tôi ra đi, tôi lập tức dọn dẹp…"
Kỳ Tửu: "Được nha, gọi ta nữ hoàng, gọi cho chân thành vào."
Không biết là do Ngôn Linh phát huy tác dụng hay do Hoa Ngữ Hạ lúc này vốn đã tâm phục khẩu phục - dù sao gã cũng hoảng sợ nhanh đến vậy mà. Tóm lại, tiếng thông báo đã vang lên, Kỳ Tửu thu được 150 điểm tích lũy.
Kỳ Tửu yên tâm vui vẻ nói: "Ồ, có thể nè."
Trong mắt Hoa Ngữ Hạ lập tức bừng lên ánh lửa hy vọng: "Cái gì có thể cơ? Ngài có thể thả tôi đi sao?"
Kỳ Tửu rủ mắt nhìn gã, nhìn thấy trong đôi mắt kia sự hy vọng và ghê tởm cùng tồn tại.
"Ta nói là, có thể dọn dẹp thứ dơ bẩn rồi."
Cô ta vô cảm đáp.
__________
Hoa Ngữ Hạ đã chết, bị sức mạnh vô hình cắt đứt cổ họng, lúc chết, đuôi bọ cạp đã cướp đi hàng trăm sinh mạng vẫn còn quấn trên người gã.
Kỳ Tửu dịch chuyển bản thân về nhà, sau khi dị năng của cô ta thăng cấp, yêu cầu về mức độ cụ thể đối với mệnh lệnh không phải phá hoại đã giảm xuống, điểm tới hạn dường như cũng cao hơn một chút.
Cô ta vẫn hoàn toàn chưa đến điểm bị cưỡng chế ngủ sâu.
Việt Độc thực ra có hơi bất ngờ.
"Mình cứ tưởng bạn sẽ mặc kệ, quẳng gã ở đó rồi đi thôi." Kết quả còn tặng kèm hạng mục dọn dẹp rác, trực tiếp giết chết "Bọ cạp độc".
Kỳ Tửu đang cầm tách trà, nghe vậy dừng lại: "Vì sao lại tưởng thế?"
"Luôn cảm thấy, bạn không quá để tâm đến bộ dáng nhân loại." Việt Độc cân nhắc đáp. "Tựa như đang nhìn con khỉ hay con kiến gì đấy."
Kỳ Tửu bật cười: "Ảo giác thôi."
Việt Độc bất đắc dĩ: "Giọng điệu này của bạn quá qua loa, không cách nào khiến mình nghĩ đó là ảo giác được."
Kỳ Tửu: "Ờ thì cứ cho là ta nhìn nhân loại như nhìn khỉ đi. Đột nhiên thấy một con khỉ đâm một khỉ khác thành cái túi rách lỗ chỗ trước mặt ta, ta tất nhiên cũng sẽ cảm thấy gai mắt nên muốn xử con khỉ này, hợp tình hợp lý."
Việt Độc vẻ mặt phức tạp: "Cũng rất hợp lý…"
Có điều phản ứng của phần lớn người bình thường thực ra là nhanh chóng bỏ đi, nhưng cũng không loại trừ có người muốn giết con khỉ đó đâu nhỉ?
"Cơ mà nhắc đến, coi nhân loại như khỉ chẳng lẽ không phải ngươi sao?" Kỳ Tửu nói, môi nở nụ cười.
Việt Độc ngạc nhiên: "Mình á?"
Tại sao ta lại coi đồng loại của mình như khỉ chứ???
Kỳ Tửu nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, ngươi là hệ thống, là một dạng sống cao cấp tồn tại dưới dạng dữ liệu. Dưới logic này, ngươi không nhất thiết phải coi nhân loại là khỉ, phải là trùng giày mới đúng."
Việt Độc - người đã làm trùng giày 23 năm: "... Bạn đây là đang hiểu lầm hệ thống chúng mình rồi, trong mắt bọn mình, bất kỳ loài nào cũng đều giống nhau."
Kỳ Tửu kéo dài âm cuối: "Thật saooooo."
Việt Độc hiên ngang lẫm liệt: "Tất nhiên."
Kỳ Tửu không nhịn được, cười khẽ: ""Thống" ngươi cũng thật quá đáng yêu mà."
Việt Độc: "Làm phiền thêm chữ "hệ" trước chữ "thống" ạ, cảm ơn." (10)
(10) Đoạn đối thoại này mình không hiểu lắm, cầu cao nhân hỗ trợ ạ!!!
祈酒撑不住,轻笑:“你这个统也太可爱了。”
越读:“麻烦在统字前面加上系,谢谢。”
Chỗ "thống" với "hệ thống" mình không biết tiếng Trung nên không rõ tác giả chơi chữ kiểu gì. Mình thử tra từ đồng âm với "thống" và các nghĩa khác của từ "thống" đều không thấy có cái nào phù hợp cả.
