Nhìn nhóc con đang cuối đầu thẹn thùng, nắm nắm ngón tay.
Trong lòng Thiệu Hiểu Khiếu bất đắt dĩ.
Bất cứ ai mới sáng sớm gặp loại chuyện này đều không biết làm thế nào, đặc biệt là vào thời điểm vừa mới tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng, cảm nhận dưới thân ướt nhẹp, đưa tay chạm vào có cảm xúc ẩm ướt, hương vị đó Thiệu Hiểu Khiếu cảm thấy sẽ không bao giờ quên được.
Nhóc con lo sợ bất an, thường thường ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn cha.
Trên khuôn mặt nhỏ bất an cũng xấu hổ.
Nhưng bé không quên đêm qua đã đảm bảo với cha như thế nào, kết quả mới qua một đêm, liền......
Thiệu Hiểu Khiếu bất đắc dĩ nhếch miệng, ôm nhóc con vào phòng tắm, sau đó rửa sạch chất lỏng không thể xác minh nào đó trên cơ thể hai người, rồi xuống lầu nói với thím Trương: " Nhóc con tè dầm rồi, làm phiền thím vào phòng tôi dọn dẹp một tý."
Trên khuôn mặt thím Trương có chút kinh ngạc.
Cũng không biết là bởi vì Tông Tông ngủ ở phòng Thiệu Hiểu Khiếu, hay là từ trong miệng của Thiệu Hiểu Khiếu nghe được hai chữ 'làm phiền'.
Chẳng qua đã nhiều ngày lặng lẽ nhìn, thím Trương thật sự cảm thấy Thiệu Hiểu Khiếu có chút thay đổi.
Ít nhất, ánh mắt của hắn không trộn lẫn tâm tư khác, thực sáng sủa, cũng làm cho người khác yêu thích.
" Được được, bây giờ thím lên dọn dẹp liền, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, Thiệu tiên sinh mang nhóc đi ăn trước đi." Thím Trương nói, liền đi lên lầu.
Thiệu Hiểu Khiếu và nhóc con ăn xong bữa sáng, lại đưa nhóc đi nhà trẻ.
Phát hiện nhóc con hôm nay yên tĩnh lạ thường, chỉ là hai lỗ tai hồng thấu, hiển nhiên là còn xấu hổ.
Đi đến trước của nhà trẻ, Tông Tông chỉ vẫy vẫy tay tạm biệt, sau đó đôi chân ngắn chạy lẹ vào nhà trẻ, bé thử thử nghĩ lại, làm sao để cha có thể quên đi chuyện xấu hổ này.
Thiệu Hiểu Khiếu sờ sờ mũi.
Nhẹ nhàng thở dài, núi băng nhỏ rất dễ dỗ, sau khi thẹn thùng trái lại không dễ dỗ dành như vậy nữa.
"Chú Thiệu! Tông Tông đâu rồi?" Nhóc béo vọt tới đây, nhóc xoay vòng quanh Thiệu Hiểu Khiếu, không thấy tiểu đồng bọn đâu, khuôn mặt béo ú không khỏi suy sụp xuống, " Tông Tông không đến sao?"
Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay chỉ chỉ vào trong.
Nhóc béo không tin: " Tông Tông đều sẽ đợi con, con mới không tin cậu ấy đi vào trước, Tông Tông có phải bị bệnh rồi không?"
Nói xong nhóc liền nóng ruột lên, kéo vạt áo Thiệu Hiểu Khiếu liền ồn ào: " Chú Thiệu, chú mang con đi xem Tông Tông đi, con đến chăm sóc cậu ấy."
" Tô Tuấn Ngạn đi vào nhanh." Tô Tễ cảm thấy con của mình không ngốc vậy chứ, Tông Tông thật sự bị bệnh thì sao Thiệu Hiểu Khiếu lại ở đây?
Chẳng qua cậu chán chẳng muốn nói với đứa con ngu ngốc của mình, trực tiếp cầm cánh tay đầy thịt của nhóc kéo vào nhà trẻ, trong lúc đứa con ngu ngốc này đang giãy giụa thì giao cho thầy giáo quản.
Đợi khi xoay người rời đi, vào thời điểm lướt qua Thiệu Hiểu Khiếu, cậu mới nghe được một câu.
" Con anh thật chẳng giống anh tý nào."
Tô Tễ liếc hắn một cái: " Cậu cho rằng Tông Tông giống cậu chỗ nào?"
Thiệu Hiểu Khiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười to vài tiếng.
Hắn nói là tính cách, nhóc béo kêu kêu gào gào cùng với Tô Tễ ôn hòa một điểm cũng không giống nhau.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhóc con với hắn thật sự cũng không có mấy chỗ giống nhau, trái lại giống Lâu Dụ nhiều hơn.
Hắn đặt tay ở sau đầu, cười nói: " Không giống tôi mới tốt, không có khí khái nam tử, đừng nhìn tôi lớn lên xinh đẹp, nhưng trong tim tôi là một gã thô lỗ đấy, còn là một gã thô lỗ nóng nảy. Có câu nói thế nào nhỉ? Tôi mà điên lên thì chính tôi cũng sợ."
"......" Tô Tễ không biết dáng vẻ Thiệu Hiểu Khiếu điên lên thì thế nào, nhưng da mặt dày thì biết như thế nào rồi, cậu lần đầu tiên thấy có người tự khen mình xinh đẹp.
