Kỳ Tửu cảm ơn là thật, vui vẻ cũng là thật.
Kế hoạch ban đầu là giải quyết xong một tên rồi tìm tên tiếp theo, vừa tốn thời gian vừa tốn dị năng, không ngờ giờ lại có thể hết luôn một lần.
Đã nhiều năm trôi qua, tay sai của thằng ranh con này vẫn là tay sai, vẫn tụ tập một chỗ tiếp đại ca ăn chơi nhảy múa, khiến cô ta hơi muốn cảm thán bọn chúng không có tiền đồ.
Võ Tu Đức khó hiểu: "Dị năng của mày hẳn là dịch chuyển tức thời ha, ai cho mày cái tự tin đánh bại được tao vậy?"
Kỳ Tửu không có hứng thú: "Trước mặt loại người như ngươi giả heo ăn thịt hổ chả vui gì cả."
Cô ta ỉu xìu bảo Việt Độc: "Ngươi nói đúng, tốc chiến tốc thắng đi, chơi đùa gã thật vô nghĩa."
Việt Độc phụ họa chuyên nghiệp: "Không phải đâu, ký chủ rất anh minh."
Đối phương càng hời hợt, bản thân càng áp lực.
Võ Tu Đức cảm nhận được nguy hiểm, thấy bên người chỉ có một thanh đoản đao, vội vàng kêu Ngụy Kính Bằng: "Anh Bằng, cho mượn kiếm!"
Ngụy Kính Bằng liếc nhìn Kỳ Tửu, lạnh lùng phủi sạch quan hệ: "Đây là kiếm của tao, mày tự dùng của mày đi."
Võ Tu Đức tức đến ngã ngửa, đành cầm đoản đao lên, đẩy đàn em bên cạnh ra, định xông tới.
Gã là dị năng giả nhóm cường hóa, tăng cường sức mạnh, thân thể tự nhiên có cơ bắp cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ.
Kỳ Tửu nâng tay: "Cố định người tên Võ Tu Đức trước mặt ta tại chỗ."
Tốc độ nói của cô ta rất nhanh, tay cầm đao của Võ Tu Đức vừa giơ lên, cả người đã không thể động đậy.
Lưỡi đao cách Kỳ Tửu chưa đầy nửa mét.
Kỳ Tửu tiếc rẻ: "Vội vàng thế chi? Hại ta phải tăng tốc nói."
Võ Tu Đức càng thêm hoang mang: "Mày đã làm gì? Đây là dị năng của mày sao?"
Kỳ Tửu: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói à?"
Hiển nhiên là không.
Võ Tu Đức cắn răng, nhanh chóng động não: "Ngụy Kính Bằng, mày còn đứng đó xem - ả làm vậy với tao chắc chắn có ý không để lại người sống, mày muốn chết sao?"
Ngụy Kính Bằng đặt ngang kiếm trước ngực, đây là một tư thế tự vệ, nghe thế lớn tiếng đáp: "Mày nghĩ người bình thường như tao có thể làm được gì?"
Rồi quay sang Kỳ Tửu, thành khẩn nói: "Bạn đây không cần lo lắng, chuyện này tôi một chữ cũng sẽ không truyền ra ngoài, cứ coi như ở đây có người truyền ra, nhà họ Ngụy chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ giải quyết."
Nói xong, hắn cẩn thận hỏi lại: "Bạn biết nhà họ Ngụy không?"
Kỳ Tửu biết, nhưng không quan tâm. Cô ta đáp: "Khỏi lo, ta ngại động thủ với người không liên quan lắm. Như lời các ngươi, ta đến là để trả thù, trả thù dù sao cũng phải ra dáng trả thù."
Trả thù thế nào?
Yêu cầu của nhiệm vụ là: Khiến những kẻ từng bắt nạt cô ta trải nghiệm nỗi sợ hãi khi bị trả thù.
Xem xét tình hình hiện tại, mấy tên này dường như đều rất sợ hãi, nhưng vẫn chưa có tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
"Chẳng lẽ cần tẩn mỗi tên một trận? Hay là cứ giết quách đi?" Kỳ Tửu lẩm bẩm.
