Mẹ nó không cho con gái nhà người ta sỉ diện ?!
Giữa bao người như vậy ?
Đúng là thắng khốn nạn !!
Thanh Giang Ninh cười khẩy.
Hạng nhất toàn khối, mặt đẹp trai thì được cái gì ? Nếu không bình thường cũng chẳng có ai ưa.
Hai tiết toán và một tiếng tiếng anh đầu tiên qua đi, tiếng than thở trước đó đã biến mất, ngược lại các bạn học lại vui vẻ không thôi.
“Hôm nay họp hội đồng, hai tiết cuối được nghĩ” lớp trưởng — Diệp Phàn tuyên bố.
Lập tức có không ít không sinh lao ra ngoài.
Thanh Giang Ninh bình tĩnh sắp xếp lại tập sách, bỏ vào cặp. Đồng Dụ từ bàn sau vọt lên câu lấy cổ cậu. Diệp Phàn cũng đi theo hai người.
“Ninh Ninh, không phải mày nói là ở nội trú sao ? Bây giờ còn về nhà ?” Đồng Dụ hỏi.
“Tao đi nộp giấy xin ở kí túc xá” Thanh Giang Ninh trả lời, thân tiện xé một viên kẹo bỏ vào miệng, bị bạc hà mát lạnh lan tràn khoang miệng.
“Ở kí túc khổ không khổ, mà sướng cũng không sướng, mày muốn ở thật hả ?” Diệp Phàn tiếp lời.
“Nhà xa quá, 5 giờ tao phải thức rồi, không chịu nổi, không phải vì vậy mà mày mới đi ở kí túc sao ?” Thanh Giang Ninh rẽ hướng về phòng giáo vụ, bỏ lại hai người bạn của mình về kí túc xá.
Thầy hiệu phó vẫn luôn ngồi trong văn phòng xử lý công văn, lúc thấy cậu thì cười cười.
“Giang Ninh đến nộp giấy à ?”
“Vâng ạ”
Hiệu phó rất tốt, khác một vực với thầy hiệu trưởng vừa khó tính vừa cọc cằn. Mấy bạn học cũng không gọi thầy lão X hay sa tanh gì hết, ngược lại còn ưu ái gọi thầy là Cha sứ, thiên thần, đấng cứu thế.....mỗi lần có việc đắt tội thầy hiệu trưởng, đi trễ hay vi phạm nội quy, thầy cũng chỉ nhắc nhở đứng về phía học sinh.
“Đấng cứu thế” gõ vào cái lên màn hình máy tính, một tờ giấy in ra khỏi máy in.
“Kí túc xá ở trên lầu ba, phòng 502, em ra ngoài kêu dì Xuyên lấy chìa khoá cho em, ngày mai hay hôm nay, khi nào muốn dọn vào” Thầy hỏi.
“Mai ạ” Thanh Giang Ninh nói xong thì tạm biệt thầy, đi ra ngoài tìm dì Xuyên
Thật ra muốn dọn ra ngoài ở nội trú không phải vì nhà xa hay vì cậu không muốn thức sớm. Chỉ là cậu không thích ba dượng của mình.
Mẹ cậu—Viên Thanh, một omega vì có độ phù hợp cao nên mới quyết định kết hôn lần hai cách đây chưa tới một năm, cha ruột của cậu là một beta, nhưng vì làm ăn không tốt, còn để lại một đống nợ cho gia đình nên treo cổ tự tử.
Món nợ đã được cha dượng cậu trả hết, sau đó ông quyết định đón người về là, thế là cậu phải dọn vào nhà của người đàn ông kia ở ngoại ô, tính tình cậu cũng không được tính lạc quá hoạt bát, thế nên quan hệ giữa hai dượng con trở nên hơi xấu hổ.
Thanh Giang Ninh cũng không muốn làm phiền cuộc sống hai người hạnh phúc của mẹ nên mới quyết định dọn ra ngoài. Cậu đã bàn bạc với mẹ rồi. Ngày mai thì sẵn sàng dọn vào ở luôn.
Cậu đạp xe về nhà, khác với bầu trời xinh đẹp buổi sáng, bây giờ trời đã âm u hơn nhiều, có vẻ như sắp mưa.
Đúng như dự đoán, được nữa đường thì mưa tầm tã, mưa không thấy lối về. Giang Ninh không mang theo áo mưa, chỉ đành trú tạm bên một mái hiên tiệm tạp hoá.
Mấy cô đi thấy cậu trú mưa, không hề bực mình, thậm chí còn lấy bánh trong tiệm tạp hoá ra cho cậu ăn. Thanh Giang Ninh cảm thán về sự may mắn của mình. Một bên ăn, một bên hóng chuyện của máy dì.
“Mấy bà nghe nói gì chưa” Một dì ngồi sát vách tiệm bỗng thay đổi giọng một cách diệu kỳ.
“Con bà Năm ngày hôm qua đó, nó đi đường vòng về nhà, cái cầu ngã ba đang sửa nên nó không đi được. Đường này bình thường âm u, cũng không có ai đi, cây xanh trồng um tùm, con bé gặp nó, thấy bóng người đen đứng trong bụi cây đó”
Thanh Giang Ninh bình thường tin vào chủ nghĩa duy vật, không tin ma cỏ nhưng cũng không tránh nổi tò, chỉ đành châu đầu ghé tay nghe chuyện của mấy dì.
“Bóng ma rồi sao ?”
“Trời ơi bình thường tui cũng thấy chỗ đó ghê ghê rồi, ai dè có thiệt”
Dì nhấp miếng nước rồi nói tiếp.
“Con nhỏ sợ quá, cúng đồ cho nó, lạy nó ba lạy. Vì lỡ miệng nên nó có nói muốn được điểm tối đa cao hơn điểm lớp trưởng môn toán. Ngày hôm sau nghe nói thằng nhóc lớp trưởng kia bị tai nạn khỏi và đến thì được. Thế là con bé được hạng nhất”
“Trời ơi, gì đâu mà ác dữ”
“Linh thật vậy hả”
Thanh Giang Ninh đứng một bên, hai mắt bỗng sáng rỡ. Cậu vốn tin trên đời không có ma cỏ, nhưng để được hạng nhất khối.
Ma cỏ cậu cũng tin !!!
Mưa đã tạnh đi không ít, cậu mua một vài món đồ ăn vặt bỏ vào đầy ắp cả cặp rồi leo lên xe vọt đi. Nhưng cậu không về nhà.
Cậu đi đường vòng !!!!
Đường đan không còn, đường đá gập ghềnh bùn đất nghênh tiếp cậu, Thanh Giang Ninh cảm thấy xe chạy không được nữa nên bước xuống dẫn bộ.
Một làn khí lạnh bỗng sượt dọc sống lưng. Nếu không phải bây giờ không có gió thì cậu cũng không để tâm lắm. Dù mười bảy năm không tin ma cỏ nhưng bây giờ cậu cũng khỏi gì thể khống chế được mà sợ hãi.
Cân nhắc có nên quay đầu đi về không thì một cái bóng đen trong rừng cây lướt qua làm cậu chú ý.
Đệt !!!!
Ma thiệt hả trời ????