Đến khi Kỳ Vân lần thứ hai tỉnh dậy trời đã sáng. Trần Kha Nghị đúng là quá dư thừa tinh lực hành hạ cô cả một ngày dài. Tới lúc cô nức nở xin tha anh mới dừng lại. Cứ nghĩ sẽ thoát rồi, ai ngờ sau khi thả cô vào bồn tắm bàn tay anh bắt đầu không yên phận. Cô mệt đến mức không còn sức ngăn cản. Mặc kệ anh làm càn.
Nghĩ tới thật đáng giận mà, đến nhấc tay lên cô cũng không còn sức. Mà Trần Kha Nghị đứng ở cửa một thân đầy sức sống nhìn cô mỉm cười: "Dậy rồi sao, anh nấu cho em một tô cháo yến đây." Nói rồi anh bưng khay đựng cháo đi về phía cô.
"Không ngồi dậy nổi." Kỳ Vân uể oải đáp
"Xin lỗi do anh quá sức, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn." Nhìn mặt cô gái càng ngày càng hồng khiến trong lòng anh như có dòng nước ấm rót vào, ấm áp vô cùng.
Cái người này còn nghĩ đến lần sau. Đúng là không chịu nổi mà!Bây giờ nói chuyện với cô cũng không thèm kiêng dè gì hết. Mà nét mặt anh vô cùng bình thường nữa, chỉ có cô là đỏ mặt mà thôi.
"Để anh đút cho em." Anh thổi vài hơi rồi kê đến miệng cô: "Ngoan há miệng."
"Thầy, để em tự ăn." Tiến triển đến mức độ này có chút không tự nhiên.
Anh nhăn mày lộ vẻ không hài lòng: "Em nghĩ quan hệ của chúng ta còn thích hợp để em kêu tiếng "thầy" sao?" Với Gia Kiệt một tiếng "anh Gia Kiệt" hai tiếng "anh ơi" vậy mà bây giờ dám mở miệng kêu anh bằng "thầy" sao? Bỏ qua chuyện đó, cô không thấy có chút trái luân thường đạo lý thầy trò?
"Em không quen!" Kỳ Vân cứ cảm thấy ngượng ngùng như thế nào đó. Mở miệng mấp máy rồi vẫn không nói ra được.
"Nói vài lần sẽ quen, ngoan nói cho anh nghe!" Anh dụ dỗ cô
"..A.. Anh.. Anh!" cô như đứa trẻ bập bẹ tập nói, không ngờ thốt ra tiếng "anh" thật khó khăn biết bao.
Thật muốn nghe cô lặp lại mấy lần nữa, nhưng cô ngượng chín mặt, thôi cứ từ từ để cô thích ứng.
Anh xoa đầu rồi hôn nhẹ vào trán cô khích lệ: "Tốt lắm anh rất thích!"
Tại sao từ hôm qua đến nay cô luôn có cảm giác mặt mình lúc nào cũng đỏ ửng, máu nóng rần rần khắp người.
"Đồ này ở đâu thầy có?" Cô nhìn chiếc váy lụa trên người mình mà nhíu mày. Không phải ngoài Khả Trân anh còn có người phụ nữ khác đó chứ. Cô đã lén nhìn qua tủ đồ của anh ngoài vài chiếc áo sơ mi kèm quần tây thì làm gì có đồ phụ nữ. Gian phòng kế bên có phòng phụ nữ?
"Biết em mặc áo sơ mi ngủ sẽ không thoải mái nên dặn người mua vài bộ đem tới". Anh chỉ vào mấy cái túi lớn gần đó: "Còn có đồ đi chơi nữa, phòng kế bên cũng có một tủ quần áo cho em lựa. Mau ăn hết đi, đợi em phục hồi anh sẽ dẫn em đi chơi, gần đây có khu du lịch sinh thái".
"Thật không?" Nếu là vậy, anh quá chu đáo quan tâm cô rồi. Nhưng mà anh nói phòng kế bên có tủ đồ phụ nữa, điều này làm cô khó hiểu. Bán tính bán nghi hỏi lại: "Anh mua một tủ đồ phụ nữ làm gì?"
Cô gái này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi: "Còn nhớ lần em giúp anh mua quà cho Trân Trân không?"
Thấy cô gật đầu anh mới tiếp tục: "Chính là những bộ quần áo em đã thử, biết có một ngày em sẽ dùng cho nên tiện tay mua hết về."