Đám công tử quen sống trong nhung lụa đối diện vốn đã gần tuyệt vọng, bấy giờ nghe được lời cô ta nói càng suy sụp hơn.
Bọn gã biết chính mình từng làm gì, cũng nhớ rõ lúc trước bị Kỳ Tửu đột nhiên biến thành người khác trả thù như thế nào, bị cô ta ép chuyển trường, rời khỏi thành phố đã sống từ nhỏ như chó nhà có tang ra sao.
Nhưng khi ấy tốt xấu gì vẫn là xã hội có trật tự, ít nhất bọn gã biết sẽ không xảy ra chuyện lớn!
Còn giờ, trong tình huống này, bọn gã bị giết sạch ở đây cũng có khả năng!
Một thanh niên tương đối thấp bé đứng phía sau dùng hết sức âm thầm lén lấy điện thoại ra.
Việt Độc: "Có người muốn báo tin với bên ngoài."
Kỳ Tửu: "Thấy."
"Dịch chuyển điện thoại của tất cả mọi người trong căn phòng này đến trước mặt ta." Kỳ Tửu lên giọng.
Ngôn Linh phát huy tác dụng, điện thoại ào ào bay tới, chất thành đống trên khoảng đất trống trước mặt.
Con đường sống cuối cùng bị cắt đứt, đám ranh này mặt liền xám như tro.
Kỳ Tửu không nhìn nữa, tiếp tục suy nghĩ về nhiệm vụ.
Đã dùng đến dị năng… Cô ta thầm nghĩ, thử trước một chút cũng được.
"Cho bọn gã trải nghiệm nỗi sợ hãi bị trả thù."
Trực tiếp nhắc lại yêu cầu của nhiệm vụ.
Việt Độc: "..."
Này chắc không được đâu? Ít nhất cũng phải giải thích yêu cầu cụ thể chứ, chẳng hạn như thêm tên hay gì đó.
Nhưng sự thật là Võ Tu Đức cùng với bốn tên đằng sau gã quả thực đã bị dị năng Ngôn Linh khóa chặt.
Bốn thằng ranh ngất liền ra đất, Võ Tu Đức bởi vì hiệu quả của mệnh lệnh trước vẫn còn nên không cách nào ngã được xuống đất, đứng bất động tại chỗ như cũ, tròng mắt trắng dã, hiển nhiên cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Việt Độc sửng sốt, rồi cau mày.
Loại mệnh lệnh này, mệnh lệnh mang đến sợ hãi và đau đớn, với mệnh lệnh phá hoại đều cùng thuộc loại mệnh lệnh dễ thực hiện hơn sao?
Kỳ Tửu không biết điều hệ thống nhà mình đang suy nghĩ, cô ta có lẽ là lười đứng tiếp, dứt khoát đi đến bên ghế sô-pha ngồi xuống, chờ kết quả cuối cùng.
Ngụy Kính Bằng cẩn thận đánh giá cô ta.
Kỳ Tửu đầu cũng không thèm ngẩng lên, ngữ khí lạnh lùng: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Ngụy Kính Bằng rợn tóc gáy, vội vàng chuyển tầm mắt, không dám trả lời - người phụ nữ này quá bất thường!
Qua khoảng mấy phút, giữa tiếng rên đau đớn của mấy người ngất đi, tiếng thông báo rốt cuộc cũng vang lên:
"Ting! Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành, thưởng 100 điểm."
Kỳ Tửu không hài lòng lắm: "Điểm hơi ít."
Việt Độc: "Vậy là nhiều rồi, lúc trước bọn mình huấn luyện, có trường hợp ký chủ chỉ vì 10 điểm mà mệt gần chết đó."
Kỳ Tửu ra vẻ tự đắc: "Họ là họ, ta là ta."
Lời còn chưa dứt, tiếng thông báo đã vang lên lần nữa: "Ting! Phát hiện mức độ trải nghiệm nỗi sợ hãi của năm tên bắt nạt bùng nổ. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, thưởng gấp đôi, tăng thêm 100 điểm."
Kỳ Tửu bình tĩnh: "Ngươi nhìn đi, đã nói ta là ta mà."
Việt Độc: "..."
Ngươi là con gái ruột của hệ thống chủ đúng không?
