Thiệu Hiểu Khiếu cuối cùng dùng hai phần KFC* đem hai nhóc con đều thu phục.
Ngay cả nhóc béo lúc nào cũng dẩu miệng với hắn, nhìn mặt mũi đồ ăn ngon, cũng không tức giận như vậy nữa, trước khi rời đi cũng biết vẫy tay, chào tạm biệt họ.
Trên đường đi về, Tông Tông ngồi cạnh cha, hai tay cầm khoai tay chiên ăn đến ngon.
Có lẽ thực lâu rồi chưa ăn đến loại đồ ăn này, Tông Tông tỏ ra đặc biệt thích, nếu như cuối cùng Thiệu Hiểu Khiếu biết nhóc không thể ăn nhiều, tịch thu túi trong tay nhóc, Tông Tông sợ là sẽ ăn mãi cho đến khi về nhà.
Đến buổi tối hôm nay, Thiệu Hiểu Khiếu có chút thất thần.
Nhóc con ngồi ở phòng khách đang xem hoạt hình, ánh mắt tuy rằng đang nhìn tivi, nhưng lực chú ý đều tập trung ở trên tai, muốn nghe nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không.
Lúc trước việc từ chối Lâu Dụ đi bữa tiệc từ thiện, bây giờ lại muốn đi, khẳng định trước tiên phải nói trước một tiếng, hắn không biết chính mình có mặt mũi lớn như vậy không, không muốn đi thì không đi, muốn đi thì đi.
" Cha, buổi tối hôm nay sẽ có mưa sao?"
Thiệu Hiểu Khiếu hoàn hồn, trước tiên là lắc lắc đầu, mới nói: " Không đâu."
Buổi sáng trời trong xanh, có mưa cũng sẽ nhỏ.
Tông Tông có vẻ có chút thất vọng, gượng gạo vực lên tinh thần tiếp tục xem hoạt hình.
Chỉ là lông mày nhỏ nhíu lại, rõ ràng rất không vui.
Thiệu Hiểu Khiếu tò mò hỏi: " Con thích trời mưa sao?"
" Nếu có thể có sét thì càng tốt." Tông Tông nhìn cha, dáng vẻ nho nhỏ nhìn có chút oan ức.
Ai da, Thiệu Hiểu Khiếu vui vẻ.
Nhóc con không sợ tiêm, không sợ sét, hoàn toàn là một tiểu dũng sĩ luôn.
Nhóc con duỗi móng vuốt nhỏ ra, túm túm tay áo của cha, bé mong đợi mà hỏi: " Tuấn Ngạn nói chỉ cần trời mưa đánh sét, ba ba cậu ấy sẽ ngủ cùng với cậu ấy, vậy cha cũng có thể ngủ cùng với con sao?"
Nhiều ngày qua đã dần dần thân cận với cha hơn nhiều, liền muốn nhiều hơn nữa.
Nhóc con nghe từ chỗ tiểu đồng bọn rằng hai cha con ở chúng sẽ rất vui, bé hâm mộ lắm, mong ước lắm, chỉ hy vọng có thể giống với tiểu đồng bọn, cùng cha ở cùng với nhau.
Thiệu Hiểu Khiếu vươn tay xoa xoa đầu nhóc con, tóc rất mềm mại, mềm đến mức trong lồng ngực hắn đều nóng lên.
Hắn cười nhẹ: " Đương nhiên là có thể, không cần có sét hay đánh trời mưa, hôm nay là được."
" Thật sao?" Tông Tông đột nhiên từ ghế sô pha đứng lên, đôi mắt bé phát sáng, như có cả thế giới.
Thiệu Hiểu Khiếu cười, cười đặc biệt thoải mái.
Tông Tông phấn chấn lên, bé làm sao mà không cảm thấy vui vẻ, cái loại vui vẻ này vẫn trộn lẫn với tình cảm khác, chỉ là lúc này bé cũng không biết đó là cái gì.
Lâu Dụ lúc vừa về nhà, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Hai cha con thoải mái cười lớn, tiếng cười trong trẻo truyền tới trong tai, là thứ Lâu Dụ chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Đã từng, Lâu Dụ cho rằng tính tình Tông Tông có chút lạnh nhạt, nhóc không giống với những đứa trẻ khác, biết khóc biết quậy biết cười to, chẳng sợ có đau lòng thì cũng chỉ đỏ vành mắt, yên lặng khóc, dù vui vẻ hay bực bội thì trong đôi mắt to đấy cũng chỉ có một loại biểu tình.
Không giống hiện tại.
Cười đến khóe miệng đều cong lên, cười đến đôi mắt không thấy ánh dương.
Còn chàng trai ngồi bên cạnh nhóc, Lâu Dụ nhíu mày nhớ lại, hắn chưa bao giờ cười sạch sẽ đến như vậy.
Không sai, là sạch sẽ.
Không trộn lẫn tâm tư khác, không mang theo biểu tình lẳng lơ mà y cực kỳ chán ghét, cũng không phải là loại cẩn thận từng ly từng tý để lấy lòng y.
" Anh về rồi? Vừa lúc có việc tìm anh."
Thiệu Hiểu Khiếu vỗ vỗ mông của nhóc con, kêu hắn đi tắm rửa trước.
Tông Tông vội vàng gật gật đầu, bước chân nhỏ chạy lên lầu, phấn chấn muốn cùng cha ngủ chung, bé hoàn toàn đem ba ba quên mất ở phía sau.