Bọn họ không tiếp tục chủ đề này nữa, khỉ cũng được mà trùng giày cũng được, tốt nhất đều không cần đào sâu.
Trong mười ngày tới, lịch trình của Kỳ Tửu sẽ là:
Giữa trưa rời giường, chậm rãi rửa mặt ăn cơm, sau đó dịch chuyển tức thời đến sau lưng một tên dị năng giả "tai họa" nào đó có tên trong danh sách.
Khống chế tên đó, khiến tên đó tâm phục khẩu phục gọi nữ hoàng.
Nếu đến đúng lúc bắt gặp dị năng giả giết người như giết súc vật - "thứ dơ bẩn gai mắt" - vậy thì sau khi điểm tích lũy tăng lên, Kỳ Tửu sẽ hời hợt "thu dọn" tên đó luôn.
Nhưng nếu đến vào lúc dị năng giả chẳng làm gì, đang ngây người ngồi không một chỗ hoặc nghịch điện thoại thì Kỳ Tửu sẽ vì ngại giết người mà hoàn thành nhiệm vụ xong là khoan thai về nhà.
Cô ta cũng chả phải cảnh sát quốc tế, không cần thiết đi khắp nơi mở rộng chính nghĩa.
Tuy nhiên điều đáng nói là sau khi "vinh dự được đón tiếp" Kỳ Tửu, mấy tên "tai họa" này cũng không làm gì như con thiêu thân nữa - ít nhất là không còn lan truyền trên mạng - câm như thóc núp trong địa bàn của mình, làm bộ tháng năm yên bình.
Trong đó có mấy kẻ để lại cho Kỳ Tửu ấn tượng đặc biệt sâu sắc:
Đầu tiên là một đôi tình nhân Trung Quốc - "Tây Vương Mẫu" Tống Thiến Thiến và "Nhị Lang Thần" Tạ Bất Phàm.
Tống Thiến Thiến là một người phụ nữ cao gầy, sử dụng dị năng sẽ biến thành đầu báo và mọc ra đuôi báo. Việt Độc còn đang thắc mắc tại sao lại gọi "Tây Vương Mẫu" mà không phải "Báo Tử Đầu Lâm Xung" thì đã nghe thấy tiếng rít đinh tai nhức óc phát ra từ miệng ả, gần như có thể phá hủy linh hồn một người.
"..." Là một hệ thống với thính lực siêu việt có thể nghe thấy cả những âm thanh nhỏ nhất, Việt Độc suýt nữa đã bị thét đến tự kỷ.
Thảo nào gọi "Tây Vương Mẫu", người ta giỏi gào nha. (11)
(11) Theo Sơn Hải Kinh, Tây Vương Mẫu có hình dáng như con người nhưng có đuôi báo, nanh hổ, tóc xõa tung, trên đầu cài trang sức bằng ngọc, thích gào thét, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt.
Có thể đoán được nguồn gốc của biệt danh "Nhị Lang Thần", người đàn ông kia mở ra con mắt thứ ba trên trán, với góc nhìn 360 độ (12), chính hắn là người đầu tiên nhìn thấy Kỳ Tửu đã quen dịch chuyển đến sau lưng mọi người.
(12) Về đặc trưng ngoại hình của Nhị Lang Thần mọi người có thể tham khảo hai tác phẩm văn học tiêu biểu nhất là Tây du kí và Phong thần diễn nghĩa.
Tổ hợp hai vợ chồng này không thích giết người nhưng lại thích cướp, cướp đoạt các loại châu báu.
Lúc Kỳ Tửu đến, bọn chúng đang ngồi đếm châu báu trong phòng, cả căn phòng lấp lánh ánh tiền, quả thực có thể chói mù mắt người.
Tất nhiên, sức chiến đấu của đôi tình nhân này chỉ bằng năm con ngỗng, Kỳ Tửu chê "Tây Vương Mẫu" tức Tống Thiến Thiến gào điếc hết cả tai nên trực tiếp dùng Ngôn Linh yêu cầu Tống Thiến Thiến "bịt cái mồm đang la lối om sòm lại".
Sau đó bởi vì cần nghe hai kẻ này gọi nữ hoàng mà giải tác dụng của Ngôn Linh, Tống Thiến Thiến nghĩ tới còn rùng mình, âm lượng không vượt quá 40 dB.
Còn có một kẻ để lại ấn tượng sâu sắc nữa là "Chú hề" người Mỹ, Gewell Yorksa.
Mặc dù biệt danh là "Chú hề" nhưng gã không ăn mặc như một chú hề, cũng không cười một cách quái dị hay cố ý làm pha trò. Thực tế năng lực của gã là điều khiển tơ, thích nhảy tới nhảy lui trong lưới tơ đan xen.
