Tiểu Nhi im lặng, ánh mắt cô mệt mỏi chớp chớp vài cái.
Lục Thiên Triết thấy cô không nói lời nào liền thấy lạ, vì trước giờ tính tình Tiểu Nhi ương bướng chắc chắn sẽ không im lặng mà nhường nhịn anh. Anh liếc nhìn qua cô, thấy cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chẳng biết từ bao giờ, Lục Thiên Triết lại có sở thích muốn ngắm nhìn Tiểu Nhi như vậy. Nhìn dáng vẻ khi ngủ đáng yêu của cô thật sự khiến anh si mê. Anh muốn nhìn cô thêm một chút, không nở mà rời mắt khỏi. Dù chỉ vừa kết hôn được vài ngày nhưng giữa hai người thật sự đã trải qua nhiều kỉ niệm tuyệt đẹp. Có thể vì tính tình kiêu căng cùng với khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó đã làm cho anh thật động lòng. Người phụ nữ này có khi thật sự có thể thuần phục được trái tim lạnh lẽo của anh.
Trước biệt thự.
Lục Thiên Triết thấy cô ngủ ngon như vậy cũng không muốn đánh thức cô. Liền nhẹ nhàng mà bế cô lên phòng, đặt xuống giường ngay ngắn còn không quên tháo giày rồi đắp chăn cho cô. Anh không cưỡng lại được sức hút của cô liền hôn lên trán cô một cái rồi mới chịu rời đi.
Lục Thiên Triết về phòng, đầu thì liên tục suy nghĩ. Trái tim anh thì luôn réo tên cô nhưng mà lí trí thì liên tục bác bỏ. Anh hiện tại không biết bản thân mình đã thật sự yêu cô hay chỉ là những rung động nhất thời. Trước khi kết hôn với cô, anh từng nghĩ rằng kết hôn với cô vì ba mẹ anh muốn nếu anh có lên tiếng thì ba mẹ cũng không hủy bỏ hôn sự nên cũng im lặng mà đồng ý qua loa. Không nghĩ bây giờ, có ngày mình lại đang suy nghĩ rằng có thật sự yêu cô hay không.
Sáng hôm sau.
Vì tối qua Tiểu Nhi bị ông ta bỏ thuốc nên có thể sẽ còn đau đầu, Lục Thiên Triết muốn cô nghĩ ngơi một hôm nên cũng không gọi cô dạy.
Tiểu Nhi mang theo chiếc đầu còn nhức mà ra khỏi cửa, nhìn thấy Lục Thiên Triết chuẩn bị đi làm thì liền hoảng hốt.
Lục Thiên Triết sao anh không kêu tôi dậy trễ giờ rồi!!
Cô khuôn mặt hoảng hốt, hấp tấp vội vã mà tính chạy đi thay đồ liền bị anh cản lại.
Hôm nay cô ở nhà mà dưỡng bệnh đi, mang theo cái đầu này lên đó thì làm được việc gì ra hồn chứ?
Cô nhìn anh, khuôn mặt có vẻ không tin.
Thật sao, hay là anh đang dụ tôi vậy?
Thấy Tiểu Nhi nghi ngờ như vậy, anh cũng không biết nói như nào.
Cô nương à, làm ơn ở nhà đi đừng có mà nhiều lời nữa chỉ cần biết là tôi bắt cô ở nhà thế thôi.
Anh nói xong liền rời đi ngay, bỏ lại Tiểu Nhi khuôn mặt vẫn ngơ ngác nhìn bóng lưng anh từ từ lên xe.
Tại công ty Lục Thị.
Hôm nay anh chỉ đi một mình, mọi người xung quanh không thấy Tiểu Nhi đâu liền mang theo khuôn mặt thắc mắc, anh cũng không muốn có thêm rắc rối nên cũng chẳng giải thích.
Diệp Hy thấy anh hôm nay chỉ đến công ty một mình lẽ ra sẽ phải có Tiểu Nhi đi cùng cũng vô cùng khó hiểu.
Lục Thiên Triết ngồi trong phòng làm việc, tâm trí thì cứ như người trên mây không ngừng nghỉ tới Tiểu Nhi ở nhà. Nhưng anh vẫn chưa làm sáng tỏ được vụ việc ở buổi tiệc hôm đó nên vẫn còn đang rất mơ hồ. Anh đã nhờ vài người đi điều tra và moi móc thông tin từ hắn.
Đây là một số thông tin tôi điều tra được từ ông ta thưa Lục Tổng.
Lục Thiên Triết cầm tờ hồ sơ trên tay khuôn mặt anh khinh bỉ.
Chỉ là một tên xuất thân bần hèn mà lại đám đối đầu với ta sao? Cậu đã moi được những gì từ hắn rồi.
Tôi đã cố gắng tìm thông tin từ hắn chỉ biết được là có người sai hắn đưa ly rượu cho phu nhân và bảo hắn hãm hiếp phu nhân. Tôi hỏi ông ta ai là người sai hắn làm thì hắn lại bảo không biết chỉ là tin nhắn từ một tài khoản ẩn danh. Nhưng mà ông ta nói rằng ông ta chỉ biết là trong căn phòng đó có camera thôi thưa Lục Tổng.
Lục Thiên Triết cau mày nhìn những thông tin điều tra được không một chút manh mối nào.
Tài khoản ẩn danh sao? Tôi mà biết được ai cố ý hãm hại Tiểu Nhi nhất định tôi sẽ biến người đó thành tàn phế.
Cốc, cốc.
Em vào được không Lục Tổng?
Châu Diệp Hy đứng ngoài cửa, dường như cũng nghe được chút gì đó câu chuyện. Thấy anh quan tâm, bảo vệ Tiểu Nhi như vậy Châu Diệp Hy thấy bản thân mình bị đe dọa.
Em vào đi. Cậu ra ngoài trước đi có gì tôi sẽ kêu sau.
Diệp Hy nhìn anh, từ tốn mà bước vào.
Có chuyện gì sao? Trong anh dạo nay xuống sắc quá, em đã bảo là đừng làm việc quá sức rồi nếu có khó khăn thì cứ nói em em luôn luôn ở đây.
Diệp Hy cử chỉ nũng nịu muốn tiến tới lấy tay sờ mặt anh nhưng bị anh lạnh nhạt mà né tránh.
Anh dạo nay không sao em đừng lo lắng quá chỉ là gần đây có vài việc ngoài ý muốn thôi. Nếu không có gì thì em mau về nơi làm việc đi.
Anh nói như vậy là muốn đuổi em đi đó hả? Em chỉ muốn quan tâm anh tí thôi.
Cô bày ra dáng vẻ thảo mai, tròn mắt nhìn anh.