Thiệu Hiểu Khiếu nhướn mày, sao mà không biết Tô Tễ đang nghĩ gì, hắn cười đến rực rỡ: " Chẳng lẽ tôi nói có sai sao?"
Tô Tễ quay đầu đi, chẳng buồn để ý cái người không biết xấu hổ này.
Có điều......
Nói ra thì bộ dáng của Thiệu Hiểu Khiếu thật sự đẹp, đúng hơn là nói tinh xảo.
Ngũ quan của hắn thiên hướng nữ tính một xíu, ngày thường trang điểm rất thời thượng, làn da trắng trẻo non mịn phối với ngũ quan tinh xảo, bất luận là quần áo sặc sỡ như thế nào đều có thể làm nổi bật thêm.
Chỉ là, bộ dáng có thể phối với bất kỳ cái gì, nhưng cặp mắt Thiệu Hiểu Khiếu thường thường lộ ra sự tham lam cùng với vẻ mặt giả dối, đủ để phá hủy mọi thứ tốt đẹp.
Tô Tễ nghiêng đầu nhìn qua, đang muốn mở miệng, lại có chút ngẩn ngơ.
Nhìn kĩ thì rõ ràng vẫn là Thiệu Hiểu Khiếu.
Nhưng lúc này ánh mắt hắn trong suốt, vẻ mặt cũng cực kỳ sáng sủa.
Cả người đều như là......
" Sao? Nhìn đến ngây người rồi?"
Tô Tễ hoàn hồn, lười tranh cãi với hắn, lập tức đi về phía trước.
Thiệu Hiểu Khiếu mau chóng đuổi lên phía trước, " Ôi ôi ôi, nói thế nào thì con của chúng ta cũng là bạn bè tốt với nhau, chúng ta cũng có thể tìm hiểu lẫn nhau đúng không."
Tô Tễ giận đến mức hai má đỏ lên, nén giận nói: " Tôi đối với loại như cậu không có một chút hứng thú nào."
" Ây dô, anh bạn nghĩ gì thế." Thiệu Hiểu Khiếu làm như vô cùng kinh ngạc, hắn cười bỉ ổi: " Anh bạn đừng nghĩ nhiều nhé, hai thụ với nhau không có tương lai đâu."
"......"Tô Tễ nghiến răng: " Cậu câm miệng lại!"
Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay để bên miệng, làm động tác kéo khóa.
Hai người đi song song, cùng nhau chầm chậm đi về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, khuôn mặt Tô Tễ khó xử, một câu nhịn một lúc lâu rồi mới nói ra: " Cậu đừng ở trước mặt Tuấn Ngạn nói bậy."
" Anh bạn thật sự coi tôi có thời gian rảnh, đi nói chuyện phiếm với một đứa nhóc sao."
Thiệu Hiểu Khiếu nói, hắn biết một ít chuyện của nhóc béo.
Trong nhà chỉ có một ba ba, cũng không có mẹ hay một người ba ba nào khác, lại qua không lâu nữa, liền một người ba ba là Tô Tễ cũng không có, bị đưa vào cô nhi viện, cùng làm bạn với Tông Tông, qua thêm mấy năm nữa một người thân khác sẽ tìm được nhóc.
Cũng chính là ba ba của nhóc béo.
Mà Tô Tễ, theo xưng hô của thế giới hiện tại, nên gọi là cha mới đúng.
Chẳng qua, hiện tại tất cả mọi người đều không biết.
Đều cho rằng nhóc béo chỉ có một người ba ba, mà mẹ của nhóc đã sớm không còn trên thế giới này.
Cho nên vào lúc nãy, Thiệu Hiểu Khiếu cảm thất Tô Tễ mang theo khiếp sợ, mà hắn mở miệng, cũng có hai nguyên nhân, một là cảm thấy tính cách Tô Tễ không tệ, hắn mới đến mà có một người bạn để nói chuyện cũng không tệ.
Với lại, hắn và Tô Tễ đều thuộc cấp bậc làm bia đỡ đạn.
Một khi đã như vậy, tại sao không cùng nhau cứu vớt tương lai chứ?
Thiệu Hiểu Khiếu để sát mặt vào, cực kỳ nghiêm túc mà nói: " Tôi cảm thấy hai người chúng ta tính cách rất hợp nhau, chẳng bằng kết làm bạn tốt đi?"
Nói xong liền vươn tay phải ra, tỏ vẻ thiện ý.
Tô Tễ nhìn hắn một cái, ôn hòa nói: " Hai thụ không có tương lai đâu, cậu xem cái kết bạn này hay là thôi đi."
Sau đó, cũng không đợi đáp lại, liền quay người đi mất.
Chỉ là, Tô Tễ sợ là chưa phát hiện, khóe miệng của mình hơi hơi cong lên.
Thiệu Hiểu Khiếu gãi đầu, kéo một người làm bạn thôi mà sao khó dữ vậy?
Nhóc con có thể làm nhóc béo mê mụi đến như vậy, lẽ nào hắn là cha mà không có mị lực bằng con?
Còn nữa, không phải lớn lên xinh đẹp, thân thiện sẽ chơi hợp nhau hơn chứ?
Tô Tễ phù hợp với tiêu chuẩn này, Thiệu Hiểu Khiếu cũng cảm thấy mình rất phù hợp mà ta.