Không ngờ tủ quần áo đó là dành riêng cho cô. Kỳ Vân vui vẻ cười đến nổi không khép miệng lại được. Cô bất ngờ hôn lên má anh một cái rồi bắt đầu ăn cháo.
Có mục đích sẽ tạo ra động lực khiến con người phấn đấu không ngừng, chưa đến năm phút cô đã giải quyết xong tô cháo, còn tạm thời quên luôn cảm giác ê ẩm khắp người. Cô chớp mắt nhìn anh đầy mong đợi. Cô muốn đi câu cá.
"Được rồi đợi anh nghe điện thoại đã!"
"Mẹ đã sắp xếp thời gian xem mắt cho con rồi, là hai giờ chiều nay, con đã thua không được nuốt lời." Bà Trần ở thế áp đảo giọng nói tràn đầy tự tin. Lần này thì con trai không còn lý do gì từ chối.
Trần Kha Nghị nhếch môi, bộ dạng tự tin không kém đáp lời: "Ai nói con thua chứ." Thời gian này chuyện của Kỳ Vân cũng đủ khiến anh đau đầu, làm gì còn nhớ đến lời hứa với mẹ, mà kết quả vẫn là anh may mắn cướp người đúng lúc.
Bà Trần tức giận không thôi, sự thật rành rành còn cứng đầu không nhận thua: "Con...con... được lắm! Vậy con dâu mẹ đâu?" Để xem con trai bà đào đâu ra người.
Trần Kha Nghị bật điện thoại lướt vài cái hướng đến Kỳ Vân, đắc ý nói: "Chào mẹ đi em!" Kỳ Vân tóc hơi loạn, áo ngủ là kiểu hai dây trễ ngực, dây áo mỏng tanh có thể tuột xuống bất cứ lúc nào. Cô đang ngồi trên giường Trần Kha Nghị, tình huống này gặp người lớn không phải là rất rất mất mặt sao? Cái còn người ngày hủy hoại hết thanh danh của cô rồi.
Kỳ Vân sắc mặt biểu cảm sống động, cố gắng kéo ra nụ cười khó coi, cúi đầu: "Con chào cô!" Mà Trần Kha Nghị đợi Kỳ Vân nói xong câu đó cũng rất biết điều dời camera đi chỗ khác: "Mẹ hài lòng rồi chứ?"
Chỉ thấy bà Trần mặt tươi như hoa, cười tới tít mắt thấy cả nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt: "Tốt! tốt lắm! mau dẫn con bé về gặp mẹ."
"Để hôm khác đi, cô ấy đang mệt." Trần Kha Nghị dứt khoát từ chối.
Bà Trần là người đã trải qua sự đời, kinh nghiệm đầy mình, loại sự tình này sao bà không hiểu cho được. Bà cười tủm tỉm: "Con trai ngoan, dẫn luôn cháu trai cháu gái của mẹ về cùng luôn cũng được, không phiền con nữa ta cúp đây!"
Mẹ anh còn vui mừng hơn cả anh tưởng tượng. Là anh "mất giá" vậy sao?
Đợi Trần Kha Nghị cất điện thoại cô lập tức ném gối về phía người anh.
Trần Kha Nghị không kịp tránh, gối đập trúng mặt. Tuy nhiên là gối bông không thể gây ra sức sát thương. Anh không tức giận mà nở nụ cười nham hiểm tiến về phía cô, ghé sát vào tai cô: "Em định mưu sát chồng sao?"
Kỳ Vân lớn gan bóp cổ Trần Kha Nghị, trừng mắt nhìn anh: "Như vậy mới là mưu sát". Anh choàng tay ôm cô vào lòng: "Có ai giết người mà không dùng sức như em chứ, được rồi là anh sai không báo trước với em, cũng do mẹ anh quá nóng lòng nên phải để em chịu thiệt một chút." Anh nhỏ giọng giải thích. Chắc chắn đã làm cô giật mình không ít.
"Nhưng mà..." Cô không biết nói sao để diễn tả cảm xúc lúc này. Là bậc trưởng bối cô lại xuất hiện trong bộ dạng lôi thôi không ra gì, còn có ở hoàn cảnh này mẹ anh có nghĩ cô hư hỏng không? Mất hết mặt mũi mà. Tóm lại trong lòng rất lo lắng.
"Yên tâm mẹ anh rất hiện đại, còn nữa bà dặn thuận tiện cố gắng một chút dắt luôn cả cháu bà về."