… Còn nguyên do vì sao biệt danh của gã không phải "Nghệ sĩ xiếc đi dây".
Thì ai mà biết được, có lẽ dân Mỹ chê cái biệt danh này quá dài chăng?
Lúc các cô đến, tên "Chú hề" này đang treo cổ mấy bé gái hoặc dứt khoát siết đứt cái cổ non nớt bằng sợi tơ, trong miệng còn giả bộ nói "Chúa sẽ tha thứ cho các con".
Tới khi Kỳ Tửu rời đi đã không chút dài dòng dùng chính sợi tơ của gã, cắt đứt cổ gã.
Có một cô bé trông như bị dọa sợ đến mức sẽ lập tức khóc lớn một trận vậy mà vẫn nghĩ đến chuyện lén lút chụp một bức, muốn đăng ảnh Kỳ Tửu lên Twitter.
Nhưng hành động này đã không thành công.
Cô bé bối rối ấn mở album ảnh thì phát hiện hai bức ảnh vừa chụp được biến đâu mất tăm.
Việt Độc: Người tốt giấu tên.
Lại có một tên thổ dân da đỏ Nam Mỹ đội mũ lông vũ lớn (13), gặp ai cũng tự xưng mình là hóa thân ở nhân gian của thần Quetzacoatl (14), sở thích là rút lông vũ trên đỉnh đầu xiên não người.
(13) Hình ảnh dưới chú thích.
(14) Đây là một vị thần quan trọng của nền văn minh dân tộc Trung Bộ châu Mỹ cổ xưa (xuất hiện trong văn hóa Maya, văn hóa Aztec,...). Cái tên "Quetzacoatl" xuất phát từ ngôn ngữ Nahuatl và có nghĩa là "con rắn có lông vũ" hoặc "con rắn lông chim Quetzal".
Nếu bạn không gọi gã là thần Quetzacoatl thì gã sẽ xiên não bạn vì bạn không thờ phụng gã.
Còn nếu bạn gọi gã là thần Quetzacoatl thì gã vẫn sẽ xiên não bạn bởi vì bạn thờ phụng gã nên phải tự hiến tế chính mình.
… Đây là chủng loại biến thái gì vậy trời?
Thế giới trong thời kỳ hỗn loạn này kẻ điên thì đủ kiểu đủ loại mà biến thái thì lại biến thái rất chi là nhất quán.
Nói chung là sau khi Kỳ Tửu "thu phục" được 10 tên trên danh sách thì điểm tích lũy cũng đã đủ.
Kỳ Tửu lập tức muốn chuyển hết cho Việt Độc để cô nhanh đổi thân xác hơn chút.
Nhưng Việt Độc đã không đồng ý, kiên quyết phải "thu phục" thêm năm tên nữa, để dành hơn 700 điểm tích lũy về sau đổi bùa dịch chuyển tức thời, rồi mới chịu nhận món quà của ký chủ.
Hộp thông báo hiện lên.
— Hệ thống số 0996 có hay không xác nhận đổi một "túi da" nhân loại hình nữ phổ thông?
— Có.
2500 điểm được khấu trừ từ tài khoản của Việt Độc.
Giây tiếp theo, trên chiếc giường mềm mại rộng lớn của Kỳ Tửu liền xuất hiện một cơ thể phụ nữ trẻ tuổi.
Là diện mạo năm 23 tuổi của Việt Độc, đồng thời là diện mạo trước khi mất của cô.
Mái tóc dài chạm vai xõa tung sau gáy, đen thẳng và mềm mại. Đôi mắt nhắm tự nhiên, sống mũi thanh tú, bất luận là đường nét khuôn mặt dịu dàng hay hình dạng ngũ quan tinh xảo đều nhỏ nhắn xinh xắn vừa đẹp.
… Từ từ, khoan đề cập đến việc Việt Độc trông như thế nào.
Hãy nói về cơ thể này đã - cơ thể này đang hoàn toàn khỏa thân! Cứ tùy tiện như vậy, trần truồng nằm thẳng trên giường! Mỗi một bộ phận đều nhìn thấy cực kỳ rõ ràng!
Nếu như dữ liệu có thể đỏ mặt thì khuôn mặt Việt Độc có lẽ đã đỏ bừng lên và lan đến tai cùng cổ rồi.
Kỳ Tửu ngồi ở một bên nhướng mày: "Ồ."
Việt Độc: "Làm phiền ký chủ tôn trọng một chút riêng tư của tôi, chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cảm ơn!"
Kỳ Tửu sầu muộn thở dài, dời tầm nhìn.
Việt Độc: "Sao cô lại còn trông có vẻ rất miễn cưỡng vậy chứ?"