__________
Có phải con gái ruột không thì không biết, dù sao Kỳ Tửu cũng đã được cộng 200 điểm tích lũy mà cùng lắm chỉ tốn mấy câu.
Bốn thằng tay sai tỉnh lại từ cơn hôn mê, phản ứng đầu tiên là rờ khắp người để xác nhận rằng các bộ phận trên cơ thể còn nguyên vẹn, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Lúc nhìn về phía Kỳ Tửu đang ngồi ở sô-pha cứ như nhìn thấy ma quỷ dị dạng, hô hấp trở nên gấp gáp.
Thủ phạm chính Võ Tu Đức vẫn bất động, chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ, con ngươi đảo loạn.
Bản năng sinh tồn vượt trên tất cả, gã hèn mọn hô to: "Chị, chị Kỳ… Kỳ Tửu, em biết sai rồi! Em năm đó thực ra cũng đâu làm gì quá đáng, nhiều năm qua chị hẳn cũng trút giận đủ rồi chứ?"
Kỳ Tửu nghiêng đầu, lạnh lùng đáp: "Cá nhân ta quả thực chẳng để ý."
Đây là có ý không truy cứu nữa sao? Trên mặt mấy tên kia hiện lên vẻ chờ mong.
Kỳ Tửu tiếp tục nói: "Mặc dù ta thì không nhưng đứa bé năm đó lại rất để ý."
Thằng ranh x5: Cái này có gì khác nhau???
Không quan tâm vẻ mặt ngơ ngác của đám này nữa, Kỳ Tửu khẽ ngước mắt lên, tầm nhìn chuyển hướng sang hội Ngụy Kính Bằng cùng mấy cô nàng mặc bikini ở góc tường.
Bị đôi con ngươi như vực sâu đen kịt nhìn chằm chằm, quần chúng hóng hớt bất giác bày ra tư thế đề phòng, Ngụy Kính Bằng cố giữ bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ, cô chắc sẽ không nuốt lời đâu ha?"
Việt Độc: "..."
Giọng ngươi run lắm đấy có biết không?
Kỳ Tửu ngáp một cái, rõ là đang cảm thấy rất chán.
Không trả lời câu hỏi của người không liên quan, cô ta duỗi tay năm ngón về hướng đó, ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng nguy hiểm.
"Xóa sạch toàn bộ ký ức của bọn họ trong vòng một giờ cho đến thời điểm này." Kỳ Tửu thản nhiên ra lệnh.
Việt Độc trơ mắt nhìn đôi mắt đám trẻ xúi quẩy này trở nên đờ đẫn mơ màng, sức mạnh của Ngôn Linh đã loại bỏ những thứ không nên tồn tại bằng phương thức thô bạo và nhẫn tâm.
Thừa dịp bọn họ còn đang mê man, Kỳ Tửu đứng dậy từ ghế sô-pha: "Dịch chuyển ta và năm tên này cùng đến khu rừng nhân tạo cách đây 2000m."
Ngay giây sau, thân ảnh của họ đã biến mất tại chỗ.
Trong khu rừng im ắng, sáu bóng người đột nhiên xuất hiện, mấy thằng ranh hoảng sợ la to, phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng.
Kỳ Tửu ung dung quan sát xung quanh.
Diện tích của khu rừng nhân tạo này rất lớn, bên trong trồng đa dạng các loại cây cối và thực vật thân thảo, cũng có không ít động vật hoang dã cỡ nhỏ trú ngụ.
Đương lúc đám động thực vật nhao nhao biến dị, mảnh rừng này nguy hiểm thế nào, không ai biết được.
Võ Tu Đức là tên đầu tiên mở mắt: "Kỳ Tửu, mày có biết mày đang làm gì không? Mày đây chính là đang giết người!"
Sẽ chết, đợi ở đây chắc chắn sẽ chết! Một dị năng giả cường hóa với sức mạnh bình thường sao có thể chống lại khu rừng tiềm tàng vô số nguy hiểm này được?
Kỳ Tửu uể oải rủ mắt: "Ngươi không phải đã sớm biết sao?"
Không muốn nghe thêm mấy lời nói nhảm, trước khi đám ranh này mở miệng hét lên, Kỳ Tửu nhắc nhở: "Nếu các ngươi định la to để dẫn những thứ kia tới giúp sớm lên đường hơn thì ta không có ý kiến."