Gia đình này quá cường hãn rồi. Kỳ Vân không còn lời nào để nói.
Cô quên mất một chuyện quan trọng là hai người bạn bị cô bỏ lại, lật ga giường mở tủ lục lọi.
"Em tìm gì đó?" Trần Kha Nghị hỏi.
"Điện thoại của em đâu?"
Anh kéo hộc bàn, đưa điện thoại cho cô: "Gọi cho ai mà gấp vậy?"
"Là Anh Thu, phải báo tin cho em ấy biết, cả Đan Linh nữa." Cô rời đi như vậy chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng. Đã qua một ngày rồi. Nhìn màn hình hơn mười cuộc gọi nhỡ của Đan Linh, cả tin nhắn nữa, nhưng Anh Thu lại không hề liên lạc với cô. Thật kỳ lạ! Cô nhấn nút gọi cho Anh Thu trước, liên tiếp mấy lần vẫn là trạng thái không liên lạc được. Cô tiếp tục gọi cho Đan Linh, rất nhanh đã kết nối được.
"Cậu không sao chứ? hù chết mình rồi!" Đan Linh vô cùng áy náy vì bỏ đi trước. Kỳ Vân cả ngày lại không có tin tức gì, cô đang suy nghĩ có nên báo cảnh sát không thì Kỳ Vân đúng lúc gọi đến.
"Yên tâm, tớ không sao! Nhưng Anh Thu tớ không liên lạc được, hôm đó không xảy ra chuyện gì chứ?" Do uống say nên cô chẳng nhớ chuyện gì , trong đầu chỉ lờ mờ nhớ bóng dáng thầy Trần ôm cô ra khỏi quán thôi.
Đan Linh kể lại tình huống hôm đó rằng Anh Thu chạm mặt người đàn ông đi cùng thầy Trần liền bỏ chạy, mà người đàn ông đó cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng cô không rõ giữa họ xảy ra chuyện gì.
"Cảm ơn cậu!" Trong đầu văng vẳng câu nói của Đan Linh, có người đàn ông đuổi theo Anh Thu. Cô sợ em gái mình gặp nguy hiểm.
Kỳ Vân nhíu chặt mày: "Thầy! Người đàn ông đuổi theo Anh Thu là ai?" đi cùng thầy Trần, vậy bọn họ nhất định có mối quan hệ nào đó. Việc tìm tung tích của Anh Thu sẽ dễ dàng.
"Bạn!" Trần Kha Nghị trả lời ngắn gọn.
"Anh ta làm nghề gì không phải xã hội đen đó chứ?" Nếu là vậy phải nhanh chóng báo cảnh sát mới được.
Trần Kha Nghị không nhịn được phì cười: "Em đọc truyện trinh thám nhiều lắm sao?" Nếu Phạm Tích Nhân là xã hội đen thì anh là đại ca cầm đầu băng đảng rồi: "Đảm bảo với em cậu ấy là người đàng hoàng." Cho dù Phạm Tích Nhân lâu lâu có nổi điên dỡ trò một chút những cũng sẽ không tuỳ tiện phóng hoả giết người.
Có điều lần này Trần Kha Nghị sai rồi.
Nếu là bạn thầy Trần xem như đáng tin. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra: "Vậy anh mau liên lạc với anh ta, nếu Anh Thu có ở bên cạnh thì gọi lại cho em."
Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân đầy ẩn ý: "Có những chuyện vẫn là hai người giải quyết, em không cần quá lo lắng."
Kỳ Vân suy nghĩ một lát miễn cưỡng gật đầu. Thầy Trần nói đúng do cô quá nhạy cảm chắc bị nhiễm tình tiết trong truyện quá nhiều.
Trần Kha Nghị nhớ về bộ dạng của Phạm Tích Nhân hôm đó, thực sự cũng không kém gì so với vẻ mặt tức giận của anh. Lần đầu tiên anh thấy Phạm Tích Nhân như vậy, hơn nữa còn đuổi theo một cô gái, đoán không chừng là chuyện liên quan đến tình cảm. Tính tình Phạm Tích Nhân anh hiểu rõ hơn ai hết có chút quái gỡ, mà cô gái Anh Thu kia cũng pha trò không kém anh đã từng được lĩnh giáo. Xem ra là một cặp trời sinh.
Dù anh không rõ là việc gì nghiêm trọng nhưng hy vọng cậu ấy sẽ sớm giải quyết được vấn đề, đừng vì nóng giận mà hỏng chuyện.