Lâu Dụ đi tới cạnh ghế sô pha, lông mày vẫn như cũ căng chặt, đột nhiên cảm thấy so với hồi nãy căn nhà trở nên quạnh quẽ đi.
Thiệu Hiểu Khiếu nhìn người đàn ông đứng bất động nơi đó, tiện vỗ vỗ sô pha, ra hiệu y qua đây ngồi.
Lâu Dụ lạnh lùng nhìn hắn: " Có chuyện thì nói?"
Thiệu Hiểu Khiếu buông tay.
Được được được, hắn ban đầu dự định muốn uyển chuyển một chút, nếu người đàn ông muốn trực tiếp như vậy, hắn cũng nói luôn, " Bữa tiệc từ thiện tối mai, tôi đi."
Vẻ mặt của Lâu Dụ càng lạnh hơn.
Y nhếch môi châm chọc: " Quả nhiên không ngoài dự kiến, cậu lại muốn chơi trò bịp gì."
Thiệu Hiểu Khiếu gãi đầu, xem ra hắn ở trong lòng Lâu Dụ không được hoan nghêng cho lắm, hắn mới chỉ nói một câu, liền bị trào phúng.
" Cậu muốn đi thì đi, không ai cản cậu." Lâu Dụ hừ lạnh một tiếng, nói xong liền trầm khuôn mặt đi lên lầu, cũng không thèm phản ứng Thiệu Hiểu Khiếu.
Thiệu Hiểu Khiếu nhìn bóng dáng y nghiến răng, người đàn ông này thật nhạt nhẽo, còn không thú vị bằng một miếng thịt heo.
Ngồi ở phòng khách đợi một lát, hắn cũng dứt khoát đi lên lầu về phòng.
Trước tiên là tắm rửa một cái, sau đó nằm trên giường bấm điện thoại.
Thế giới này cùng thế giới trước của hắn không giống nhau, ít nhất là minh tinh nổi tiếng bây giờ một người hắn cũng không biết, ngẫu nhiên đi hóng drama cũng đỡ buồn.
Nhìn màn hình điện thoại, Thiệu Hiểu Khiếu liếc qua thời gian, đã tám giờ mười mấy phút rồi.
Hắn thấy kỳ quái, tại sao nhóc con còn chưa qua đây?
Thông thường đi ngủ là khoảng tám giờ mà.
Ngay tại thời điểm nghi hoặc, hắn nghe ngoài cửa có âm thanh sột sà sột soạt, liền đứng dậy mở cửa.
Đầu tiên nhìn đến là đôi tay nhóc con đang ôm cái gối, đáng thương vô cùng mà đứng ngoài cửa.
Mặc một bộ đồ ngủ màu xanh da trời nhạt đáng yêu, gót chân nhỏ giẫm lên bàn chân khác, khuôn mặt nhỏ mang theo thấp thỏm và cả sự mong đợi mong đợi.
Bé trước tiên là mở to mắt mong ngóng nhìn cha, nhấp nhấp môi sau đó nhìn chằm chằm.
Thiệu Hiểu Khiếu bất đắc dĩ cười, hắn hỏi: " Sao lại không vào."
Nhìn bộ dáng của nhóc con, sợ là đã đợi ngoài cửa khá lâu rồi.
" Cha." Tông Tông nhẹ nhàng gọi một tiếng, bé mang mười phần không tin tưởng: " Con thật sự có thể ngủ cùng cha sao?"
Từ khi có ký ức, bé chưa từng ngủ cùng ba ba và cha lần nào.
Không phải không sợ sét đánh, có sợ thì cũng không ai vỗ về an ủi, qua một thời gian, tự nhiên cũng không sợ nữa.
Vừa rồi ở dưới lầu, nghe cha nói rằng sẽ cùng với bé ngủ.
Lòng tràn đầy vui sướng ở lúc tắm rửa dần dần nguội lạnh, Tông Tông có chút bất an, bé sợ bản thân nghe sai rồi, cho nên đã sớm đi đến trước cửa phòng cha, nhưng không có can đảm đi vào.
Chỉ sợ sẽ sợ hãi thất vọng.
Ánh mắt trong suốt mang theo nồng đậm mong đợi.
Thiệu Hiểu Khiếu cảm thấy nếu hắn phủ nhận, sợ là nhóc con sẽ trực tiếp khóc luôn.
Hơi hơi cúi người, đôi tay vòng qua nách đem nhóc bế lên, trực tiếp đi thẳng đến giường, " Đương nhiên rồi, không chỉ hôm nay thôi đâu, ngày mai, về sau nữa, chừng nào con muốn đi ngủ thì qua đây là được."
" Thật ư?" Đôi mắt Tông Tông lại bắt đầu phát sáng.
Thiệu Hiểu Khiếu đem nhóc đặt lên giường, sau đó duỗi tay chạm chạm mũi của nhóc: " Thật, nhưng tiền đề là con không được tè dầm."
Khuôn mặt nhỏ của Tông Tông nháy mắt đỏ bừng, " Con không tè dầm! Con nhớn rồi, sẽ không tè dầm."
Thiệu Hiểu Khiếu vừa lòng cười, mang nhóc con lên giường ngủ.
Chẳng qua là.
Lời nói của trẻ con, ngẫu nhiên cũng không phải sự thật.
Đặc biệt là qua ngày hôm sau, thời điểm mà Thiệu Hiểu Khiếu tỉnh dậy giữa một đại dương mênh mông.
________________