Đối diện lập tức câm như thóc.
Quá trình này, thật nhàm chán.
Kỳ Tửu thản nhiên quay đi, nói với Việt Độc: "Ta muốn về nghỉ ngơi."
Đồng thời cất giọng: "Các ngươi ở lại đây nhá. Có thể sống sót hay không, đều dựa vào các người."
Thực tế là, không thể.
Qua khóe mắt thờ ơ của Kỳ Tửu, một cây liễu cao lớn lạ thường vươn cành ra; trong lớp bùn đất dưới gốc, giống nấm đen như mực phun ra chất khí sáng màu.
"Chúc xui xẻo, không cần cảm ơn." Kỳ Tửu cười nhạo.
Đây cũng là một cách sử dụng Ngôn Linh mà, không phải sao?
__________
Ngụy Kính Bằng là người đầu tiên tỉnh dậy từ trong cơn mê.
Hắn dành ra mấy giây suy xét tình huống hiện tại, tầm nhìn quét qua toàn bộ căn phòng, đồng tử chợt nheo lại.
Võ Tu Đức đâu…?
Không đúng, không chỉ có Võ Tu Đức mà cả bốn tên hay cùng nhị thế tổ (1) kia ăn chơi nhảy múa đều không có ở đây.
(1) Là từ dùng để chỉ thế hệ thứ hai trong những gia đình giàu có nhưng chỉ biết ăn chơi tiêu tiền.
Bỏ qua mấy cô nàng mặc bikini đang hoang mang tại sao bỗng nhiên bị đổi chỗ, Ngụy Kính Bằng vô thức muốn rút điện thoại ra nhưng không tìm thấy.
Điện thoại - mười mấy chiếc điện thoại đều nằm trên sàn chếch chéo trước mặt bọn hắn, chất ngay ngắn thành đống, cảnh tượng này kỳ dị đến mức khiến da đầu người ta tê rần.
Ngụy Kính Bằng thận trọng bước đến, tìm điện thoại của mình, mở ra.
Thời gian: 08:03
Mấy phút trước hắn mới nhìn đồng hồ, khi đó rõ ràng hiển thị đúng bảy giờ!
Đây là sao, xảy ra chuyện gì? Thứ kia có thể đã cùng với sinh vật biến dị vượt qua lớp bảo vệ an toàn. Võ Tu Đức đi đâu?
Trong lúc suy nghĩ của hắn đương hỗn loạn, một chiếc xe Jeep quân sự từ xa chạy tới, dừng bên ngoài biệt thự.
Điện thoại Ngụy Kính Bằng nhận được một tin nhắn:
Cậu Ngụy, chúng tôi đã đến, mời đưa bạn bè của cậu xuống dưới ngay lập tức.
Ngụy Kính Bằng trầm ngâm hai giây, ước lượng đại khái chiếc xe Jeep kia có thể chở được bao nhiêu người, sau đó bày ra vẻ tươi cười dịu dàng lịch sự, hỏi một cô nàng mặc bikini bên cạnh: "Cùng đi chứ?"
"Mặc dù không biết bọn Tu Đức đâu rồi nhưng thời gian cấp bách, không đợi được. Chúng tôi cũng không muốn để lại mấy cô gái tứ cố vô thân ở đây, cho nên cùng đi đi."
Đối mặt với lời mời này, nhóm mấy cô gái mặc bikini phát ra tiếng kêu vui sướng cố nén, không ngừng cảm ơn.
Dù biết được đưa đi cũng chưa chắc có thể sống sót, dù biết khi gặp phải sinh vật biến dị thì các cô sẽ bị vứt bỏ đầu tiên để thu hút nguy hiểm, vẫn tốt hơn ở lại đây chờ chết!
Mọi người tranh nhau chạy xuống tầng. Trong tâm trí bọn họ, toàn bộ những thứ liên quan đến thiếu nữ mang vẻ lười biếng kia đều đã bị xóa sạch hoàn toàn.
__________
Ở thành phố Thẩm Dương kế bên.
Kỳ Tửu vừa dịch chuyển về đến nhà liền không báo trước mà rơi vào giấc ngủ sâu.